Trần Lâm cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía Đồng Đầu Quan, mày nhíu chặt tới mức đủ kẹp chết muỗi trong đó, Lương Bính Càn ở bên cạnh toàn thân chi chít vết roi, do đích thân Trần Lâm động thủ, tuy mặt sưng như đầu lợn vẫn cố mở to mắt, chăm chú đánh xe đi theo Trần Lâm.
- Chuyện này là do bệ hạ của ngươi quyết định đấy, ta là một phụ nhân tất nhiên chỉ có thể trôi theo dòng, xuất giá tòng phu mà, Trần Lâm ngươi hẳn là hiểu. Lam Lam ngồi trên xe ngựa, cố ý vén rèm xe lên, bĩu môi châm chọc Trần Lâm tâm sự trùng trùng:
- Phu nhân còn có lựa chọn. Trần Lâm hừ một tiếng:
- Lựa chọn gì?
- Tuẫn táng theo bệ hạ. Trần Lâm nghiến răng nói rõ từng chữ:
- Thế làm sao được, tuẫn táng là việc của chủ mẫu, làm sao tới phần cung phi như bọn ta, kỳ thực ta chỉ là một tỳ thiếp của hoàng gia thôi, theo Tống luật, nhi tử tỳ thiếp sinh ra là của chủ mẫu, khế ước bán thân mười năm là hết hạn, khi đó ta có thể mang theo khoản tiền bồi thường kiếm người khác gả. Giờ hay rồi, ta rời hoàng cung mà chẳng có đồng nào... Lam Lam than thở:
- Phu nhân nếu như muốn ngân lượng, lão nô đi lo ngay, dù trong quân thì kiếm vài chục vạn quan tiền không khó.
- Tiền trong quân không phải là của Đại tướng quân à, giờ nếu ta gả cho Đại tướng quân, chưa tiến môn đã cùng gia nô mưu toan tiền bạc của phu nhân, chuyện như thế ta đâu dám làm, ta sợ phu quân cho vào lồng dìm chết.
- Phu nhân và chủ nhân phu thê mười mấy năm chẳng lẽ không có chút tình nghĩa nào? Trần Lâm nói xong tự động ngậm miệng, một nam nhân mà đem thê tử sinh con cho mình tặng người khác thì tình nghĩa gì cũng hết rồi, không muốn Lam Lam có cớ sỉ nhục chủ tử mình, nên hỏi lảng đi: - Nếu như không phải là Vân Tranh thì phu nhân có vui vẻ tới biên ải thế không?
Lam Lam phì cười: - Nam nhân trong thiên hạ có thể khiến ta tiếp nhận ít lắm, vừa vặn Vân Tranh là một trong số đó, nếu như là người khác, ngươi cứ đợi nhặt xác ta đi, còn là nhặt xác sau khi động phòng hoa chúc. Trần Lâm, tối nay ngươi định đưa ta tới quân trướng Vân hầu sao? Thế thì đừng quên chuẩn bị cho ta một ít nước nóng, rải hương liệu và cánh hoa, để ta tắm rửa sạch sẽ hầu hạ tân nhân.
Thế là Trần Lâm lại nổi điên rút roi quất Lương Bính Càn túi bụi, Lương Bình Càn cắn răng không kêu, nhìn từng vệt máu xuất hiện trên y phục, cúi đầu thúc ngựa nhanh tới Đồng Đầu Quan.
Chẳng quan tâm tới Trần Lâm, mắt nàng vẫn chăm chú nhìn về phía trước, khi thấy một ngọn núi đột ngột mọc lên giữa thảo nguyên bằng phẳng, dù Lam Lam cũng đoán ra đây là Quan Sơn, tức là sắp thấy được đại quân.
Tâm trạng nàng vì thế mà lên xuống liên hồi, lúc vui mừng, lúc lo lắng, trông đợi.
Thảo nguyên dưới ánh tịch dương vô cùng hài hòa, nàng như thiếu nữ lần đầu đi chơi xa, mọi thứ lạ lẫm, đẩy mui xe đứng dậy, chỉ ngọn núi còn sót lại dấu tích chiến tranh: - Kia là Quan Sơn phải không? Ta nghe nói Da Luật Ất Tân dựng Bát Môn Kim Tỏa Trận ở nơi này, võ hoạn quan trong cung nói đây là trận lợi hại, năm xưa Gia Cát Lượng bằng vào trận này thoát được truy binh của Đông Ngô, làm sao các ngươi phá được?
Trần Lâm thấy Lam Lam không sỉ nhục tiên đế nữa thì thở phào, chỉ ngọn nói cháy nham nhở: - Đại tướng quân lệnh Lang Thản tướng quân dốc sức đánh nó, cường công sáu này liền hạ được, sau đó thiếp lập trận địa hỏa pháo trên đó bắn xuống, thừa lúc quân Liêu đại loạn liền vào phá trận.
- Vậy hạ được Đồng Đầu quan chưa?
- Còn chưa, người Liêu phá đê Dương hà, để nước nhấn chìm Ái Dương xuyên, bùn lầy khắp nơi, đại quân không qua được, nay đành đóng bên sông, làm cầu gỗ, chỉ cần cầu gỗ vươn qua sông, ngày phá quan sẽ tới nhanh thôi.
Lam Lam ảm đạm nói: - Nhìn người khác gánh thì nhẹ nhàng, mình gánh thì gẫy lưng, ngươi nói qua loa, nhưng thực tế hẳn không đơn giản như thế. Dọc đường đi ta đã nhìn thấy không ít khu mộ của tướng sĩ chiến tử, dù mộ làm có đẹp, nhưng vậy là có thêm mẫu thân không thấy nhi tử, khuê phụ ngồi trong màn trống.
Trần Lâm khom người: - Phu nhân nói rất đúng, sự thảm liệt của chiến tranh lão nô chưa từng thấy, nhưng Lang Thản tướng quân nói, nếu so với trận Loạn Thạch Pha, Thanh Đường thì còn chưa là gì, chiến đấu ở mức độ này là rất bình thường.
- Tướng sĩ đang một lòng chiến đấu, Yến Vân chắc chắn thu về Đại Tống nay mai, bệ hạ lúc đó có thể yên lòng rồi.
Lam Lam ngồi xuống, nàng đã nhìn thấy đại doanh ở xa, cờ bay rợp trời: - Vân Tranh không ra hải ngoại, làm sao bệ hạ yên lòng được, nếu y sinh biến, có khi bệ hạ còn nhảy khỏi mộ mà chửi mắng. Hắn ngay cả thể diện bản thân cũng bất chấp, đem thê tử tặng cho người ta, là Thục phi ta hiểu nỗi khổ tâm của hắn, nhưng là nữ nhân tên Lam Lam, cả đời ta không tha thứ cho hắn.
Trần Lâm cười khổ: - Lão nô sẽ đem lời phu nhân chuyển cho bệ hạ, chỉ mong phu nhân đừng phụ sự khổ tâm của bệ hạ, bệ hạ vì xã tắc Đại Tống hi sinh tất cả, phu nhân hãy thỏa mãn bệ hạ một lần đi.
Lam Lam mím chặt môi: - Ta bao năm ở trong cung, sinh cho hắn nhi tử duy nhất, tuy được sủng ái không lâu, tự nhận phụ công phụ đạo phụ đức chưa bao giờ có chút gì thiếu xót, vậy mà cuối cùng bị hắn đem tặng cho người khác như thứ hàng hóa, ta hận hắn.
Trần Lâm hạ lệnh đội ngũ dừng lại, quân tốt bày thế trận, dùng màn xanh quây xe ngựa lại, Trần Lâm đi vào màn, cởi áo, lộ ra tấm thân gầy trơ xương, quỳ trước mặt Lam Lam, hai tay nâng roi ngựa lên:
- Bệ hạ từ nhỏ mồ côi, người thân thiết không có là bao, lão nô may mắn được theo bệ hạ từ thời thiếu niên, bao năm được bệ hạ chiếu có, hiếm có bệ hạ chưa bao giờ coi lão nô là nô phó, chỗ riêng tư đối xử như thân thân.
- Vì tình nghĩa này, lão nô lớn gan xin phu nhân trước khi vào quân doanh đem toàn bộ lửa giận trút lên lão nô, để toàn bộ bất cam ở mảnh thảo nguyên này, chỉ xin phu nhân đừng làm đại kế của bệ hạ thất bại, đừng làm thiên hạ thất vọng.
- Vân hầu là nhân kiệt một đời, cũng là mãnh hổ bất thuần, mãnh hổ ăn thịt hết kẻ địch sẽ quay lại ăn thịt người mình, nay chỉ có cách để mãnh hổ vào rừng, giao long ra biển mới là lưỡng toàn kỳ mỹ. Xin phu nhân vì bệ hạ, cũng là vì vạn dân, đừng để Vân hầu ở lại bình nguyên.
Lam Lam cầm lấy roi quất lên lưng Trần Lâm, mắng chửi: - Các ngươi nói vì thiên hạ, vì vạn dân, nhưng đã có ai nghĩ cho Vân Tranh chưa, nghĩ cho ta chưa? Ta và Vân Tranh xuất thân từ tiểu trấn biên thùy, từng bước tới Đông Kinh phồn hoa, ta vì Đại Tống sinh hoàng đế để giang sơn kéo dài, Vân Tranh chinh chiến giữ xã tắc thanh bình, kết quả muôn vàn phồn hoa trên thế gian không liên quan tới bọn ta...
Trần Lâm không biện giải, chỉ lặng lẽ chịu đòn, thành tâm mong Lam Lam trút hết giận dữ lên mình.
Dù sao người ta cũng là ông lão gần đất xa trời, lại chẳng phải là kẻ gây tội, Lam Lam đánh vài cái vứt roi đi, lấy kéo cắt mép váy: - Khi ngươi đi gặp bệ hạ thì đặt lên quan quách của hắn, nói với hắn, Lam Lam ta và hắn từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, hai bên không còn liên quan, mảnh vải này là chứng minh.
Trần Lâm nắm chặt miếng vải đó, dập đầu xuống đất: - Phu nhân rộng lượng.
Lam Lam nhảy lên xe ngựa nói lớn: - Đánh xe, lão nương sắp gả ngươi rồi, lão nương gả cho nam nhân yêu thương nhất đời này, đi nhanh lên, ta không đợi được nữa.
Trần Lâm lần này không giận, nhanh chóng mặc lại y phục, nhảy lên càng xe cướp lấy dây cương trong tay Lương Bính Càn: - Lam phu nhân nói phải lắm, lão nô đưa người đi gặp tình lang, đoán chừng lúc này y đang đứng ở trên cao, nóng lòng đợi phu nhân tới.
Lam Lam rơi lệ cười lớn: - Đúng thế, ta phải mặc y phục đẹp nhất, đi gặp tình lang nhung nhớ bao năm. Trần Lâm, ngươi đánh xe vững vàng một chút, ta còn trang điểm....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...