Hôm đó Lưu Ngọc Thành tổ chức yến tiệc mới Vân Tranh, nói cho oai chứ chỉ có hai đĩa rau, trong đó một đĩa là ngó sen mà người Thục ăn nhiều tới mức buồn nôn, ông ta là quan thanh liêm, song bổng lộc vẫn đủ sống dư dả, làm thế là cố tình.
- Mùa đông không có gì ngon, đành tạm vậy, gần đây lão phu thanh lọc dạ dày, nên ăn chút món thanh đạm có lợi cho sức khỏe, ngươi tuy thiếu niên, vẫn nên chăm sóc cơ thể, kẻo già thì hối.
Lưu Ngọc Thành nhiệt tình mới Vân Tranh ăn cơm, Vân Tranh đành cắn răng cầm bát cơm lên, định nuốt bừa cho qua chỗ cơm trắng này, nhưng Lưu Ngọc Thành liên tục gắp ngó sen đen xì xì vào bát, chất đầy ú, còn ông ta đủng đỉnh ăn canh trứng.
Biết ông ta báo thù, hôm nay Vân Tranh nắm tay trò chuyện vui vẻ với đám quan viên tới báo cáo, tất nhiên không ai muốn nghe mấy lời khô khan nhàm chán của ông ta.
- Ngài rốt cuộc muốn gì cứ nói đi, ngài là cấp trên, phán một câu là ti chức phải bỏ công bỏ việc chạy tới, cần gì dùng món khó nuốt này làm khó ti chức.
Lão Lưu đặt đũa xuống: - Ngươi định làm gì, quét sạch đạo tặc à, để triều đình biết đất Thục là nơi đạo tặc nhiều như lông trâu sao?
- Minh công, đâu phải mỗi đất Thục ta đạo phỉ nhung nhúc mà cả thiên hạ có chỗ nào không như thế, việc gì mà phải bịt tai che mắt nhau, vờ diễn cảnh thái bình? Ti chức diệt đạo tặc trước vì cái bụng thuộc hạ, sau vì an nguy bách tính, chẳng lẽ ngài không muốn, ngài đâu phải loại ngụy quân tử chỉ chú ý thanh danh bất chấp bách tính sống chết.
Vân Tranh chụp cho cái mũ to tổ bố như thế, ai dám nhận mình là ngụy quân tử, Lưu Ngọc Thành nghẹn giọng: - Nhưng một vạn binh sĩ, qua châu xuyên phủ, ngươi khống chế nổi không, nếu có chuyện ức hiếp bách tính, thậm chí làm loạn, thì không chỉ cái đầu của ngươi mà còn của toàn bộ Vân gia đấy.
Vân Tranh chỉ muốn húc đầu vào tường, giao lưu với đám nhà quê Đại Tống sao mà khó vậy: - Ai lại mang tận một vạn người đi tiễu phỉ, ti chức đi kiếm tiền chứ không phải đi buôn lỗ vốn, các vị tri phủ cũng không ngốc, nếu phải trả tiền lương cho một vạn binh sĩ thì họ thà để cường đạo ăn cướp còn đỡ tốn hơn.
Lưu Ngọc Thành bật cười: - Xem ra lão phu nhầm rồi, người đâu, dọn thứ thức ăn cho hạ nhân này đi.
Một đám nha hoàn cười khúc khích đi vào, lát sau trên bày toàn là món ăn ngon lành nóng hổi, bát cũng đổi thành bát sứ đẹp nhất.
- Nếu ngươi thực sự muốn đi tiễu phí chứ không phải lừa ăn lừa uống, lão phu tất nhiên cao hứng, nếu làm được đất Thục ta có bầu trời trong sáng, đi đường không nhặt của rơi, đêm đêm không đóng cửa, lão phu chết cũng mừng. Nói đi, kế hoạch là sao?
Để cho chắc ăn, Vân Tranh gắp trước một cái đùi gà vào bát, cắn một cái trước cho hết đòi: - Luyện binh, kiếm tiền, nuôi binh, đó là ba việc ti chức muốn làm, trước tiên dùng Giáp Tử doanh tinh nhuệ nhất đi diệt đạo phỉ chiếm cứ địa bản giữa Lô Châu và Diêm Châu, đám này hoành hành lâu, dân oán lớn, dùng một nghìn binh sĩ Giáp Tử doanh là được. - Tiền tài mang về dùng làm quân lương, bổ xung thêm giáp khí giới, đồng thời kích thích đám ở nhà, chim chết vì mồi, có thấy tận mắt đám người đó mới loại bỏ được tính hèn nhát, cầm đao đi kiếm tiền.
- Ha ha ha, cường đạo lợi hại nhất trên đời là ai? Là quân đội, quân đội mới là tập đoàn bạo lực lớn nhất Đại Tống, đám cướp có trang bị, có tổ chức kỷ luật, có hậu cần đầy đủ, lại có danh nghĩa, làm gì có đám cường đạo nào sánh được?
Giữa trời đông giá rét mà Lưu Ngọc Thành trán lấm tấm mồ hôi: - Ngươi lấy phong cách đạo phỉ ra huấn luyện bộ hạ, không sợ biến thành thú binh à?
Vân Tranh thấy ông già thật thà này sợ chết khiếp rồi, cũng trách vừa rồi mình hơi đắc ý, cười khổ: - Minh công xem, triều đình cho ti chức cái gì, lưu manh, tội phạm, nông phu không ruộng, tiểu thương phá sản, ăn mày, lưu dân, những người này mà luyện thành quân nhân thực sự được thì đề cao ti chức quá rồi.
- Vậy thì Thiếu niên quân chỉ là trò cười thôi sao?
Vân Tranh xua tay: - Không phải, đám người đó không được, nhưng còn có con cái họ, ti chức nâng cao đãi ngộ của đám nhỏ lên mức tối cao trong quân, dạy chúng biết chữ, dạy chúng tập võ, học binh pháp, quan trọng nhất là bồi dưỡng vinh dự, lễ nghĩa, liêm sỉ, mười năm sau mới có thể nói tới Thiếu niên quân.
- Vậy ra ngươi lợi dụng dã tính của quân tốt kiếm tiền nuôi Thiếu niên quân tương lai, nhưng làm sao khống chế được?
- Đơn giản lắm, phân chia quân tốt Giáp Tử doanh đã được thuần hóa tới đảm nhận vị trí lãnh đạo ở các doanh khác, rồi dùng quân pháp nghiêm minh, kẻ nào phạm tội liên lụy cả nhà, không lo không khống chế được.
Lưu Ngọc Thành gật gù: - Coi như khả thi, nhưng chuyện triều đường thì sao, bọn họ không cho ngươi cơ hội giải thích như lão phu đâu.
- Cái này chư vị đại lão trên triều đã giúp ti chức một việc lớn rồi, có một người họ Tào tên Vinh, sợ đánh trận, thích công tích, thích bình an phú quý... Vân Tranh đem chuyện gặp Tào Vinh ở Linh Tê các kể ra:
Lưu Ngọc Thành nghe Vân Tranh thì thầm bên tai gật gù liên hồi: - Lão phu không ngờ có nhân vật tuyệt diệu như thế, được, nhưng ngươi trông coi kỹ quân của ngươi, đừng để chúng vượt tầm khống chế, nếu không dù trăm năm sau chúng ta cũng vẫn bị người người chửi rủa...
Vân Tranh khi rời nhà Lưu Ngọc Thành có ba phần say, lảo đảo ra cửa, bị gió lạnh thốc vào mặt, rùng mình một cái, Hầu Tử và Hàm Ngưu vội chạy tới đỡ.
- Mệnh lệnh Lương Tiếp ngay trong đêm về doanh.
Hầu Tử đi tới phủ nha thông báo cho Lương Tiếp, còn Hàm Ngưu cùng thiếu gia ngồi trên tảng đá cao, mắt thất thần nhìn về phía Hoán Hoa Khuê, lần này vào thành còn chưa kịp về nhà, Hàm Ngưu nhớ lắm những món ăn của Tịch Nhục tỷ tỷ, biết thiếu gia cũng rất buồn, chẳng bao lâu nữa tiểu thiếu gia sẽ ra đời.
Một lát sau đám Lương Tiếp cưới ngựa tới nơi, Vân Tranh khôi phục dáng vẻ tướng chủ, ra lệnh: - Từ mai trở đi, thi hành quân pháp thời chiến.
Lương Tiếp ngồi trên lưng ngựa chắp tay nhận lệnh, Vân Tranh được Hàm Ngưu đỡ lên ngựa, mọi người cùng về Đập Đô Giang, đây là thời điểm lòng người dao động nhất, Vân Tranh không dám rời đi chút nào...
Sáng sớm đứng trước một đội ngũ hơn vạn người cần dũng khí không nhỏ, nhất là một đám quân sĩ, Vân Tranh không cần, vì ai nấy tinh thần phấn chấn, vì tướng chủ nói dẫn họ đi theo sau đuôi Giáp Tử doanh phát tài.
Bọn họ muốn ngày ngày được ăn thịt, cũng muốn ở trong nhà ngói, thậm chí lén mơ ước có một con trâu, quả phụ trong Giáp Tử doanh có trâu, tướng chủ chia cho, vì không còn nam nhân cày ruộng nữa, nhìn quả phụ tuổi xuân hơ hớ dẫn theo đứa con nhỏ dắt trâu ra đồng, bọn họ ngứa ngáy, nếu mà... mình có một con trâu thì sướng phải biết.
Lô Châu có đám Diêm phỉ vô cùng khủng bộ, bọn chúng lợi dụng địa bàn giáp ranh giữa Lô Châu và Diêm Châu đánh giết cướp bóc cực kỳ thống khoái, nhiệm vụ của mình là cắt đầu Diêm phỉ, cướp tiền tài, tướng chủ nói rồi, ba thành thu hoạch thuộc về cá nhân, đó là quy củ ở đây.
Có người ghé đầu thì thầm hỏi binh sĩ Giáp Tử doanh: - Tướng chủ nói có giữ lời không?
Binh sĩ Giáp Tử doanh nhạt giọng đáp: - Tướng chủ có giữ lời không ấy à, hỏi hay lắm, Giáp Tử doanh bọn ta chưa bao giờ hỏi câu này, lão tử cũng chẳng trả lời ngươi. Lão tử chỉ nói trước ở đây, nếu như ngươi chết trận, lão bà của ngươi không có được một sọt tiền nuôi miệng thì cứ tới nhà ta dắt trâu đi.
Chữ tín của tướng chủ cao tới mức người khác sẵn lòng lấy trâu trong nhà đảm bảo mà còn hoài nghi nữa thì không ra gì, cho nên ai nấy lưng ưỡn thật thẳng, hi vọng được may mắn thành nóm người đầu tiên theo Giáp Tử doanh xuất chiến.
Tướng chủ nói không lớn, cho nên phải tập trung lắng nghe, một thư sinh văn nhược có thể nói cho bằng này nghe đã là giỏi lắm rồi, mong người ta rống lên nữa à?
- Diêm phỉ rất lợi hại, trước kia không phải không có quân đội đi triễu trừ, nhưng bọn họ đều thất bại, cho nên lần này tri phủ Lô Châu bỏ số tiền lớn mời chúng ta đi tiễu phỉ. Nói ra thật buồn cười, đạo phỉ chính là tài nguyên của chúng ta, giết chúng, lấy tiền của chúng thì ta nghĩ không ai ngại, ta cũng thế.
- Nhưng người ta rất lợi hại, nên chúng ta phải coi trọng một chút, phái doanh mạnh nhất đi tác chiến, đó là Giáp Tử doanh, ta nghĩ không ai ý kiến đâu nhỉ, dù sao thời gian qua các ngươi thời gian qua bị họ đánh thê thảm rồi.
- Nếu kẻ nào không phục thì bước lên phía trước, để ta xem xem là những hảo hán nào.
Vân Tranh vừa dứt lời, trong đội ngũ liền lác đác đi ra gần trăm tráng hán, tự đồng xếp thành hàng ngang.
- Giỏi, dám bước ra đứng đây, ít nhất các ngươi cũng đủ gan dạ rồi, lớn gan chết no, nhát gan chết đói, ta sẽ đưa các ngươi vào Giáp Tử doanh, chỉ cần lập công, sẽ lập tức được đãi ngộ ngang hàng. Vì các ngươi không biết cưỡi ngựa, nên ngồi trên xe theo đại quân, ngay hôm nay chúng ta đi đột kích Diêm phỉ, không cho chúng cơ hội chuẩn bị nào.
Vân Tranh tung mình lên ngựa, tuy toàn thân giáp trụ mà động tác hết sắc nhẹ nhàng, khiến đám sĩ tốt mới không khỏi thán phục vị tướng chủ trẻ này, tên Văn Hán Thần không có người đỡ không leo được lên ngựa, ngựa cũng không cao đường thế này.
- Lô Châu thẳng tiến!
Cùng với một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, toàn bộ đại doanh sôi sùng sục.
HẾT!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...