Trí Tuệ Đại Tống

Đang suy nghĩ thì lỗ tai giật một cái, giơ tay bắn luôn, tức thì bụi cỏ có tiếng thét truyền ra, một người Liêu đứng dậy, tên trúng vai hắn, còn chưa kịp có hành động gì thân vệ khác đã bắn xuyên óc, đổ thẳng xuống đất.

Lý Thường mấy năm qua luôn sống bên bờ nguy hiểm, cảnh này quen lắm rồi, kệ xung quanh chiến đấu, vẫn ngồi đó lau dãi cho tiểu nha đầu, đầu thì nghĩ kiếm cho nó một nhũ nương.

Người giang hồ mà thôi, ba chữ đó khiến Lý Thường khinh bỉ, thân binh có thể không thắng được đám người chuyên đánh lén ám sát đó khi một chọi một, nhưng mười thân binh với ưu thế vũ khí địa hình cùng phối hợp thuần thục thì năm mươi tên giang hồ chẳng là cái gì.

Đích thân cho tiểu nha đầu ăn cơm, uống nước, thậm chí tự mình thay tã cho nó, đãi ngộ này ngay cả mấy nhi tử của ông ta cũng không được hưởng thụ.

Hải đông thanh rúc một tiếng từ trên trời đáp xuống, Lý Thường vừa bế con vừa xem tin tức, dặn Phùng Thất tiếp tục cảnh giới, chỉ cần cầm chân gian tặc thêm nửa ngày nữa là lập đại công, tiền trạm của Lão Hổ và Báo Tử đã tới rồi, đang giăng lưới ở vùng núi này, đám gian tặc kia đừng hòng thoát.

Bị quấy nhiễu không chỉ có Lý Thường, hôm nay trời vừa sáng, thân vệ báo cáo với Vân Tranh, có gian tế mò vào đại doanh.

Vân Tranh ngậm bàn chải đánh răng đi ra ngoài nhìn, thấy một lá cờ bay phần phật viết sáu chữ lớn "Vân Tranh chết ở nơi này!"

Cờ cắm trên tường thành, cách mặt đất tới mười trượng, muốn viết chữ lên đó phải hạ cờ xuống, nhưng quân tốt canh gác trên thành thề không thấy cờ bị hạ xuống, cũng không thấy có người leo lên.

Vân Tranh tất nhiên tin bộ hạ của mình, thân là tướng quân mà ngay bộ hạ cũng không tin còn tin ai?

Mặt Hàm Ngưu cực kỳ nghiêm trọng, hắn theo Tiếu Lâm học võ nghệ thời gian không ngắn, nói Tiếu Lâm cũng không có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay viết chữ lên cờ như thế, người này nhất định là siêu cấp cao thủ, tức thì hạ lệnh gia tướng tăng cường cảnh vệ, ít nhất phải bố trí ba tầng bảo vệ quanh lão gia, không cho kẻ không liên quan tới gần.


Trần Lâm cũng liên tục ra lệnh thủ hạ điều tra, gương mặt nghiêm trọng.

Sau khi xác định không ai ngủ gật hoặc rời khỏi vị trí canh gác, Vân Tranh sai bộ tướng đi truy bắt người hôm đó rửa cờ.

Cờ cắm trên tường thành, trước mặt bao người, tướng sĩ trong quân rất thích nhìn cờ phi hổ bay trong gió, chỉ cần có gió, con hổ đen có chút cảm giác lập thể kia giống như sống lại nhe nanh múa vuốt.

Đó là tài nghệ của Vân nhị gia, tướng sĩ trong quân coi cờ này là kiêu hãnh, sao cho phép có kẻ thừa cơ làm bậy.

Dùng nước nghệ viết lên thôi mà, mấy cái trò của đám thuật sĩ giang hồ chuyên đi lừa gạt bách tính thiếu hiểu biết, chỉ cần viết chữ nghệ lên cờ, sau đó hất nước kiềm lên, chữ sẽ hiện ra, chỉ là không hiểu chúng hất nước kiềm lên thế nào.

Công tác giặt cờ xưa nay do dân phu làm, không lâu sau đầu mục dân phu bị thân binh bắt về, tên này vừa nhìn lá cờ một cái là sợ tới toàn thân run rẩy, luôn mồm cầu xin tha mạng.

Hàm Ngưu dùng chiến đao gác lên đầu hắn: - Chuyện là sao nói cho rõ, nói dối nửa câu lão tử cho bay đầu.

Đầu mục dân phu vội vàng đem chuyện mình lười biếng không tự mình giặt cờ kể ra, nói là cộ một nữ tử Ba Tư giặt cờ, hắn còn nhìn thấy nữ tử đó viết viết vẽ vẽ lên cờ, nhưng không thấy chữ nên không để ý. Cờ khô liền mang tới quân doanh treo.

Vân Tranh trầm ngâm một lúc, sai người đem cờ ngâm vào nước nóng, quả nhiên là nổi lên tầng sáp mỏng.


Hầu Tử từ hậu doanh chạy tới: - Lão gia, nữ tử Ba Tư kia chạy mất rồi.

Vân Tranh nhìn tên dân phu sợ tới đái ra quần: - Kéo đi đánh năm mươi gậy, nếu hắn còn sống coi như lớn mạng.

Nhìn quân tốt kéo người đi chấp hành quân pháp, Trần Lâm nhíu mày: - Đây là tội khinh nhờn quân lệnh, đáng chặt đầu.

- Ta trị bệnh lười của hắn thôi, thủ đoạn người ta quá cao minh, ngoài nhận thức của hắn, cho hắn một hi vọng sống không hề gì.

Trần Lâm bóp tay răng rắc: - Đám người này thật ngông cuồng, dám trêu đùa đại quân.

- Đám hiệp khách là thế đấy.

- Hiệp dĩ võ phạm cấm, phải chém!

- Nói bừa, nho còn lấy văn loạn pháp kìa, bọn họ phải chịu tội gì?

- Chẳng lẽ đại tướng quân định tha cho chúng?


Vân Tranh mỉm cười: - Ai nói thế, bắt được tất nhiên là phải chặt đầu, Trần công, đừng nói ta không nhắc nhở ông, đám người này không dám xâm nhập vào trung quân, nhưng thế nào cũng bày trò trộm gà bắt chó ở quân doanh xung quanh. Bắt chúng là chức quyền của ông, ta thấy cỏ khô của đại quân rất có khả năng bị người ta hạ độc thủ.

Sau đó ngâm nga bằng giọng điệu quái dị:"Mặt xanh là Đậu Nhĩ Đôn, trộm ngựa triều đình. Mặt đỏ là Quan Công, chiến đấu nơi xa trường. Mặt vàng là Điển Vi, mặt trắng là Tào Tháo." Tính trở về phòng ngủ, hôm qua họp tới khuya, giờ phải ngủ bù.

Còn chưa tới phòng ngủ thì Hầu Tử chạy tới báo lừa ngựa ở doanh hậu cần bị tiêu chảy, thú y cho rằng đám súc sinh đó không cẩn thận ăn phải ba đậu.

Vân Tranh không ngạc nhiên, người ta đã ra tay thì tất nhiên không thể chỉ có vẽ bậy lên cờ một phen, phải đợi cho người ta dùng hết thủ đoạn mới phản kích, Lam Lam tức mình đuổi Hầu Tử đi, Trần Lâm là đầu sỏ gián điệp phải lo, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng tới quấy rầy.

Ngủ liền một lèo tới trưa mới dậy, phát hiện ra phiền toái lớn, toàn bộ Đồng Đầu quan bốc khói, đại quân chạy khắp nơi cứu hỏa, ngay cả thủ bị phủ của Vương An Thạch cũng gặp hỏa hoạn, nếu không nhờ thân binh đắc lực, dân sách hộ tịch vừa chỉnh lý xong đã bị thiêu hết.

Chỗ phòng thủ trọng điểm như kho lương, binh khí tất nhiên không thành vấn đề, bãi cỏ mà không được Trần Lâm phái người đi trông coi thì chắc đã bị thiêu sạch.

Thị vệ tinh nhuệ hoàng gia cùng với khoái thủ Đề hình ti của Văn Ngạn Bác mai phục bãi cỏ bắt không dưới ba mươi tên gian tế, dù vậy vẫn có mấy đống cỏ bị cháy.

Gian tế đại đa số là người Hán, lưa thưa vài người Liêu khi bị bắt liền uống thuốc độc tự sát, độc cực mạnh, thị vệ và khoái thủ không kịp cứu chữa, bọn họ đã thất khiếu chảy máu mà chết.

Vân Tranh hạ lệnh đóng cửa Đồng Đầu quan, lùng sục từng tấc đất, không tìm không biết, lục soát mới phát hiện ra sáu đường hầu, mỗi đường hầm có lối ra khác nhau, xa nhất không ngờ tới tận bờ Dương hà.

Đúng là nhân quả báo ứng tuần hoàn, chuyện Vân Tranh làm ở Tây Kinh, Da Luật Ất Tân lần nữa diễn lại nơi này.


Tức thì trong quân mở rộng phạm vi lục soát, hai ngọn núi bên cạnh Đồng Đầu quan cũng trong phạm vi đó, đám người Lão Hổ, Báo Tử mặc trang phục người Liêu suốt ngày lang thang khắp nơi, thu hoạch khá phong phú, bắt được tới hơn hai trăm gian tế.

- Đại bộ phận là người Hán, điều này chứng tỏ chứng ta sắp phải đối diện với tình thế cực xấu, cho tới giờ lòng người không ở phía ta. Văn Ngạn Bác cố nén lửa giận: - Người Liêu đã đành, vì sao người Hán không thả chết không đổi, bị tra tấn vẫn cắn chặt răng?

Vân Tranh nhíu mày: - Là tử sĩ sao?

Văn Ngạn Bác lắc đầu: - Không phải, tử sĩ giống người Liêu, bị bắt là tự sát. Lão phu xem ra, bọn họ bị người ta khống chế rồi.

Kết quả có rất nhanh.

Đám người này tự xưng là hiệp khách.

Đó là thứ mà Văn Ngạn Bác dùng khốc hình tra hỏi ra.

Người ta không có mục đích gì cả, chỉ muốn giết chết tên ma vương Vân Tranh, báo thù cho oan hồn toàn thiên hạ.

Từ lâu rồi Vân Tranh đã cho rằng hiệp khách là loại thích thể hiện quá độ, rồi đem phẫn nộ trong mộng tưởng biến thành hành động.

Đi về phía cửa tây, tối xách đầu đầu người về, cảnh tượng này bi hùng tới cực điểm, cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào cực điểm.

Một chiêu không thành chạy xa ngàn dặm càng tiêu sái không nói lên lời, chỉ cần là nam nhân, ai không có lúc kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui