Lam Lam giúp y cởi áo giáp, thấy áo trong ướt đẫm rồi, nụ cười dần biến mất trên môi: - Đánh trận không thuận lợi à?
Vân Tranh uống một ngùm trà lạnh: - Ừm, không thuận lợi lắm, phá xong được tường thành mới phát hiện quân Liêu lại xây một lớp tường thành nữa, trên đường đi còn bố trí nhiều cảm bẫy.
- Rồi sẽ phá được thôi mà.
- Tất nhiên, có điều đại quân thêm một ngày ở ngoài, tiền lương sẽ chảy đi như nước...
- Triệu Trinh mà nghe thấy những lời này của chàng sẽ hổ thẹn lắm.
- Nàng nghĩ ta làm thế vì hoàng đế? Nhầm rồi, mỗi đồng tiền, mỗi hạt lương thực, mỗi gian nhà, mỗi xếp vải không phải vì hoàng đế mà sáng tạo ra, chuyện trên đời không phải cái gì cũng xoay quanh hoàng đế, nàng đánh giá quá cao cái ghế đó rồi, dại một lần còn chưa mở mắt ra hay sao?
Lam Lam hừ khẽ một tiếng: - Ngông cuồng đúng là bản tính của chàng, không thèm nói nữa, thiếp nấu cháo cho chàng đấy, mùi vị không tệ.
Vân Tranh xua tay rối rít: - Thôi, ta sợ ăn cháo của nàng ngủ mãi không tỉnh.
Lâm Lam cười nghiêng ngả, vỗ lưng y: - Nói như thế không sợ người ta thương tâm à?
- Ta nghe nói có một mỹ nữ tên Phan Kim Liên, gả cho một tên lùn, về sau mỹ nữ đó kiếm được nam nhân phong lưu tiêu sái, thế là làm giống nàng, cầm bát thuốc độc nói với trượng phu lùn:" Đại Lang, uống bát thuốc này là chàng khỏi bệnh." Nàng nói xem tên lùn có uống không?
Lam Lam vừa múc cháo cho Vân Tranh vừa nói: - Khó nhận nhất là ân tình mỹ nhân, tên lùn có uống cũng không oan. Mỹ nhân phải sánh cùng tài tử, tên lùn xen vào làm gì, cản bản là chính hắn tự tìm cái chết.
Cháo không tệ chút nào, Vân Tranh húp được một nửa thì nghe thấy câu này, bát cháo dừng bên miệng không húp nữa.
Lam Lam nổi cáu: - Uống mau lên, không có độc đâu.
Vân Tranh lẩm bẩm: - Ta biết, chẳng qua đột nhiên thấy mình giống Tây Môn Khánh.
- Tây Môn Khánh là ai?
- Chính là tình nhân của Phan Kim Liên.
Càng nghĩ càng thấy con bà nó mình quá giống Tây Môn Khánh, làm gian phu phải có thực lực cường đại làm chỗ dựa, nếu không loại người bị người ta căm hận nhất này có thể chết bất kỳ lúc nào.
Còn Trần Lâm rất giống Vương bà, chỉ cần thấy Vân Tranh và Lam Lam ở cùng nhau là vui vẻ, trong quân có thứ gì tốt sẽ mang tới cho Lam Lam một phần.
Thời gian qua vì kiếm nha hoàn cho Lam Lam, ông ta còn phái thân vệ tấn công một huyện nhỏ của Phụng Thánh châu, lựa chọn cẩn thận rồi đưa tới bốn nha hoàn, đều là nữ nhi Hán gia. Trần Lâm làm tổng quản quàng cung lâu năm, mắt nhìn người rất cao, bốn nữ tử này tuy không phải tuyệt sắc, nhưng ưa nhìn thạo việc.
- Ông không sợ nha hoàn giết Lam Lam à?
- Vì sao họ làm thế?
- Ông đánh phá quê hương người ta.
- Nhưng lão phu không cướp người, mà bỏ tiền mua đàng hoàng từ cha mẹ họ, sao hận được, ngài nhìn đi, bọn họ vui vẻ thế kia, thoát được cuộc sống nghèo khó, đi hầu hạ quý nhân, còn mừng chẳng được.
Trần Lâm nói thế thì Vân Tranh yên tâm rồi, ông ta nói không vấn đề chắc chắn không có vấn đề.
- Đại tướng quân, chuyện Chủng Ngạc chúng ta cứ bỏ mặc như vậy à?
- Tây quân đã đánh cược, giờ ông cầu mong cho họ đừng thất thủ, cầu cho ta có thể dùng chút binh lực này đánh tới Yến châu, nếu không Tây quân từ trên xuống dưới không có ai được sống an lành. Vân Tranh gật đầu: - Ta thấy Tây quân lần này đi nước cờ quá thối, quân ta đánh trận xong là rút về, bọn họ mới chính là người sẽ hưởng lợi ngàn năm, giờ lại vất vả đi tranh đoạt, cớ gì phải khổ thế?
Hai người đang nói chuyện thì phía Đồng Đầu quan vang lên tiếng nổ, Da Luật Ất Tân cuối cùng cũng cổ vũ được sĩ khí, bắt đầu có gan tấn công Ngô Kiệt còn chưa đứng vững chân.
Thương ưng trên trời thu cánh hạ xuống, muốn đáp xuống khu rừng sau Đồng Đầu quan, nhưng vẫn cứ quanh quẩn trên không, tiếng nổ liên tục làm chúng do dự không dám về rừng.
Chân trời phủ kín mây đen mà không có ráng chiều, mưa lớn sắp tới rồi, cảnh này vô cùng bất lợi cho quân tống. Cầu bắc qua Dương hà trở nên tấp nập, quân sĩ không ngừng đem vật tư đưa tới Đồng Đầu quan, cơn mưa lớn bất ngờ này khả năng sẽ khiến Ngô Kiệt phải cô quân tác chiến.
Sông ngòi ở thảo nguyên đại đa số sẽ dâng nước cùng mưa lớn, cầu qua Dương hà chưa chắc đã chịu nổi trận lũ lớn sắp tới, đây là cơ hội cực tốt cho Da Luật Ất Tân.
Có điều vì Lang Thản đã đột phá chính diện Đồng Đầu quan, khiến cho Triệu Phu ở thượng du thừa thế từ đánh xuống, trong thời gian ngắn có thể cùng Ngô Kiệt hô ứng lẫn nhau.
Cho dù tiểu binh vô tri nhất cũng hiểu, một khi đại quân Lý Đông Sở qua được sông ngược dòng mà lên, quân Tống tạo thành trận địa tam giác vững vàng, ngày tàn của Đồng Đầu quan sẽ tới.
Khi đó Đồng Đầu quan thành cô thành, Da Luật Ất Tân có xây thêm bao nhiêu tường thành cũng vô nghĩa.
Trời vừa mới tới, mưa liền rơi xuống, đi theo còn có sấm chớp dày đặc.
Vân Tranh cầm cuốn sách ngồi bên ngọn nến đọc sách, thi thoảng liếc mắt nhìn Lam Lam mặt mày trắng bệch, từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, sắc mặt nàng vô cùng bất thường.
Tia chớp loằng ngoằng như rắn điện chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng khuôn mặt không có chút máu nào của Lam Lam.
- Đừng sợ, sét không đánh tới đầu chúng ta đâu, bên ngoài đại trướng có cắm cột thu lôi, nơi này rất an toàn. Chúng ta chẳng qua là đôi gian phu dâm phụ thôi, ông trời bận nhiều việc như thế, không rảnh để ý chút chuyện này.
Lam Lam ngồi co ro, hai tay ôm gối: - Húc Nhi sợ sấm lắm, chỉ cần có sấm đánh là nó sẽ chui vào lòng thiếp ôm tai không nhúc nhích, thiếp phải ca hát an ủi nó suốt đêm.
- Nam hài không được nuôi như thế, ta mà sớm biết nó có cái bệnh này thì đã xách cổ nó ra ngoài mưa nghe sấm nổ. Có điều nàng yên tâm, Đông Kinh cách đây ngàn dặm, chưa chắc có mưa, ngủ đi.
Lam Lam không đi ngủ, đột nhiên hỏi: - Vì sao chàng không sợ sấm?
- Có hai loại không sợ gì hết, một là loại vô tri, vô tri thì vô úy, còn loại còn lại nhìn thấu thế gian, cho nên không còn sợ nữa.
- Vậy chàng là loại nào? Trí giả chắc? Lam Lam bĩu môi:
- Không phải, ta là loại ngốc to gan.
Được Vân Tranh dỗ dành, Lam Lam ôm chăn dựa vào đầu giường từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng sấm sét bên ngoài chẳng hề dừng, tựa hồ còn có xu thế càng lúc càng lớn.
Đại quân dựa theo ngũ hoa trận bố trí doanh trại, mỗi cánh hoa đều có tướng lĩnh trọng yếu tọa trấn, trong đêm mưa thế này dễ xảy ra chuyện loạn doanh, vì thế tới lúc này Vân Tranh chưa ngủ.
Đợi Lam Lam ngủ say rồi Vân Tranh khoác áo mưa cầm bảo kiếm dời doanh, Hầu Tử và Hàm Ngưu gác bên ngoài, tức thì đi theo.
- Cởi khải giúp ra, sấm sét thế này một cục sắt chạy đi chạy lại mời thiên lôi tới à, không mang binh khí dài, đoản đao là được. Nhìn thấy gia tướng ăn mặc khôi giáp chỉnh tề, Vân Tranh quát:
Chẳng mấy chốc thay trang bị xong, Hầu Tử cầm đèn bão dẫn đầu, đoàn người đi vào trong bóng tối.
Không có gió, chỉ có mưa như vốc nước ném vào mặt.
Vân Tranh tới bên Dương hà trước, dòng nước trở nên đục ngầu, đây là dấu hiệu lũ, giờ lũ còn đang tích trữ ở thượng du, không bao lâu nữa sẽ đổ xuống.
Văn Ngạn Bác hay tin Vân Tranh tới, khoác áo tới chạy tới, ghé sát tai Vân Tranh hét lớn: - Lão phu đã hỏi cư dân đương địa, bọn họ nói mưa thường ba ngày ba đêm, cũng có thể chỉ nửa đêm, cầu có chống đỡ được hay không phải xem vận khí.
- Ngô Kiệt vẫn đang tác chiến sao? Vân Tranh nhìn bờ đối diện thi thoảng có ánh lửa bùng lên hét lại:
- Vẫn đang tác chiến, mưa càng lớn người Liêu càng đánh dữ dội, nhưng Ngô Kiệt có lân hỏa đạn, thứ này nổi tên mặt nước, trong thời gian ngắn không tắt được.
** Trên lịch sử Phan Kim Liên vốn là tiểu thư nhà quan, còn Võ Đại Lang là thư sinh nghèo nhưng giỏi giang. Phan Kim Liên thương Võ Đại Lang nhà nghèo mà có chí khí nên giúp đỡ rồi thành phu thê, sống hạnh phúc. Không hiểu tác giả Thủy Hử vì sao chém gió kinh khủng như thế khiến nàng mang tiếng xấu bị oan ngàn đời sau này con cháu Thi Nại Am phải dập đầu trước mộ phu thê họ xin lỗi, nhưng vô nghĩa rồi hình tượng Phan Kim Liên lăng loàn ăn sâu vào đầu óc mọi người.
Ông tổ chém gió là đây chứ đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...