Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Trời ạ, ngàn vạn lân đừng có nôn ngay trước mặt người đàn ông này đây nhé.
Tuyệt đôi không thê đê anh ta nghỉ ngờ được.
Tuyết Lạc không muôn ở trong khuôn viên trường học trong sáng sạch này lại bị người ông này khinh bỉ hay mỉa mai bất kỳ một câu nào.
Tuyết Lạc vô ý thức đưa tay lên ôm lấy bụng mình, bảo bối à, con phải ngoan một chút, nếu như con không muôn mẹ trước mặt bao nhiêu chú đi như thế này lại bị ba con vừa quát nạt lại vừa hung dữ thì con phải ngoan nhé.
“Không ngoan đúng không?” Nắm tay của Phong Hàng Lãng lại siệt chặt: “Hay là muôn tôi phải khiêng cô đi?”
*…” Tuyết Lạc lại ngơ ngác, lại muốn khiêng đi ư? Bây giờ không giông trước nữa, trong bụng cô đã có một sinh mệnh bé nhỏ.
Nêu như bị anh ta khiêng lên vai như thế thì đứa nhỏ trong bụng sẽ khó chịu biết bao.
“Không, không không không, không cân.
Tôi có chân, tôi tự đi.” Tuyêt Lạc sợ hãi đáp lại.
Tuyết Lạc lúc đó không hệ muôn đi.
Không chỉ riêng việc cô đã ăn no mà còn cô sợ mình không | biết lúc nào sẽ vô tình sơ suất mà khiến cho người đàn ông này nghỉ ngờ.
Đừng nhìn lúc này Phong Hàng Lãng một thân lịch thiệp như thê này nhưng nếu như anh ta tức giận lên thì Tuyết Lạc sẽ chịu đủ khổ.
Đầu tiên là đi ăn với anh ta, sau đó thì sao? Sau đó sẽ bị anh ta ép về nhà họ Phong? Sau đó anh ta lại tự tung tự tác?
Anh ta có ức hiếp cô như thế nào thì cô vẫn có thể phản kháng lại một chút, ngang ngược một chút.
Nhưng bây giờ cô đã là hai người rồi, đã không thể chịu nội sự hành hạ của người đàn ông xấu xa này rồi.
Người ta nói một người phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm, nhưng Tuyết Lạc lại không hề thấy bản thân mình ngôc đi, mà lại thông minh lên không ít.
Ví dụ như bây giờ, cô đung đưa túi Pizza Hut trong tay: ˆPhong Hàng Lãng, anh đợi một chút, tôi lên tâng đưa cái này cho Đóa Đóa đã.”
Trong lòng Tuyết Lạc thầm nghĩ, chỉ cần cô đi được vào đến khu ký túc xá nữ, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng rồi, người đàn ông này có lên cơn cũng sẽ không đên mức không màng đến thân phận của mình mà làm mây việc vô liêm sỉ và xâu xa như xông vào khu ký túc xá nữ đấy chứ.
Nhất là thân phận cao sang của anh ta.
Tuyết Lạc cho rằng bản thân mình đã rât thông minh rồi, nhưng sự tính toán của cô rơi hết toàn bộ vào con mắt giảo hoạt như báo săn của Phong Hàng Lãng, lại trở thành một sự thông minh của trẻ con mà thôi.
Cô quay người còn chưa kịp bước đi thì eo đã lại bị người ta ôm lại: “Nhớ ngoan ngoãn đi xuống.
Nếu không tôi Sẽ xông vào khu ký túc xá lôi cô ra đấy.
Không chừng như thế chúng ta còn có thê nồi tiếng đấy.”
Lời của người đàn ông vang lên trong đầu Tuyệt Lạc như một lời nguyên.
Anh ta nói thật đây à? Hay là chỉ dọa cô thôi?
Nếu như cô không xuống, có thật anh ta sẽ xông vào khu ký túc xá nữ lôi cô ra không?
Không có nghĩ được nhiều như thế!
Trước tiên phải thoát khỏi người đàn ông ác ma này rồi mới nói!
Binh tới tướng đỡ, nước tới đáp đât chặn, Lâm Tuyết Lạc cô cũng không tín lần này Phong Hàng Lãng thật sự dám đem cả kí túc xá nữ xới tung lên.
Người giỏi ất có người giỏi hơn, ai sợ ai chứ! Dù sao cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé! So với địa vị hiển hách của hai anh em Phong gia không bằng một gót chân, thật sự khổng đáng đề nhắc đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...