Đám quân Tống không biết bụi cỏ màu sắc khác nhau đại biểu cho cái gì, Lý Thanh làm sao không biết, giữa trưa dưới ánh nắng chói chang mà còn có bụi cỏ xanh mướt thế kia thì lửa được ai.
Thế là Lý Thanh ôm báo vào lòng, chuẩn bị xem quân Tống biểu diễn màn chó cắn chó, đây là kỳ cảnh cảnh hiếm có.
Nhưng khi mũi tên đầu tiên bắn tới, Lý Thanh liền biết mình nhầm rồi, là quân Tây Hạ, hắn chỉ cần nghe tiếng mũi tên xé gió là có thể nhận ra.
Tiếng gió rít chói tai vang lên khắp nơi
Ngu hầu quân Tống hét lên: - Địch tập kích.
Quân Tống nhanh chóng xếp trận hình quanh xe tù, tên rơi lên người chúng kêu lạch cạch, rơi xuống đất.
Lý Thanh thở dài, chênh lệch thực lực giữa quốc gia thể hiện rõ ràng, đáng lẽ không nên dùng mưa tên tấn công, làm thế ngoại trừ làm bị thương mấy con ngựa ra thì chẳng gây mấy tổn thất cho quân Tống, giáp bọn chúng quá tốt, trong khi Tây Hạ thiếu sắt, đầu mũi tên không phải loại ba cạnh xuyên giáp, chỉ có hai cạnh bèn bẹt như cái xẻng.
Quân Tống tham lam quá rồi, theo lý mà nói đội ngũ áp giải trọng phạm, khi bị tập kích phải ngay lập tức chém đầu tội phạm mới đúng, hai đám người ngu xuẩn đánh nhau, chẳng có gì hay để xem, dù sao hai phe đều không gây hại tới mình, chẳng bằng ngủ một giấc.
Chém giết cả đời rồi, chẳng còn hứng thú mấy nữa.
Ý muốn của Lý Thanh không thể thực hiện, tiếng vó ngựa chấn động màng nhĩ từ bốn phương truyền tới, căn bản không ngủ nổi, vì thế hắn nằm nghiêng người trong xe tù, xem quân Tống đói phó thế nào, nghe tiếng vó ngựa ít nhất cũng có ba nghìn kỵ binh.
Ngu hầu hiển nhiên cũng biết số lượng địch, mặt trắng bệch, không ngừng ra lệnh, nhanh chóng lập nên rào cự mã hàng đầu, hàng hai là thuẫn trận, bãi cỏ rải chi chít chông tam giác, trường thương thủ nấp sau thuẫn trận, cuối cùng là cung nỏ thủ.
Xông tới trước tiên không phải là kỵ binh mà là bộ binh nấp trong bãi cỏ, Lý Thanh nhìn một cái là nhận ra người Liêu, đây là nô binh, bọn chúng không xông vào quân Tống mà dọn dẹp chông tam giác, kệ quân Tống bắn chết vẫn làm việc của mình.
- Thú vị đây... Lý Thanh rốt cuộc có hứng thú ngồi lên xem rồi, chỉ huy phía kia không quá ngốc:
Xe tù được quân Tống bố trí ở chỗ cỏ cây rậm rạp, vừa vặn có bụi cẩu kỷ mọc đỏ rực, Lý Thanh vừa nhổ cẩu kỳ ăn, vừa xem chiến đấu.
Một mũi tên cắm vào xe tù, Lý Thanh đảo mắt một cái, đưa tay rút mũi tên ra, bẻ đầu mũi tên như cái xẻng, âm thầm đào ván gỗ dưới thân, có cơ hội Lý Thanh tất nhiên không bỏ qua, ai mà muốn biến thành người nến chứ?
Quân Tống bên xe giơ thuẫn bài vừa che tên cho Lý Thanh, vừa đề phòng địch đột phá vào quân trận, không ai rảnh chú ý tới hành động của hắn.
Lý Thanh bị thuẫn bài che chắn không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền, đoán chừng kỵ binh đang chạy vòng quanh quân trận.
Vó ngựa dồn dập, đây phải là lúc kỵ binh tấn công rồi chứ? Không đúng, tiếng vó ngựa nhẹ quá, chứng tỏ không có kỵ sĩ, kỵ binh bên ngoài định lợi dụng chiến mã phá trận.
- Toàn quân giới bị, khoảng cách hai trăm bước, chuẩn bị ba phát liên hoàn.
Không lâu sau nỏ cung quân Tống bắn vù vù, Lý Thanh tiếp tục móc sàn gỗ, quân Tống khốn kiếp, làm xe chắc quá, sàn gỗ chắc phải dày cả tấc.
- Phía chính tây, bắn cấp tốc!
- Nỏ pháo chuẩn bị!
Nghe hiệu lệnh này của tên ngu hầu, Lý Thanh dừng tay, tướng Tống không ngu xuẩn, biết dùng tiếng nổ và lửa đuổi đàn ngựa hoảng loạn.
Báo con cũng chui đầu vào lòng Lý Thanh run bần bật, Lý Thanh tiếp tục đào, tướng Tống không phải kẻ tầm thường, vậy đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Hi Lạp Mộc Luân xông pha mưa tên của quân Tống xông tới, kỵ binh bên cạnh hắn liên tục ngã xuống, gạt thuẫn bài đánh bay một mũi đoản mâu, phía trước mặt là tường thuẫn của quân Tống rồi, chỉ cần chiến mã xô vào hết tốc lực là phá tung ngay.
Từ khi đi theo Ủy Ca Ninh Lệnh, trái tim Hi Lạp Mộc Luân đã chết, đây là đội quân không tương lai, liên tục chém giết chỉ vì sinh tồn, bọn họ cướp quân nhu của quân Tống, cướp mục dân của người Liêu, thậm chí chính lương thảo của người Tây Hạ cũng không bỏ qua.
Tử vong là chuyện quá mức bình thường ở đội quân này, từ sau khi hai chiến hữu bị chết, Hi Lạp Mộc Luân không kết bạn nữa, hôm nay quen, ngày mai chết, thế có ích gì, chỉ tăng thêm gánh nặng.
Hắn không biết vì sao tới giờ mình chưa chết, nên sống hồ đồ, thấy mỹ nhân lao tới như dã thú, thấy rượu ngon thì uống say nát, mà Ủy Ca Ninh Lệnh cũng thích thấy như thế.
Có điều hôm nay khác, cái còng ở hai chân hắn đã được mở, chỉ cần vượt qua được quân trận của người Tống, Hi Lạp Mộc Luân sẽ co cẳng chạy, Ủy Ca Ninh Lệnh không còn sức mà truy lùng mình.
Nơi này cách quê không xa nữa, nỗi nhớ nhà như rắn động cắn tim, vì thế hắn co người sau thuẫn bài, hai chân rời bàn đạp...
Chiến mã xô rầm vào tường thuẫn, lập tức gãy cổ. Hi Lạp Mộc Luân đã chuẩn bị trước nhảy khỏi lưng ngựa, lăn liền mấy vòng, hắn chẳng tham chiến, ra sức chạy về phía trước, bức tường thuẫn phía trước cũng bị chiến mã xô vào, căn bản không thể để ý phía này.
Lý Thanh nhìn thấy một người chạy về phía mình, rất muốn chửi một tiếng ngu xuẩn, lúc này phải giúp huynh đệ phá tường thuẫn chứ không phải chạy tới cứu mình, hai người bọn họ mà xông pha trong tường thuẫn chỉ có chết.
Ai dè tên kia chạy vèo qua như gió, chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, ngay cả quân Tống bảo vệ xe tù sẵn sàng đón địch cũng ngớ ra, nhìn theo tên đó chạy xuyên tường thuẫn biến mất trong khoảnh khắc.
Hình như tên đó tới là để khoe mình chạy nhanh ra sao vậy, không giết hại bất kỳ quân Tống nào cũng chẳng ý định giải cứu tù binh, như người qua đường, Tống binh và Lý Thanh đưa mặt nhìn nhau, biểu cảm vô cùng quái dị.
Ngu hầu hậm hực chửi một tiếng, tiếp tục tác chiến, vừa rồi chỉ là chuyện bất ngờ.
Lưu tinh chùy đập vào tường thuẫn phát ra tiếng động chói tai, lúc này một đám người Tây Hạ đầu trọc mặc trọng giáp mới xuất hiện trên chiến trường.
Phi trào móc vào tường thuẫn, mượn sức ngựa kéo tường thuẫn, khiến bức tường vốn khá tròn trịa lúc này méo mó xộc xệch, nhưng chưa tan rã, vì giữa những thuẫn bài có then móc với nhau.
Chiến sự rơi vào giằng co, Lý Thanh cũng đã làm gãy tấm ván gỗ ở giữa, giờ cần cưa đứt cả hai tấm vãn gỗ bên cạnh, chỉ cần phát lực là dẫm gãy cả ba tấm gỗ, lần này càng thêm cẩn thận.
Có hỏa tiễn bắn vào, tới giờ Lý Thanh mới thấy có một đòn công kích hữu hiệu làm hắn tán thưởng.
Tên ngu hầu hình như bị thương rồi, vai trúng tên vẫn đứng sau tường thuẫn lớn tiếng phát quên lệnh.
Quân Tống dự bị bao vây quanh Lý Thanh phải chia ra tám mươi tên đi chi viện cho tường thuẫn sắp bị phá. Lý Thanh cho báo con vào lòng, vung hai nắm đấm nện xuống sàn xe, rắc một cái, đúng như dự đoán, hắn ngã ngay xuống xe tù.
- Tù binh bỏ trốn!
Một tên quân Tống phản ứng nhanh đâm trường thương tới, Lý Thanh tóm chặt lấy, ra sức đẩy mạnh, quân Tống ngã lăn, chưa đợi những kẻ khác vây tới, Lý Thanh kéo trường thương chạy về phía tây, vừa rồi có một tên làm mẫu.
Đằng sau có tiếng nỏ bắn liên tiếp, Lý Thanh hết hồn lăn xuống đất, hơn mười mũi tên sượt qua đầu, lăn lông lốc xuống hào nước bị nước mưa xói lở mà thành, men theo hào nước tiếp tục chạy.
Nghe tiếng tên ngu hầu gầm rú, Lý Thanh càng chạy nhanh hơn, trường thương gạt hai thanh đao, sắp tới tường thuẫn rồi, cắn răng vác một bao lương thực, tiếp tục chạy.
Nỏ tiễn liên tục bắn phùn phụt vào bao lương thực, lương thực rơi đầy đất, Lý Thanh ném bao lương thực đi, trường thương dài hai trượng cắm xuống đất, mượn lực bay ra khỏi tường thuẫn, tích tắc trên không trung, hắn nhìn thấy mũi tên bay ngang với mình.
Ngoài tường thuẫn toàn là ngựa chết, Lý Thanh may mắn trông rơi vào chông tam giác mà rời trúng bụng con ngựa đã chết, làm phọt hết nội tạng ra ngoài.
Nghe thấy sau lưng tường thuẫn đang lách cách, Lý Thanh chẳng kịp nghĩ nhiều, tung mình nhảy vào bụi cỏ rậm rạp, sau đó như con rắn trườn về phương xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...