Trong đám người thi thoảng xuất hiện một hai hiệp khách, cho dù là Vân Tranh cũng sẽ vỗ tay reo hò, đương nhiên chỉ cần người ta xách đầu người liên quan tới mình là được, dù là đầu hoàng đế hay tể tướng thì y vẫn lớn tiếng khen hay.
Giờ cả đám người đầu óc có vấn đề đem mục tiêu khóa chặt vào mình thì không thú vị gì nữa, nhất là trên mặt đấy quỳ một hàng dài chờ chặt đầu, ý cảnh đó chả bi tráng mẹ gì.
Vân Tranh ngậm tăm hỏi một tên ngoài cùng: - Các ngươi có biết Vân Tranh không?
Tráng hán đó ngang tàng quát: - Lão tử hận không thể lột da rút xương y.
Vân Tranh kinh ngạc suýt rơi cả tăm, vội hỏi: - Y đắc tội với ngươi thế nào?
Tráng hán mặt sưng tới không nhìn ra dung mạo nữa, thái độ thì ngông nghênh: - Hạ du Dương hà thây chất thành núi, tắc cả dòng chảy, trong Đồng Đầu quan oan hồn khắp nơi, máu chảy thành sông, chẳng lẽ còn chưa đủ để lão tử giết y? Nay lão tử gặp nạn, hai mươi năm sau lại là trang hảo hán.
- Sao ta nghe nói có người treo thưởng rất cao cho cái đầu Vân Tranh, lấy được đầu y đổi được hoàng kim nhiều hơn cả trọng lượng của y.
Tráng hán làm ra vẻ cao thâm: - Kẻ giết người bị người giết, sao bản mệnh của Vân Tranh đã lung lay, ngày rụng sắp kề, lão tử thế thiên hành đạo, kiếm thêm chút tiền giắt lưng có gì không được?
Vân Tranh ngẩng đầu nhìn trời, không thấy sao bản mệnh đâu, nhảy qua nhảy lại vài cái trên mặt đất, thấy sức khỏe rất tốt, cho dù thời gian qua cùng Lam Lam truy hoan hơi nhiều, hình như không gây tổn hại gì tới sức khỏe.
Trần Lâm âm u nói: - Toàn là lời bậy bạ, Đại tướng quân không cần để trong lòng, để lão phu đối phó với chúng.
Nói xong không đợi Vân Tranh ý kiến, phất tay, đao thủ phủ đứng sau vung quỷ đầu đao chém xuống. Lập tức máu phun như suối, đầu người lăn như bóng da, cảnh tượng náo nhiệt, quân Tống vây quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, cực kỳ bội phục đám người định giết chủ soái của mình, thiếu chút nữa hoan hô, vì bọn chúng tới khi cương đao bổ xuống cổ không kẻ nào kêu oan.
- Lão phu thật không hiểu suy nghĩ của đám người này, đôi khi bọn chúng truy cầu là tiếng reo hò của người xung quanh khi thấy bị chặt đầu.
Vân Tranh cười khổ: - Bọn chúng xem như không thành công cũng thành nhân, chiến tử anh hùng là theo đuổi cả đời.
- Không có đâu, đợi bọn chúng chỉ có mãnh thú xé xác thôi.
Trần Lâm chuẩn bị rà soát dân phu và đại quân một lượt thà giết lầm hơn bỏ xót, từ khi đại quân xuất quan, còn chưa làm việc này.
Vương An Thạch chỉ huy quân tốt phá sập đường hầm, ông ta có thể ở đây thời gian dài, sao chấp nhận có sơ hở. Văn Ngạn Bác hạ nghiêm lệnh, đồng thời treo thưởng lớn phát tới huyện hương phụ cận, chỉ cần phát hiện kẻ khả nghi, báo cho quan phủ, không những được tiền còn được ưu tiên lựa chọn đất đai.
Mấy ngày sau Lý Thường phong độ ngời ngời được Thiếu niên quân hộ tống tới đại quân, nếu chỉ nhìn ông ta chăm chút bế đứa bé, ai mà liên tưởng được với Lý giám quân thích chế tác tượng nến, đương nhiên, vì Vân Tranh là chủ soái, bất kể Lý Thường làm bao chuyện thương thiên hại lý đều đổ lên đầu y.
Vân Tranh đưa tay trêu đùa đứa bé: - Ông bôn ba khắp Yến Vân, còn cho rằng mệt mỏi lắm, giờ thấy ông rảnh sinh con, lại là tiểu nha đầu xinh đẹp, hẳn sống rất thoải mái.
- Một nữ thích khách lợi dụng đứa bé này giết lão phu, kết quả bị thân binh đánh cho không biết sinh tử chạy rồi, đứa bé bỏ lại, dù sao là mạng người, lão phu nuôi làm khuê nữ.
Vân Tranh gật gù, lấy ngọc bội đeo hông, buộc vào cổ đứa bé: - Cho nó tăng thêm chút phúc thọ.
- Lão phu thực sự muốn coi nó là khuê nữ, không cần Vân hầu dùng ngọc bội xác định chuyện này.
- Trên đời này đa phần người tốt kỳ thực bị ép làm người tốt thôi, phu nhân ông đánh chết tươi cả nha hoàn, chẳng may có ý gì, đứa bé nhỏ thế này chịu sao nổi, ngọc bội của lão tử ít nhiều có sức uy hiếp, để lão bà ông thêm cố kỵ.
Lý Thường thở dài: - Nữ nhân cao môn đại hộ đúng là chẳng thể hi vọng có nhiều nhân từ, có điều lão phu thích đứa bé này, thách nàng cũng không dám, thêm vào ngọc bội của ngài, đứa bé này có thể nghênh mặt đi khắp Đông Kinh.
Đừng nghĩ Vân Tranh ra biển thì ngọc bội của y không còn sức uy hiếp, chính vì y đi rồi, dù triều đình hay bách tính đều coi y như thần, tiểu nha đầu có thần uy phù hộ, tất nhiêu tiêu diêu cả đời.
Vừa đi vào lều thì đứa bé khóc lóc, Lý Thường hết sức thuần thục giúp nó thay tã.
Vân Tranh chống cằm nhìn cảnh ấm áp đó, miệng thì nói chuyện chẳng liên quan: - Ông định khơi lên một trận gió tanh mưa máu ở Yến Vân đấy à, một khi ông mở đầu, biến hóa rất khó khống chế, chỉ khi nào hào cường chết hết thì lửa giận trong lòng bách tính mới lắng xuống, hơn nữa đây là mở đầu ác liệt, không chừng sau này lại có kẻ học theo.
- Nếu không thì thâm hụt tài chính do bắc chinh làm sao bù đắp, phong thung khố đã trống, sáu mươi ba kho thường bình đã bị vét cát, tiền lương tây bắc ngầm tích lũy năm năm không còn gì, bệ hạ thậm chí còn phải lấy tiền nội phủ bù vào.
- Giờ toàn bộ Đại Tống đều nhìm chằm chằm vào Yến Vân, nếu như cuộc bắc chinh này không mang lại lợi ích thiết thực cho bách tính, bọn họ sẽ xem thường mảnh đất quan trọng này.
Mỗi người từ bản tâm mà nói là đều ích kỷ, đây là điều không phải bàn cãi, Lý Thường chẳng qua là phạm vào sai lầm nhỏ, đem lợi ích của một bộ phận đặt cao hơn một bộ phận khác.
Sai lầm kiểu ngày chúng ta mắc phải hàng ngày, từ tiểu thương bán bánh bao cho tới hoàng đế, chẳng ai sạch sẽ, cho nên Lý Thường có thể hùng hồn phát biểu những lời mang chủ nghĩa vị kỳ trước mặt Vân Tranh.
Vân Tranh tất nhiên không phê phán Lý Thường, y cũng chẳng có tư cách phê phán, tương lai khó đoán, nhưng có thể dự đoán nha đầu mà ông ta nuôi dưỡng sẽ có cuộc sống hoàn mỹ, Lý Thường sẽ đem yêu thương nó còn hơn cả con đẻ của mình, vì với ông ta mà nói, nha đầu này là thứ gửi gắm lương tâm hiếm hoi của ông ta.
Một người khác có từng trải tương tự là Lý Thanh, lúc này với hắn trời đã sập, lương tâm của hắn bị nỏ tám trâu xé thành hai mảnh, bất kể Lý Thanh cố dùng sức ghép lại thế nào cũng vô ích, Ách Nương cứ thế ra đi, một nửa nằm trong lòng hắn, một nửa rơi xuống cát.
Cuộc tập kích bất ngờ vẫn tiếp tục, quân Tống như châu chấu từ bụi cây hai bên tràn ra, trước đó tạc đạn và nỏ tiễn đã càn quét một phen, Bát Hỉ quân tử thương nặng nề.
Nếu không phải Ách Nương nỗ lực đầy Lý Thanh xuống lạc đà, người chết là hắn...
Chủng Ngạc đem hết dũng khí ra đánh cược, quả thực đã cho quân Tây Hạ một đòn đau.
Nỏ tám trâu và nỏ pháo Lý Thanh luôn tự hào bị hỏa ký của quân Tống ngay lập tức hủy gần hết, chiến trường tán loạn những mảnh vỡ vũ khí Lý Thanh tốn rất nhiều công sức tiền bạc tạo dựng.
Tâm huyết của Lý Thanh uổng phí, mắt Ách Nương đã phủ lớp bụi, sinh mệnh biến mất rất lâu, hắn ném phần thi thể còn lại trong lòng đi, gầm lên rút trường đao tấn công quân Tống đang cuồn cuộn đổ tới.
Người Tây Hạ còn sót lại bị hành động của chủ tướng cổ vũ gào rú như dã thú, theo sau Lý Thanh.
Thuẫn bài của Lý Thanh cắm chi chít tên, vai trái cũng có một mũi, có điều hắn chẳng bận tâm, mắt lạnh lẽo như tảng băng, thân thể né tránh theo bản năng chiến sĩ, không lui bước.
Đánh ngã một tên Tống binh, né một mũi trường thương, chặt đầu quân Tống vừa tấn công mình, nách kẹp lấy trường thương xoay người quét ngang, rạch cổ một quân Tống khác.
Đá bay một quả tạc đạn đang bốc cháy, mũi thương đâm vào ngực một Tống binh, lực đâm liên tục đẩy Tống binh về phía sau đến khi thương đâm xuyên thân thể, quỵ xuống.
Một nỏ thương xé gió từ xa bay tới, Lý Thanh có nhận thức khắc cốt ghi lòng về loại âm thanh này, bước sang ngang né tránh, bỏ trường thương, nhặt trùy xích từ một thi thể, đập nát mặt quân Tống trước mắt.
Giết! Giết! Lý Thanh chỉ còn duy nhất một ý thức đó duy trì hắn không gục ngã.
HẾT!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...