Thục phi vẫn gẩy đàn, nàng hồi ức lại cảnh tượng ở hậu trạch huyện nha Đậu Sa quan, một thiếu niên áo vải cùng cha nàng đánh cờ, thiếu niên đó nhân lúc cha nàng suy nghĩ, mắt đảo xung quanh, ánh mắt hay nhìn về cổng vòm bên rừng trúc, nhìn thấy nha hoàn có vẻ thất vọng, chẳng biết mong đợi ai từ đó đi ra.
Tiếng đàn réo rắt, âm vang cuối cùng biến mất, thiếu niên áo vải ly biệt, trong tiếng đàn mang theo thương cảm vô tận.
- Mẫu thân, phụ hoàng nhất định sẽ khỏe mà. Triệu Húc mới mười một tuổi đã hiểu âm luật rồi, người Triệu gia hình như thiên phú rất cao về nghệ thuật, dù âm nhạc hay hội họa đều có thành tựu nhất định:
Thục phi tất nhiên không bao giờ nói ra chân tướng, nàng rời đàn, cởi áo choàng cho nhi tử, nhìn má nó lạnh tới đỏ hồng, dùng hai tay sưởi ấm cho con: - Hiếu kính phụ hoàng là tốt, nhưng con phải chú ý sức khỏe, phụ hoàng đã bệnh rồi, con mà còn bệnh theo thì mẫu phi không sống được nữa.
Thấy tâm trạng mẹ không tốt, Triệu Húc nhớ ra một việc, mẹ mình nghe chuyện này thế nào cũng vui lên: - Mẫu thân, đại quân của thái bảo đã tới Tây Kinh nước Liêu, nay đang kịch chiến với Tiêu Đả Hổ ở một dải Dã Hổ khẩu, hai vạn tinh nhuệ của người Liêu táng mạng, đây là chiến thắng lớn nhất từ khi chúng ta bắt đầu bắc chính, thái bảo đã bắt đầu hành động, thế nào cũng có tiệp báo liên tục gửi về.
- Đây là chuyện quốc quân đại sự, kể với ta làm gì, ta chỉ muốn nhìn thấy con ngày một khôn lớn, học tập có thành tựu, quản làm gì chuyện ngoài Trường Thành. Bình thường với Thục phi mà nói đây là tin vui, nhưng lần này thi khác, bắc chinh kết thúc sẽ là ngày nam nhân đó đi xa, Thục Phi uể oải dựa người vào ghế tựa, lấy một quả nho bóc vỏ cho vào mồm, mỉm cười hỏi: - Gần đây mẫu thân nghe nói Đông cung thu không đủ chi, thế là sao?
Triệu Húc cười hì hì: - Lão mẫu thê nhi của Triệu Phu gửi nhờ đông cung, nhi tử của Triệu Duyên Niên cũng đang ở đông cung học để làm thị vệ, chỉ cần người con cần dùng, mẫu thân sẽ thấy người liên quan tới họ ở đông cung.
Thục phi nhíu mày: - Con làm thế hơi khắc bạc một chút.
- Mẫu thân đừng lo, hài nhi hiểu đạo tình lý, dùng lễ quốc sĩ đối đãi, cho bọn thứ vượt ngoài thứ họ muốn, lo gì bọn họ không quy phục.
- Vậy chuyện chi tiêu con giải quyết thế nào?
Triệu Húc cười gằn một tiếng, khôi phục lại bộ dạng trẻ con, ngồi trên tấm thảm dày, ngắt nho ăn, vừa ăn vừa nói: - Đơn giản ạ, Hầu gia giàu có lắm, lợn béo rồi phải giết.
Thục phi phì cười, lấy ngón tay gõ trán nhi tử: - Con đã thấy giết lợn rồi sao?
- Con và Lạc Lạc thấy ở nông trang rồi, cổ và đuôi lợn cho đồ tể, đầu hiếu kính tổ tông, phần thịt ngon nhất dâng lên trưởng bối, lòng lợn tiết canh mời hàng xóm xung quanh, thứ bẩn không ăn được thì cho chó, còn lại tất nhiên thuộc vệ người nuôi lợn là hài nhi.
Thục phi cười thích thú: - Con rất hiểu yếu quyết nuôi lợn, sau này nhất định sẽ ăn tới béo múp, phụ hoàng con mà biết được con có kiến thức thế này sẽ mừng lắm.
…
- Muội thu lại lời đã nhận xét về Thục phi, mỗi đồng chúng ta tiêu vào trong cung đều đáng giá.
Cát Thu Yên từ nông trang vội vàng trở về, nhìn thấy Lục Khinh Doanh, câu đầu tiên chính là như thế.
Lục Khinh Doanh ngồi soi gương, nhìn nếp nhăn ở khóe mắt than thở: - Nữ nhân chính là đợi nam nhân như thế này mà già.
- Này tỷ tỷ, tỷ có nghe muội nói không vậy?
Lục Khinh Doanh bỏ cái gương nhỏ xuống: - Nghe thấy rồi, Hầu Chi Thản gặp họa, con tiểu long bắt đầu ăn thịt người, sau này nó sẽ ăn thành quen thôi, chuyện sớm muộn, có gì để nói đâu.
Cát Thu Yên ngồi ngay xuống: - Hôm nay muội nhìn thấy người Hầu gia cực kỳ thê thảm, Hầu Chi Thản bị đặt trên xe lớn, chẳng có gì che chắn, cứ thế bị đưa tới bến tàu, luôn mồm kêu oan.
- Cái mụ lão thái quân Hầu gia mà hay nói muội là hồ ly tinh ấy, chống gậy khóc nước mũi dài tới nửa xích, đi một bước kêu một tiếng, chẳng rõ là kêu cái gì.
- Muội còn nghe nói cơ thiếp của Hầu gia chạy hết cả rồi, khi họ Hầu kia ra đại sảnh tiếp chỉ thì bọn họ mang đồ tế nhuyển chạy mất, chạy cùng còn có mã phu và nam phó của Hầu gia, đúng là cháy nhà ra mặt chuột, rặt một đám gian phu dâm phụ thật là ghê tởm.
Lục Khinh Doanh trừng mắt lên: - Ta có cảm giác thế nào cũng có một ngày ngươi cũng mang đồ tế nhuyển chạy mất.
Cát Thu Yên phì cười, nàng quen với những lời ác độc của Lục Khinh Doanh lâu rồi, nàng là thị thiếp có phẩm cấp, giờ còn được Vân Tranh viết vào tộc phổ, gọi là sống có tên, chết có đất: - Đây là nhà muội, muội chạy đi đâu chứ, hơn nữa muội còn có con.
- Ta lại mong ngươi tới khi đó chạy mất, ít nhất mấy đứa con còn có ngươi chăm sóc, không tới mức không có cơm mà ăn.
Đề tài này quá nặng nề, làm người vô tâm như Cát Thu Yên cũng không kìm được tiếng thở dài, nhìn mặt trời đỏ hồng bên ngoài: - Phu quân nói đánh trận xong sẽ dẫn chúng ta lên hải đảo nơi có cát mịn nhất, phong cảnh đẹp nhất, chúng ta có thể thoải mái xuống biển tắm rửa, còn nói phương nam có một thứ quả gọi là quả dừa, chỉ cần cắm ống sậy vào là hút được nước ngọt mát, giải khát rất tốt.
- Cuộc sống như vậy nghĩ thôi đã thấy thích, chẳng biết khi nào mới được tới đó ở.
Lục Khinh Doanh hậm hực: - Phu quân không bao giờ nói với ta những lời đó với ta, ở trên giường toàn nói chuyện khô khan, ngươi thì sướng rồi, ta gả vào Vân gia, trừ khổ ra thì chẳng được cái gì cả.
Hai tỷ muội đang tán gẫu thì nha hoàn bẩm báo Lão Liêu cầu kiến, một lúc sau Lão Liêu tập tễnh đi vào hậu sảnh, thi lễ xong nói: - Bẩm phu nhân, Ngưu Thiên Thu của thương hành Tần Châu cầu kiến.
Lục Khinh Doanh nhíu mày: - Trong nhà chỉ có nữ quyến không tiện gặp khách ngoài.
- Không phải ạ, ông ta cầu kiến Đại thiếu gia.
Cát Thu Yên lấy làm lạ: - Đình Đình mới sáu tuổi, gặp khách thế nào chứ?
- Người ta chỉ muốn kiếm cái cớ gặp mặt thôi, Lão Liêu, ông dẫn Đình Nhi ra gặp khách là được, cũng chẳng có chuyện gì lớn đâu.
Lão Liêu cười: - Phu nhân nói phải ạ, Ngưu Thiên Thu vì bán hết được đậu hũ khô nên chuyên môn tới phủ cảm tạ, lão nô không tiện chối từ, còn có gặp được Đại thiếu gia hay không phải xem tạo hóa.
Lục Khinh Doanh hiểu ra, khẽ vỗ trán: - Lại là một kẻ theo gió trở cờ.
- Vâng ạ, Hầu gia gặp họa rồi, không biết kẻ chết đâm chết chém nào đi nói là do đắc tội với nhà ta, Ngưu Thiên Thu biết chuyện cho rằng nhà ta vì mấy chục vạn cân đậu hũ khô mà đẩy một vị hầu tước đi Lĩnh Nam ăn vải, sợ lắm, nên bất chấp lễ nghĩ cầu kiến Đại thiếu gia, người này cũng biết báo ân.
Lục Khinh Doanh cười khẽ: - Bảo Đình Nhi theo đúng lễ số là được, sau này nó là gia chủ, thử xem nó ứng phó thế nào.
Lão Liêu đi rồi mặt Lục Khinh Doanh sa sầm, nghiến răng nói: - Ai dạy thái tử, hắn muốn giết lợn lấy thịt còn lấy nhà ta làm cớ.
- Kệ hắn, nhà chúng ta bây giờ không có nam nhân chống lưng, chỉ cần người thông minh là biết chuyện này chẳng liên quan tới nhà ta, có điều nhân thời cơ lẫn lộn này chúng ta nên đưa vàng đi Đăng Châu.
Lục Khinh Doanh gật đầu: - Đúng thế, Hầu gia đổ rồi, một số kẻ không dám làm khó nhà ta nữa, đưa vàng tới Lương Sơn đi, chỉ cần tới đó được là chúng ta có nghìn cách vận chuyển tới Đăng Châu.
- Ngươi ra nông trang thì bàn với Hoa Nương tỷ tỷ xem có được không.
Bàn luận tới đó thì nha hoàn bẩm báo Đại thiếu gia đã ra ngoài tiếp khách, hai nàng đứng dậy, muốn đi nghe lén xem Vân đại thiếu gia lần đầu tiếp khách thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...