Nghĩ tới đó hô hấp Lam Lam trở nên gấp rút, hai bàn tay trắng trẻo nắm chặt thảm, gân xanh nổi lên, rời Đậu Sa huyện trước là quyết định ngu xuẩn nhất trên đời của mình.
Ai mà ngờ được tên bại hoại đột nhiên động cỡn, nhìn thấy ả tiện nữ Lục Khinh Doanh ở vườn đào liền vội vàng muốn cưới người ta, bị sắc dục làm mê muội, ngay cả nữ nhân có số mệnh "cửu dương thương quan" đáng sợ như vậy mà cũng dám đụng vào, còn vì ả phá sập cả Thừa Yên quan, khiến thiên hạ ngậm miệng.
Hồi ức là lý do cường đại nhất giúp Lam Lam sống tiếp, cho nên nàng không nỡ nghĩ hết hồi ức quý giá trong một lần, cả khi ở trong góc hoàng cung tối tăm lạnh giá, nàng cũng không nỡ dùng hồi ức quý giá này sưởi ấm.
Lương Bính Càn từ ngoài màn lặng lẽ đi vào, quỳ bên thảm: - Phu nhân, chúng ta phải lên đường rồi.
Lam Lam mở mắt ra, được nữ tỳ dìu lên, đưa vào khoang xe, nếu như được lựa chọn, nàng không muốn tới chỗ tên bại hoại vào lúc này, mặc dù tới đó mình sẽ được chiếu cố tốt nhất, giống như năm xưa ở bên Hoán Hoa Khê, nhưng thân bất do kỷ.
Nàng không có lấy một chút tự chủ nào, đám hộ vệ ngoài kia tránh xa nàng, cứ như sợ tiếp xúc một chút thôi sẽ lây ôn dịch, tên Lương Bính Càn luôn miệng nô tài, nhưng ngay cả chuyện đi ở lúc nào đều quyết định thay nàng, chưa nói hai ả nữ tỳ kia, không bao giờ ngủ cùng một lúc.
Trên bàn cờ của Triệu Trinh, mình chỉ là quân cờ dùng để hi sinh, vận mệnh nắm trong tay kỳ thủ.
Vương An Thạch từng nói:" Tổ tông bất khả pháp!"
Ý ông ta là các loại quy định chế độ của tổ tiên truyền lại, qua thời gian trôi đi, nó sẽ trở nên lạc hậu không thích hợp nữa, Vương An Thạch một lòng muốn thay đổi những quy củ chết đó.
Nhưng Triệu Trinh mới là nhà cải cách thực sự, hắn ta ngay cả luân thường mà tổ tiên để lại từ xa xưa cũng bấp chấp, thế mới là tổ tông bất khả pháp
Lam Lam biết, chỉ cần mình tới soái trướng của Vân Tranh, bất kể hai người họ có tư tình hay không, sau đại chiến y chỉ có con đường lui ra biển.
Nếu không y sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ.
Nhi tử hoàng đế của mình vì tôn nghiêm sẽ dùng biện pháp các độc nhất, lực lượng cường đại nhất, đối phó với Vân Tranh.
Đương nhiên trước khi bắc chinh thắng lợi, những người biết nội tình sẽ giữ bí mật, bao gồm cả ả hoàng hậu ác độc kia, ả sẽ hứng thú đợi xem trò hay.
Chỉ cần Vân Tranh sau khi tiếp nhận vương tước không rời Đại Tống, vở kịch sẽ mở màn, còn mình trong vở kịch đó chỉ là nữ nhân không biết liêm sỉ.
…
Vân Tranh cảnh giác nhìn hoang nguyên phía tây, bỗng nhiên gai ốc mọc khắp người, khi y định sai Lão Hổ và Báo Tử đi tới phía tây xem có chuyện gì thì thấy Trần Lâm mặc võ phục, cưỡi chiến mã đi về phía tây.
Ông ta đi rất vội, thậm chí có thể nói là có chút hoảng loạn, ngay cả đại quân đang tác chiến quyết liệt ở phía trước cũng mặc kệ.
Thế này không giống Trần Lâm, với ông ta có gì quan trọng hơn cả bắc chinh, hơn hoàn thành di nguyện tiên đế.
Nhìn Trần Lâm biến mất ở chân trài, Vân Tranh phất tay, Lão Hổ và Báo Tử dẫn một tiểu đội mười người đuổi theo, lại thấy không ổn, phái thêm cả Hầu Tử, mang theo một con hải đông thanh, cuối cùng phái luôn người tinh bàn ẩn trong thân vệ bao vây phương hướng đó.
Đứng trầm mặc tại chỗ chốc lát, Vân Tranh xoay đầu ngựa đi về phía Đồng Đầu Quan, bộ hạ đang chiến đấu, chủ soái không thể tùy tiện rời đi.
Tác chiến ở bình nguyên không phải là sở trường của quân Tống, còn công thành chiến thì quá thuần thục, cho nên khi đánh Đồng Đầu Quan, bọn họ thể hiện ra được sự ung dung ưu nhã hiếm có của quân đội.
Đồng Đầu Quan dựa lưng vào Kê Minh Sơn, trông coi yết hầu từ Tây Kinh tới Nam Kinh, Dương hà chậm rãi từ Đoạn Vân lĩnh chảy ra, qua Đồng Đầu quan trở nên hung hãn vô cùng, nước chảy cuồn cuộn về phía đông.
Hiện là đầu hè, nước sông chảy siết, vì khiến hỏa pháo quân Tống mất đi đất dụng võ, Da Luật Ất Tân khơi dòng Dương hà, cho nước chảy lênh láng khắp nơi, tạo thành rạch trời giữa quân Tống và Đồng Đầu quan ngăn cản hữu hiệu hỏa pháo.
Đạn pháo không bắn lên được tường thành, Da Luật Ất Tân cho rằng chỉ cần loại trừ được hỏa pháo, chiến tranh sẽ quay lại kiểu cũ, dù quân Tống có thuốc nổ chăng nữa thì chỉ cần không cho chúng tới được tường thành là đủ.
Lang Thản sau khi quét sạch quân đội tàn dư trước Đồng Đầu quan, ghim cương ngựa bên dòng Dương hà cười với Cát Thiên Phương: - Da Luật Ất Tân không biết tiền thân Kinh Tây quân chúng ta là đám sương quân.
Cát Thiên Phương cười lớn phụ họa: - Tay nghề thợ mộc của mạt tướng còn chưa bỏ đi, chỉ cần vài cái cầu, chúng ta có thể tới dưới Đồng Đầu Quan.
- Mặc dù nước lũ cản trở chúng ta, nhưng cũng vây khốn chúng, quân Liêu mất đi cái lợi kỵ binh, ở Đại Tống ta loại thành quan dựa núi trông sông mà xây nhiều như lông trâu, bất cứ cuốn sách binh lược nào cũng ghi vô vàn cách ứng phó, Da Luật Ất Tân sử dụng Bát Môn Kim Tỏa trận nghi binh để tranh thủ thời gian phá sông tạo cục diện này là sai lầm nghiêm trọng. Lang Thản cười nhạt: - Truyền lệnh, hôm nay nghỉ ngơi, mai mắt đầu chặt cây làm cầu.
Khi Vân Tranh và Văn Ngạn Bác tới bên bờ Dương hà thì tiền phong doanh đang lập thủy trại, mọi việc tến hành đâu ra đó.
Văn Ngạn Bác nhìn xong địa thế Đồng Đầu Quan liền ngửa mặt cười dài, cầm roi ngựa chỉ về phía trước, giọng điệu ý cực độ: - Da Luật Ất Tân ơi là Da Luật Ất Tân, ngươi tự chuốc lấy diệt vong rồi.
Vân Tranh rùng mình, không biết lão này có phải xem kịch nhiều tới ngộ độc rồi không: - Văn công có kế rồi sao?
- Lão phu thích nhất công thành chiến.
- Công thành xưa nay luôn tử thương nặng nề nhất, ông chớ có lấy tính mạng quân tốt Vân mỗ đi lấp vào.
- Nếu trước kia thì công thành sao tránh nổi thương vong, nay dựa vào uy hỏa khí mà còn thương vong thảm trọng thì Văn mỗ đâu dám lắm lời. Văn Ngạn Bác hừ một tiếng: - Người Liêu là đám man di, mới học được cách mặc quần áo vải chưa được mấy năm, Vân hầu cứ giao cho lão phu là được.
- Nếu thế tiền phong doanh giao cho ông, Vân mỗ ở sau áp trận. Vân Tranh quay sang bảo tham quân viết quân lệnh:
Văn Ngạn Bác khom người nhận quân lệnh, sau đó lập tức đi tìm Lang Thản, Lý Đông Sở thương lượng kế công thành.
Vân Tranh tuần thị tiền phong doanh một lượt, sau đó dưới sự hộ vệ của Hàm Ngưu rời đi, trở về đại doanh, nơi lập doanh địa thế cao, mấy ngọn đồi xung quanh đều bị chiếm lĩnh, bộ hạ đang đóng cọc gỗ, y không bình luận gì, từ lần tâm trạng bất ổn không tìm ra nguyên cớ đó, đám người Vương Ngạn Bác cho rằng y vì bắc chinh lo nghĩ lâu ngày sinh bệnh, chủ động chia sẻ quân vụ.
Về tới soái trướng, thấy chỉ có mỗi một mình Tô Tuân, Vân Tranh lấy làm lạ: - Sao có mỗi mình tiên sinh?
- Mọi người thấy đại soái bất an nên đều ra thực địa giám sát khu vực mình phụ trách, không ai dám lơ là. Tô Tuân từ sau bàn ngẩng đầu lên: - Hôm nay sắc mặt đại soái không tệ, cảm giác đó biến mất chưa?
Vân Tranh cầm ấm trà lên uống: - Chưa, càng thấy lo hơn, chẳng qua trấn áp không biểu hiện ra tránh loạn lòng quân thôi, nhưng ta biết uy hiếp tới từ đâu rồi.
Tô Tuân hỏi vội: - Tới từ đâu?
Vân Tranh chỉ về phía tây.
Tô Tuân thở phào: - Thế thì tốt, biết nguy cơ ở đâu là có thể chuẩn bị trước, như thế nguy cơ không phải là nguy cơ nữa, quân ta thân kinh bách chiến, cũng không lo vì một chuyện ngoài dự liệu mà loạn, đại soái cũng là danh tướng thiên hạ, quân tới tướng ngăn, nước lên đê chắn mà thôi.
- Tiên sinh nói phải lắm, tiền quân ta đã phó thác cho Văn Ngạn Bác, đêm nay nhất định phải ngủ thật ngon, lấy tinh thần tốt nhất ứng phó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...