Cô tránh ánh mắt của anh, thuốc uống hết từng chút một, nhưng không ăn cơm.
"Tôi không ăn, anh cút đi.
" Giọng cô yếu ớt, mềm mại, không đủ sức, chỉ còn lại chút khí phách chống đỡ.
Nếu không phải bị anh dùng thắt lưng trói tay chân, cô nhất định sẽ tìm cách tự sát.
Vì cô biết, anh sẽ bắt cô trả lời rất nhiều rất nhiều câu hỏi, nhốt cô vào địa ngục đáng sợ, cô không muốn như vậy!
"Không ăn?" Giọng điệu thẩm vấn của anh lại chậm rãi: "Vậy thì ăn thứ khác.
"
"Tại sao anh còn cứ cho tôi ăn! ?" Cô yếu ớt thì thào.
Khi thẩm vấn, không phải đều không cho uống nước không cho ăn cơm, như vậy mới có thể khai ra nhanh hơn sao!
Nhưng cô quên mất, anh là một tên biến thái tận gốc tận ngọn.
"Cho em ăn no, em mới có sức kêu.
"
Giọng cô rất hay, dù có trói cô lại thẩm tra nghiêm ngặt, nhét quần lót của đàn ông vào miệng cô để ngăn cô cắn lưỡi, bị ấm ức như vậy rồi, cô vừa khóc vừa kêu vài tiếng, thì vẫn giống như tiếng mèo cái động dục! Kêu đến nỗi đũng quần của đàn ông đều cứng ngắc!
Cho nên chỉ có thể đích thân anh đến thẩm vấn!
Ăn no nê.
Một câu nói của Tần Du khiến Đường Lê không nhịn được mà liếm môi mình.
Cô cảm nhận được vị đắng của thuốc bắc, và! cảm giác no căng, chua xót khi bị nhồi nhét đầy đủ.
Nhưng đáng sợ hơn cả vị đắng là hơi lạnh trên người người đàn ông.
Không kịp định thần, anh đã áp sát cô, giật tung tấm chăn mỏng, giữa tiếng kêu kinh hãi của cô, một lần nữa chế ngự cô.
Tay chân của nữ tù nhỏ đều bị trói bằng dây da, chỉ cần giật nhẹ, cô đã bị kéo đến mép giường.
Trải qua một đêm giày vò, thân thể trần truồng trắng nõn như thể bị anh tưới tắm nên yêu kiều hơn rất nhiều, tứ chi mảnh khảnh, đôi gò bồng căng tròn!
Cô bị ép buộc nở rộ, sau đó bị trói chặt bằng dây da màu nâu sẫm, cùng với những vết tích khác đánh dấu cô một cách triệt để, càng trắng trẻo thì càng in rõ dấu ấn của anh, sự tương phản mạnh mẽ tạo nên một vẻ đẹp mong manh dễ bị ngược đãi.
Tần Du mặc cho cô vùng vẫy một lúc, sau đó móc vào khóa thắt lưng ở mắt cá chân cô, không tốn chút sức lực nào đã nhấc cô chân cô lên.
"Ư! anh tránh ra! ! Tránh ra! "
Đôi chân ngọc ngà của cô thon thả, vặn vẹo, đá đạp, mu bàn chân tinh xảo căng lên một đường cong tuyệt đẹp, những ngón chân cũng không nhịn được mà run rẩy.
Cô vùng vẫy vô ích, anh nhấc chân cô lên, ấn lên chín mươi độ.
Thân hình yếu ớt của nữ tù nhỏ lập tức bị gập đôi đóng đinh trên giường hỉ, cặp mông tròn trịa như trái đào hoàn toàn bại lộ dưới sự khống chế của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...