Lang Thản nhìn số phụ nữ trẻ nhỏ mỗi ngày một đông, sắc mặt ngày càng kém: - Nếu không giết được, chẳng lẽ còn phải nuôi họ sao?
Vương An Thạch chỉ Hề Cốc Tán: - Giao cho ông ta là được, chúng ta chưa từng thấy phụ nữ trẻ nhỏ người Liêu trên chiến trường, chỉ có thê thiếp của ông ta.
Lang Thản nghiêm túc nói: - Nếu đã thế ta coi như chưa nhìn thấy gì, có điều trừ phụ nữ trẻ nhỏ ra, quân Liêu trốn trong thành thì mong chuyển vận sứ đừng gây thêm phiền phức nữa, nếu không chớ trách ta không nể tình.
- Tướng quân không dọn dẹp một chút tới khai xuân có thêm lưu dân tới ở, lão phu không yên tâm.
- Vậy thì tốt!
Lang Thản nói xong phấy tay lên, binh tướng Hà Khúc ào ào vào thành trong tiếng la hét sợ hãi chói tai, bắt đầu lùng sục từng tấc đất một.
Vân Tranh mệt mỏi day huyệt nhân trung, từ sáng tới giờ chiến báo các nơi đổ xuống như tuyết rơi, đám tham mưu càng bận rộn, mỗi khi xem xong một chiến báo lại chỉnh sửa các loại cờ hiệu trên sa bàn.
Được cái tiến độ làm y rất hài lòng, dù là băng tuyết phủ kín lối đi, trong vòng hai canh giờ, Lý Đông Sở và Hàm Ngưu đã truy sơn quân Liêu hơn ba mươi dặm, mới đầu quân Liêu còn có thể tụ tập phản kháng, về sau cứ thấy quân Tống là chạy thục mạng tán loạn khắp nơi.
Vì thế giờ càng phiền hà, bọn họ phải chia ra từng các đội nhỏ.
Suốt cả buổi sáng không thấy Trần Lâm, cũng không biết ông ấy đi đâu rồi, tới khi ăn cơm Vân Tranh mới thấy Trần Lâm hớn ở đi tới, tay ôm chồng tấu chương dày, đặt lên bàn cơm: - Đại tướng quân thẩm duyệt một chút, nếu không có vấn đề, mời ngài và Vương công ký tên, lão phu gửi gấp về kinh.
Vân Tranh cầm lên xem lướt qua: - Được rồi, nhắc tới người khác nhiều một chút, mấy phần khen ngợi ta thì xóa cả đi, ta là thống soái, người khác lập công cũng tính lên đầu ta, không cần vẽ vời thêm làm gì.
- Thuận tiện nói với bệ hạ, đại quân liên miên chinh chiến giữa thời tiết khắc nghiệt đã kiệt sức, cần nghỉ ngơi hai tháng, khi nào gió đông thổi thì ta tiến quân.
Trần Lâm vốn đang hớn hở, nghe thế mặt ảm đạm: - Chỉ lo long thể không cầm cự được tới khai xuân.
Vân Tranh cũng chỉ biết thở dài mà thôi.
- Đại tướng quân đừng hiểu lầm, bệ hạ yêu cầu lão phu không được bức bách ngài vội vã tiến quân, cần dựa theo tình hình chiến trường ra quyết định.
- Lão phu cũng biến từ trận Dã Hổ khẩu tới giờ binh sĩ chưa từng được nghỉ ngơi, có điều lão phu vẫn lớn gan cầu xin ngài, khi nào có thể tiến binh thì hãy tiến binh, bệ hạ, bệ hạ sống quá khổ rồi, nay bệ hạ sống là sự dày vò..
Nghe giọng Trần Lâm nghèn nghẹn, Vân Tranh bỏ tấu chương xuống, giải thích kỹ càng: - Ta biết, ta biết, không chỉ ông, trong lòng ta như trên chảo rán, nhưng nói tới tiến binh, chúng ta cẩn thận thì hơn.
- Giờ viện binh quân Liêu đang cách Tây Kinh chưa tới ngàn dặm, nếu không phải tuyết lớn phong tỏa giao thông thì lúc này không phải nói chuyện tiến quân, mà chuẩn bị công sự, nghênh tiếp người Liêu phản kích.
- Tiêu Đả Hổ chết, triều đình nước Liêu ắt chấn kinh, sau trận này, bọn chúng e chuyển trọng điểm từ Địch soái di chuyển sang người ta, trong khi quân ta tiêu hao quá nhiều quân nhu, tiếp tế gian nan, chúng ta không có năng lực tiến quân nữa.
Trần Lâm khống chế cảm xúc, gật đầu: - Lão phu hiểu, xem qua sổ sách hậu cần ba lần rồi, chúng ta trừ lương thực ra thì dữ trữ thuốc nổ, dầu hỏa đã tới mức độ nguy cấp, không có chúng, ưu thế vũ khí chúng ta không còn.
Thời gian qua ở trong quân, mặc dù ông ta không thể lý giải được chiến lược tác chiến, nhưng đã không còn là hoạn quân mù tịt quân sự nữa.
Quan hệ với Vân Tranh cũng cải thiện không ít, không còn căng thẳng như những ngày đầu, quân nhân mà, chỉ cần cùng nhau tham gia chiến đấu, thế nào cũng có vài phần đồng cảm.
Đây là điều Vân Tranh muốn thấy, khi ở Nhạn Môn Quan, đại quân của y bị triều đình phân rã thành nhiều phái hệ, mỗi phái hệ có lập trường lợi ích riêng, vì thế mỗi trận chiến Vân Tranh đều để toàn bộ lực lượng các phái hệ tham dự, thông qua chiến đấu kịch liệt, đoàn kết toàn quân.
Bầu trời quang đãng gió bắc thổi ù ù, không khí lạnh cuốn đi sự huyên náo trên chiến trường, cũng đem sát phạt và lãnh khốc trên chiến trường đi về phương xa.
Máu tươi tụ vào chỗ trũng đóng thành tảng băng đỏ rực, còn về phần vệt máu rơi trên cát đã mất đi sắc tươi đỏ, đen xì xì giống như miếng vá đính trên sa mạc hoang vu của bắc quốc.
Triệu Trinh từ trong giấc mộng lờ đờ tỉnh lại, theo thói quen nhìn về phương bắc, tuy có rèm dầy và tường kiên cố, thậm chí có núi non trùng trung cách trở, ánh mắt hắn vẫn xuyên qua tất cả, hướng thẳng tới thành Tây Kinh vừa dừng chiến đấu.
" Trẫm nằm mơ, mơ thấy tướng sĩ nước ta đang tắm máu leo lên tường thành, bầu trời phủ đầy mưa tên đá, à, còn có đạn thuốc nổ, mỗi quả phát nổ đều làm người Liêu trên tường thành ngã xuống, nơi đó đã cháy rừng rực."
" Trẫm nhìn thấy Vân Tranh, y đã biến thành con mãnh hổ đốm trắng ở trán lao vào thành quan, còn Trần Lâm, ha ha, không ngờ là con chó già lười biếng, không có bản lĩnh tấn công, theo sau mãnh hổ sủa loạn xị... Ha ha ha, cuộc chiến ở thành Tây Kinh xem ra đã sắp kết thúc."
Trâu Đồng Minh rơi lệ phiên dịch hoàn chỉnh ý tứ của hoàng đế, Bàng Tịch ngày đêm thủ vệ hoàng cung cũng ướt nước mắt.
- Bệ hạ nói rất đúng, Vân Tranh là mãnh hổ ăn thịt người, có y ở Tây Kinh, tòa thành đó chắc chắn bị công phá! Tiêu Đả Hổ e là khó thoát kiếp nạn.
Khuôn mặt như bộ xương khô của Triệu Trinh thoáng hồng lên, chớp mắt với Trâu Đồng Minh.
Trâu Đồng Minh quỳ xuống: - Bệ hạ, vạn vạn lần không thể, nay gió bắc hoành hành, người vừa tỉnh ngủ, thân thể ấm, không thể mở cửa.
Bàng Tịch hoang mang: - Vì sao bệ hạ muốn mở cửa sổ?
- Bệ hạ muốn ngửi gió tanh từ phương bắc.
- Chuyện này nhất định không được. Bàng Tịch nghiêm mặt quát Trâu Đồng Minh, sau đó ôn tồn nói với hoàng đế: - Bệ hạ, Đại Tống ta từ khi nuôi chim ưng, ngàn dặm truyền tin chỉ là trong khoảnh khắc, nếu chiến sự Tây Kinh đã kết thúc, Vân Tranh nhất định sẽ gửi tin về, chỉ cần một ngày một đêm là tới nơi, tấu chương chi tiết của Trần Lâm cũng có trong năm ngày, bệ hạ ngàn vạn lần đừng gấp để hại thân thể.
Triệu Trinh mắt đầy ý cười, Trâu Đồng Minh giờ đây gần như tâm linh tương thông, nói ngay: - Trẫm muốn cho mình một điều để trông mong, nếu không sẽ không vượt qua được ngày mới, trẫm có cảm giác, tin tức của Vân Tranh sắp tới rồi, không sai được đâu, khi đó phải báo cho trẫm ngay.
Lời vừa dứt tì có tiếng chuông lầu Ngũ Phượng vang lên, hoạn quan dài giọng truyền tin: - Xu mật sứ Hàn Kỳ cầu kiến.
Bàng Tịch giật mình, chuông ở lầu Ngũ Phượng bình thường chỉ dùng báo giờ, chính là quốc khí, trì phi quốc gia có chuyện đại hỉ hoặc đại cảnh bảo mới gõ, cảnh báo đánh nhanh, chuyện vui thì đánh chậm.
Bây giờ nghe tiếng chuông không nhanh không chậm, có lẽ do tâm tình, ngay cả trọng thần trầm tĩnh như Bàng Tịch cũng hồi hộp.
Gân xanh trên trán hoàng đế nổi cả lên, rõ ràng không phải vì giận mà là kích động, mắt nhìn trừng trừng, Trâu Đồng Minh từ trên ghế nhảy dựng dậy, rối rít nói: - Mau, mau truyền xu mật sứ Hàn Kỳ.
Đi gấp quâ, không cẩn thận vấp chân ngã lăn ra đất, vẫn giơ tay thúc giục.
Viện chính thái y viện ở bên vội nắm lấy mạch môn hoàng đế, một vị khác dùng tay vuốt cổ, tránh máu tràn lên đầu.
Bàng Tịch đứng lên quát Trâu Đồng Minh: - Từ điện Đại Khánh tới đây mất một dặm, ngươi không dùng ngự mã đón Hàn Kỳ thì đợi bao giờ?
Trâu Đồng Minh vừa chửi vừa đánh hoạn quan trong cung điện, muốn bọn họ đón Hàn Kỳ vào tẩm cung trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Trinh được thái y mát xa, gân trên mặt dần dần lặn đi.
Hàn Kỳ khi vào cung gần là là chạy, có điều lão này dù có chạy vẫn giữ được tư thái ung dung, còn Trâu Đồng Minh theo sau vừa chạy vừa nhảy như con khỉ.
Mới vào đại điện, Hàn Kỳ cao giọng nói: - Khởi tấu bệ hạ, Vân Tranh hạ Tây Kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...