Sau khi về tới lều thì Lam Lam cũng vừa vặn trở về, do vận động mạnh, hai má nàng đỏ hồng như táo chín, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, y phục xộc xệch mồ hôi đầm đìa, bộ dạng ấy làm người ta rất muốn đè nghiến nàng xuống.
Chết tiệt, đều là do Hoa Nương dạy, năm xưa trước khi Lam Lam chuẩn bị tiến cung, Hoa Nương đột kích giáo dục nàng suốt hai tháng.
Nhớ tới Hoa Nương, Vân Tranh tự nhiên nhớ tới Ngũ Câu bế quan ở Bạch Vân Sơn, nhớ tới Tiếu Lâm ở lại trong hoàng cung muốn bảo hộ tiểu hoàng đế đến cuối đời, thậm chí nhớ tới Hàn Lâm lão đạo đã lâu không có tin tức.
Những người quen năm xưa gặp ở Đậu Sa quan, nay đều đã có nơi chốn.
Lam Lam quỳ bên cạnh Vân Tranh, cặp mông vẽ ra đường cong hút hồn của phụ nhân thành thục, không phải tiểu cô nương non nớt có thể so bì.
Bất kể lúc nào cũng khoe ra mặt đẹp nhất của mình đã thành thói quen sinh hoạt của Lam Lam, những thứ Hoa Nương dạy nàng năm xưa đều đã thành bản năng.
- Chàng nghĩ cái gì thế? Có phải nhớ tới Khinh Doanh và Thu Yên không? Thấy Vân Tranh ở bên cạnh mình mà mặt ngây ra, Lam Lam phụng phịu như tiểu cô nương:
Vân Tranh lắc đầu: - Không phải, ta đang nhớ tới ngày tháng ở Đậu Sa quan, nhớ tới Ngũ Câu, Hoa Nương, cũng nhớ tới Tiếu Lâm...
Lam Lam cười thảm: - Nếu vì thiếp mà phiền não thì không cần đâu, tiểu đệ cõng khỏi cửa, kiệu hoa đưa vào nhà là đãi ngộ mà hảo nữ tử mới được hưởng thụ, thiếp không cần cũng không dám. Chi hi vọng trong đêm giá rét cô tịch có vòng tay ấm áp là đủ rồi...
- Những lời than thân trách phận đó để nữ nhân khác nói đi, nó không thích hợp với nàng, cho dù ném nàng vào bầy sói, nói không chừng nàng còn thành sói đầu đàn. Vân Tranh thở dài: - Nếu như nàng đã nói tới chuyện này rồi, vậy chúng ta nói cho rõ ràng, rốt cuộc ý nàng là sao?
- Được rồi, nếu thiếp còn là Lam Lam thời ở Đậu Sa huyện, chàng đừng mong thiếp sẽ cho chàng tùy ý dày vò thân thể này, chuyện tới mức này, tấm thân này có thể mang tới khoái lạc cho hai ta chính là ý nghĩa tồn tại của nó. Lam Lam ngồi thẳng lên, mặt đối mặt với Vân Tranh: - Nhi tử của thiếp là hoàng đế, xưa nay thái hậu nhiều, thêm một thái hậu hoang dâm hữu danh vô thực cũng chẳng hề gì, thế nhưng thiếp tuyệt đối sẽ không sinh thêm huynh đệ cho hoàng đế.
Vân Tranh cảm khái, nữ nhân này vẫn chưa tin mình, cho rằng mình còn có toan tính khác, khó trách, nàng sống trong hoàng cung bao năm như vậy, không thể một sớm một chiều mà thay đổi, nhất thời không muốn giải thích, kéo nàng ngã xuống đùi mình, bàn tay tô lớn vỗ bốp một cái lên cặp mông tròn lẳn: - Dám nghi ngờ lão tử!
Lam Lam không nhịn nổi rên lên một tiếng, tựa như vừa thống khổ lại vừa sung sướng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lúng liếng nhìn Vân Tranh: - Người ta biết lỗi rồi, xin lang quân trừng phạt. Đồng thời nhếch mông lên cao.
- Nàng đúng là thứ yêu tinh!
Đánh liền ba cái, giọng Vân Tranh khàn đặc, y bị tiếng rên rỉ của Lam Lam kích thích thú tính sôi lên sùng sục, nhận ra rồi nữ nhân này thích bị ngược đãi, tay khéo léo luồn xuống dây lưng, kéo một cái váy tuột xuống tận đùi, trên cặp mông vốn nõn nà như tuyết đó hằn lên từng dấu tay, đôi mắt Lam Lam càng tỏa ra hào quang khao khát, thế là y lại đánh xuống.
Tiếng rên rỉ cùng thân thể oằn oại của nàng, chẳng mấy chốc khiến cả hai cùng điên cuồng.
Chẳng hiểu hai người họ có biết không, trong giây phút hai người kích động triền miên, các loại âm thanh từ thở dốc và rên rỉ toàn bộ đều rơi vào trong tai một người, thậm chí đêm khuya hai thân ảnh nam nữ điển cuồng trong lều cũng không qua được mắt người đó, Trần Lâm đối diện với mật tấu của mình không biết phải nói sao, bên trên chỉ có hàng chữ --- Vân Tranh có được mỹ nhân ngày đêm hoan ca.
Hoàng đế đem chuyện khống chế Lam Lam giao cho hoàng hậu, cho nên phong mật tấu này là gửi cho hoàng hậu, không biết hoàng hậu có tâm tình ra sao, còn ông ta thấy nặng nề vô cùng.
Mười ngày sau trải qua muôn vàn gian khổ, Văn Ngạn Bác rốt cuộc đã trải cầu nổi tới Đồng Đầu Quan, đá từ Đồng Đầu Quan ném ra trải khắp bãi sông, chỉ cần là trong phạm vi nỏ tiễn có thể vươn tới là người Liêu bắn hỏa tiễn ra suốt ngày đêm, cho nên với điều kiện hiện tại, chỉ có thể lắp cầu tới đó.
Nhưng với quân Tống thế là đủ để kéo hỏa pháo oanh kích rồi.
Triệu Phu ở thượng du đánh lui ba đợt tiến quân của người Liêu, còn ở hạ du, Lý Đông Sở bị người Liêu chặn lại không tiến được nửa bước.
Lòng sông vốn chỉ có mười trượng nay biến thành trăm trượng, nhờ thế dòng nước chảy chậm hơn, bùn hai bên sông sâu ba thước, Văn Ngạn Bác đã thử dùng pháo oanh kích, kết quả chỉ có đống bùn bắn lên.
Người Liêu vì tăng cường phòng ngự, đã đào trước thành hai hào sâu, lúc này bị nước che lấp, khi lội nước không cẩn thận tụt xuống là hết cứu.
Quân Tống muốn lên bờ phải lội bùn, sau đó đối diện với nỏ tiễn người Liêu ở phòng tuyến hẹp, trong hoàn cảnh đó khó mà kết thúc cuộc chiến nhanh.
Văn Ngạn Bác mới đầu nghĩ hạ Đồng Đầu Quan rất dễ dàng, ai ngờ thực tế lấy những điều trong sách vở ra đều có rắc rối không dễ khắc phục.
Để đối phó với tình hình này quân Tống mở hội nghị quân sự tìm cách tháo gỡ.
- Chủ yếu là bùn lầy, thứ này khó đối phó, binh sĩ muốn lội được trăm bước ít nhất phải đi một tuần hương, trong thời gian đó nỏ tiễn của người Liêu đủ bắn tám mươi lượt. Vì thế lão phu không đồng ý Lang Thản cường công.
- Da Luật Ất Tân không phải con lừa ngu xuẩn, sau khi bị thua thiệt một lần, nếu không biết dàn mỏng đội hình ra đối phó với hỏa pháo thì hắn quá thất chức.
- Khương Triết nói không sai tường thành xuất hiện nhiều lỗ tên, cách nhau một trượng, chứng tỏ bọn chúng đào động tàng binh, không sợ hỏa pháo công kích.
- Nếu như có thể hành động trong bùn lấy dễ dàng như trên đất liền thì khó khăn được khắc phục, dùng thuẫn lớn bảo vệ, đem thuốc nổ chôn dưới thành là xong.
Không biết tên khốn nào vỗ bàn làm Vân Tranh sực tỉnh, thấy cả đám vẫn cãi nhau inh ỏi, nhìn Tôn Tiết, không tin vị đại tượng này ngay cả ván trượt bùn cũng không làm ra nổi.
Hội nghị quân sự là mọi người tụ tập nhau đem khó khăn trình bày ra, sau đó cùng nghĩ cách giải quyết, đây là biện pháp mà người cầm quyền vì che dấu sự vô dụng của bản thân chuyên môn bày ra để dùng trí tuệ của người khác làm của mình.
- Mạt tướng làm được! Tôn Tiết bắt gặp ánh mắt của Vân Tranh thì lập tức vỗ ngực đảm bảo, sau khi trình bày ván trượt của mình ra, được mọi người tán thưởng, kích động run người, suýt nữa muốn mình là người lên ván trượt công thành.
Ván trượt thực ra rất đơn giản, thực ra là cái bè gỗ cong ở một đầu, sau đó dùng nỏ tám trâu bắn móc câu vào chỗ đất khô bên bờ, binh sĩ đứng trên mộc bài kéo dây tiến lên, cách này tuy không phải tối ưu nhưng đã đủ ứng phó với tình thế hiện tại.
Khi bè gỗ liên tục áp sát, còn có thể trực tiếp trải trên mặt bùn biến thành khu vực vững trãi.
Hội nghị quân sự kết thúc thắng lợi, dưới sự khích lệ của Đại tướng quân, dưới sự chỉ đạo của xu mật sứ, các lộ tướng quân đóng góp ý kiến, đại tượng Tôn Tiết chế ra lợi khí trong cuộc chiến ở đầm lấy --- Ván trượt! Nhờ công này được thưởng mười sáu quan. Biết chuyện này rất bất công với Tôn Tiết, Vân Tranh chẳng đi sửa lại, trên hội nghị y ngủ gật suốt, Văn Ngạn Bác nghiên cứu địa hình, còn tướng quân khác mỗi người một câu chẳng có tác dụng chó gì, người suy nghĩ thực sự là Tôn Tiết.
Sau khi Tôn Tiết nhận mười sáu quan tiền, ngay cả quan thư ký trong quân cũng sẽ nhắc tới hắn trong quân công, mà nó thuộc về Đại tướng quân đánh đâu thắng đó.
Mọi chuyện chuẩn bị sẵn sang, hôm nay là thời khắc trọng yếu quyết định vận mệnh Đồng Đầu quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...