Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm


“Cái gì? Không phải là Phong Hàng Lãng vần luôn ở bệnh viện chăm sóc anh cả Phong Lập Hân của anh ấy sao, sao anh ây có thê đên đây thay chúng ta thanh toán được.” Tuyết Lạc chât vân.
“tàm sao không được!” Cùng với giọng nam đây lôi cuôn này, một bóng dáng cường tráng ngôi xuông sát bên cạnh Tuyết Lạc, chiêc ghê có chút trùng xuông: “Ngạc nhiên mừng rỡ không?”
Khi nhìn thây Phong Hàng Lãng rơi từ trên trời xuông, khóe mắt Tuyết Lạc lóe lên một tia sáng: “Ngạc nhiên thì có, nhưng vui mừng thì không!”
Người đàn ông dường như vừa mới tăm vội vàng, trên mái tóc ngăn đen nhánh vẫn còn vương vệt nước, bộ râu không được cạo gân nửa tháng cũng đã biên mật, khuôn cắm nhăn nhụi càng thêm trẻ trung.
“Nói dối! Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của em tăng nhanh!” Phong Hàng Lãng mím môi, nhẹ giọng ác ý nói.
Tuyêt Lạc trong tiêm thức che kín trái tim, theo bản năng cô gắng che giâu tiêng tim đập nhanh bởi vì nửa tháng rôi mới thây người đàn ông này.
Nhưng không ngờ vân không thê che giâu được người đàn ông này!
Lại chột dạ nữa rồi?
Lại trúng kế nữa rồi?
Anh có thể nghe thấy nhịp tim của cô ở khoảng cách xa như vậy, có ma sao! Xem ra độ thâm sâu của người đàn ông này đã nằm ngoài tầm với của Lâm Tuyết Lạc rồi.
“Đừng che giấu! Nó thật thà hơn cái miệng này của em nhiều!” Phong Hàng Lãng đắc ý cười cười.


Có thể nhìn ra răng tình trạng bệnh của Phong Lập Hân có lẽ đã có chuyển biến tốt nên tâm trạng của Phong Hàng Lãng cũng theo đó mà vui hơn.
“Cái đó… tớ ăn xong rôi, không làm phiên hai người… tán tỉnh nhau nữa.”
Viên Đóa Đóa nhìn thây Phong Hàng Lãng và Tuyết Lạc đang tình cảm mặn nông như vậy, cho nên cô â cũng rất thức thời muốn thoát khỏi đây.
Theo lẽ thường, Tuyết Lạc nên ngăn Viên Đóa Đóa lại, hoặc đứng dậy và rời đi cùng với Viên Đóa Đóa.

Nhưng lân này thì không.

Bởi vì kê tiêp cô muôn nói tật cả với Phong Hàng Lãng, mà chuyện này thì Viên Đóa Đóa không tiện nghe.
Sau khi Viên Đóa Đóa rời đi, cô yên tĩnh ngôi đó đợi Phong Hàng Lãng ăn xong.
Tuyệt Lạc lây tờ giây thỏa thuận ly.

hôn đã ký từ túi đeo vai ra, từ từ đầy nó đên trước mặt Phong Hàng Lãng: “Đây là thỏa thuận ly hôn của tôi với anh trai anh, tôi cũng đã ký vào đó.
Tôi sẽ rời khỏi nhà.

Cuối tuần này tôi sẽ trở về Phong gia lấy đồ đạc cả nhân, nêu như anh không yên tâm thì có thê đề dì An và quản gia Mạc giám sát tôi.”
Động tác của Phong Hàng Lãng chỉ hơi dừng lại, sau đó bình tĩnh tiêp tục dùng khăn ưéót lau tay.
“Đêm nay em trỏ về Phong gia đi!
Chúng ta sẽ từ từ nói chuyện!”
“Tôi sẽ về muộn một chút, nhớ đợi tôi.”
Khi Phong Hàng Lãng đứng dậy, anh lại bổ sung thêm câu nói này.

Ẩm cuối còn kéo dài ra, có một loại từ tính, mạnh mẽ không thê tả, phảng phát có chút mê mang có thê khiên người ta nghe theo.
Nhìn bóng dáng răn chắc của người đàn ông rời đi, Tuyết Lạc rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, trở lại Phong gia rôi từ từ nói? Cũng được! Ở nhà ăn trường học dù sao cũng rât đông người, cũng không thích hợp đề thảo luận việc ly hôn vừa buôn vừa tàn nhân này.
Chỉ là người đàn ông này nói là anh cũng sẽ quay vệ Phong gia… Một cảm giác mong chờ không thẻ giải h) được xuât hiện trong lòng Tuyết ạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui