Editor: Lạc Lạc
Phải biết, thợ săn có kinh nghiệm mười năm cũng không dám một mình vào Thập Lý Đại Sơn.
Nhưng khi Lý Triều Ca còn nhỏ, nàng ấy đã bị lão đầu Chu ném vào núi chặt gỗ, lúc đầu nàng ấy bị sưng mặt sưng mũi, từ từ cũng thành thói quen.
Ở tuổi mười bốn, Lý Triều Ca đã có thể tự mình hạ một con gấu.
Khi nàng mang tấm da gấu trở về, nàng phát hiện lão đầu Chu đã biến mất.
Ở nhà chỉ còn lại một cuốn sách không có bìa ngoài và mười chiếc đĩa đồng bẩn thỉu.
Lão đầu Chu biến mất.
Lý Triều Ca lại bị bỏ lại.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị vứt bỏ, Lý Triều Ca khó chịu hai ngày, nhanh chóng nghĩ thoáng.
Mỗi ngày nên sống thế nào thì sống thế đấy, khi đi săn trong Hắc Lâm, thuận tiện nàng sẽ luyện tập tâm pháp Chu lão đầu để lại.
Nàng ấy không biết quyển sách kia là gì, nhưng ngày thường cũng nhàn rỗi, thuận tiện luyện tập một chút.
Lý Triều Ca lớn lên một cách thô thiển đến năm mười bảy tuổi.
Năm mười bảy tuổi ấy, Thập Lý Đại Sơn xảy ra động đất, Hắc Lâm thôn chịu liên lụy bởi cơn dư chấn, phòng ốc khuynh đảo, ruộng đất nức nẻ, thiệt hại rất nghiêm trọng.
Dân làng mưu sinh ở nơi nguy hiểm, nên không có thương vong, tuy nhiên, sau trận động đất, nhiều thú dữ và côn trùng độc trên núi bị kinh động và tràn về bìa rừng.
Hắc Lâm thôn không thể sống được nữa, Lý Triều Ca đành theo dân làng băng qua Hắc Sâm Lâm và tìm nơi ẩn náu ở Nhung Châu.
Đó là lần đầu tiên Lý Triều Ca nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Cổng thành Nhung Châu nguy nga hùng vĩ, uy nghiêm nhô lên khỏi mặt đất, trên cửa thành cờ bay phần phật, những biểu ngữ săn bắn, áo giáp và giáo mác, Lý Triều Ca nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn bị rung động.
Rõ ràng nàng ấy lớn lên ở trên núi, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới này.
Nhưng trong lòng Lý Triều Ca, một bức tranh mờ ảo lạ thường hiện lên.
Phảng phất cũng là một cánh cổng lầu tinh tế quyền lực như thế, binh lính cũng oai phong lẫm liệt như thế, nhưng nó còn cao và lớn hơn cổng của Nhung Châu.
Đó là ở đâu? Tại sao nàng nhớ khung cảnh đó?
Không đợi Lý Triều Ca hiểu, dòng người xếp hàng vào thành đã đến bọn họ.
Lính canh tra hỏi nguồn gốc, trưởng làng trả lời ở phía trước.
Lý Triều Ca vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bức chân dung trên cáo thị dán ở cổng thành.
Bức họa bên cạnh bảng vàng đề, sau khi thánh thượng và thiên hậu tế trời ở Thái Sơn quay về, thiên hậu lấy thân phận con dâu phụng dưỡng Văn Đức hoàng hậu, sau đó trong lòng chợt xúc động, nghĩ đến con gái.
Thiên Hậu là đương kim hoàng hậu của thánh thượng, bà được lập làm hoàng hậu vào năm Vĩnh Huy thứ 13, năm Vĩnh Huy thứ 16, bà và thánh thượng cùng lên triều, được phong là hai thánh trước triều.
Cuộc sống như vậy theo lẽ phải không có gì hối tiếc, cứ tưởng ngày sau mọi sự trôi chảy, nhưng lại có một tâm bệnh.
Vào năm Vĩnh Huy mười hai, trong khi hoàng hậu vẫn còn đang Chiêu nghi, Sóc Phương binh biến, vương tôn và quý tộc vội vàng trốn khỏi Trường An.
Trên đường đi về phía nam, trưởng nữ của Vũ Chiêu nghi, Định An công chúa Lý Triều Ca tuổi gần sáu mất tích.
Thực ra thì cũng không phải là mất tích, mà là bị Vương hoàng hậu bỏ lại.
Chuyện kể rằng khi quân lính đuổi theo phía sau, Định An công chúa Lý Triều Ca vấp phải xe ngựa của Vương hậu và Vũ Chiêu nghi, Vương hậu sợ bị quân đuổi bắt vượt qua nên đã nảy sinh ác tâm cắt đứt sợi dây.
Sợi dây bị đứt, An Định công chúa rơi vào cuộc nổi loạn, từ đó sinh tử không biết.
Một hài tử sáu tuổi, rơi vào trong đóng quân phản loạn, làm sao có thể sống sót đây? Mọi người đều cho rằng An Định công chúa đã chết, Vũ Chiêu nghi rất đau buồn, hoàng đế cũng rất tức giận, trách cứ hoàng hậu là người có trái tim độc ác, không bao lâu bãi bỏ vị trí hoàng hậu của Vương thị.
Vào năm thứ hai, khi Sóc Phương dẹp yên phản loạn, hoàng đế và các phi tần của ông quay trở lại Trường An, cùng năm đó, hoàng đế đứng lên chống lại đám đông, lập Vũ Chiêu nghi làm hoàng hậu của mình.
Sau khi Vũ Chiêu nghi xưng đế, không e dè phong tước vị cho trưởng nữ An Định công chúa, ban cho thực ấp, tiền tài vô số.
Sau đó, Vũ Chiêu nghi sinh một nữ nhi nữa, cuối cùng thoát khỏi nỗi đau mất mát.
Công chúa nhỏ chào đời, công chúa bất hạnh dường như đã thành dĩ vãng, nhiều năm liền không ai nhắc tới nàng nữa.
Không ngờ lần tế trời này lại khiến Thiên hậu nhớ tới nữ nhi.
Sau khi Thiên Hậu trở về Đông đô, bà đã ra lệnh cho vẽ một bức chân dung của An Định công chúa, và gửi nó đến các quận và hạt khác nhau, và chỉ dụ được dán ở nơi dễ thấy nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...