Tô Tuân đi qua tường chắn, nhìn thấy Vân Tranh toét miệng cười với mình, tay nâng ấm trà lên mời, mỉm cười định đi tới, ba đứa bé cúi đầu theo sau ông ta, nhìn thấy Vân Tranh, Tô Thức chạy ù tới trước, rất vô phép cầm ấm trà tu ngay, sau đó đưa Vân Nhị, Vân Nhị uống xong tới Tô Triệt, khi ba đứa uống đủ thì chẳng còn giọt nào.
Lắc ngược cái ấm trống không, Tô Tuân hết lời, Vân Tranh là thứ chuyên làm hư người khác, nếu mình vì ấm trà mà giận ba đứa nhỏ, chẳng phải cũng giống chúng à, nguôi giận, nguôi giận.
Bày bàn cờ chém giết, không chơi cờ vây, vì Vân Tranh chơi cờ vây quá vô lại, không có tư cách, nên giờ chơi cờ tướng.
Vân Tranh đẩy tốt lên trước, Tô Tuân cũng đẩy tốt đấu lại, liếc nhìn Vân Tranh, phe phẩy quạt: - Cờ tướng chính là trò chơi bắt nguồn từ chiến trận, thời Hoàng Đế, đánh trận dùng mãnh thú, khi đó tượng chính là tướng của muôn binh, cho nên từ xưa mới có tên là cờ tướng. Ngưu Tăng thời Đường mô phỏng khí cụ chiến đấu mới thêm vào xe, mã, sĩ, tốt, pháo, vì thế người giỏi cờ đều là người giỏi binh.
Trừ khi chơi cờ lột đồ với Lục Khinh Doanh, còn không Vân Tranh đánh cờ không bao giờ nói, vả lại đối phó với Tô Tuân dùng hai pháo là đủ, vị tiên sinh này cố chấp cho rằng, đại tướng bất động mới ổn định được lòng quân, nên quân tướng của ông ta luôn đứng yên một chỗ, đó là hậu quả của việc đem binh pháp bừa bãi vào trò chơi.
Mồ hôi của Tô Tuân còn chưa khô hết, Vân Tranh đã dùng đôi pháo bắn nát viên tướng bất động của ông ta không biết bao nhiêu lần.
Tô Tuân hừ một tiếng: - Ngươi tưởng lão phu không nhìn ra mánh khóe của ngươi à, chẳng qua lão phu muốn dùng cách đường đường chính chính tác chiến với ngươi, đạo chiến trường nằm ở hai chữ hành quân, đợi lão phu thấu hiểu đạo lý trong đó, ngươi nhất định không phải là đối thủ.
Thế mà đợi tới lúc xuống lỗ, Vân Tranh thản nhiên nói: - Đạo dùng binh là vì chiến thắng mà không gì không thể dùng, không bó hẹp ở giới hạn cụ thể nào cả.
- Đó là quỷ đạo, không phải đạo quân tử.
- Khai thiên binh pháp, Tôn Tử viết, binh giả, quỷ đạo dã.
Lão Tô sôi máu rồi: - Láo toét, Tôn Tử binh pháp thất truyền đã lâu, thứ mà ngươi đọc chẳng qua là do Tào Mạnh Đức biên soạn mà thôi, Tào Mạnh Đức là cái thứ gì, một tên gian hùng, binh pháp ông ta viết ra đương nhiên âm hiểm độc ác, lão phu không theo, lão phu đi con đường quang minh chính đại.
Không cách nào tranh cãi với ông ta, người có học thức uyên bác luôn tìm được luận cứ từ trong điển tịch như biển, sau đó lấy ngôn ngữ hoa lệ đánh bại ngươi, đau đầu nhất là họ có quyết tâm và nghị lực vô biên, hùng hổ chạy trên con đường có tấm biển ghi chữ "sai lầm".
- Thôi thì tiên sinh cứ nghiên cứu học vấn là hơn, đánh trận cứ để kẻ quỷ đạo như ta mới thích hợp.
Tô Tuân đặt quân cờ xuống, tiu nghỉu nói: - Lão phu cũng biết không ổn, nhưng bây giờ mỗi này trừ dạy dỗ ba đứa bé thì chẳng có việc gì để làm, nếu không kiếm cho mình chút phiền toái thì khó sống, ta đã đọc sách tới ngưỡng rồi, muốn tiến bộ phải khai phá con đường khác... Ài, triều đình tám năm không đại khảo, lão phu chẳng có lấy nổi một mục tiêu.
- Tiên sinh, hôm nay ta đến cũng là vì việc này, Thiếu niên quân tới bảy phần được phê chuẩn, đoán chừng ta không thanh nhàn được bao lâu, Vĩnh Hưng quân từ lúc Hoàng Trụ chết vẫn chưa có người thay, việc này đoán chừng sẽ rơi lên đầu ta.
- Ngài biết đó, ta không có chút thiện cảm với đám quan quân, định đuổi đi hết, tiên sinh tới làm tham quân cho ta nhé. Vân Tranh tính rồi, Tô Tuân có thể tính là người của Trương Phương Bình, có ông ta làm tham quân, mình đỡ phải giết tham quân, giết một lần còn được, giết lần hai người ta không nghi mới lạ:
Tô Tuân nhìn kỹ Vân Tranh: - Hàn tham quân kia quả nhiên do ngươi giết, trước kia lão phu đã hoài nghi, nhưng không có chứng cứ, ngươi ra tay quá độc ác rồi, đuổi hắn đi là được, sao phải hại mạng người ta.
- Hàn tham quân là do đạo phỉ giết, ông đừng có hất nước bẩn lên người ta, là hắn tham tiền muốn đi trước xem tiền huynh đệ vất kiếm được để tham ô, kết quả mất mạng trách ai, người xưa nói rồi, chim vì mồi mà chết, người vì tiền mà vong. Chuyện này Vân Tranh kiên quyết không nhận, bởi vì nếu nhận, Trương Phương Bình sẽ thành thằng ngốc, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng:
- Hừ hừ, ngươi rủ ta làm tham quân, không phải cũng muốn giết ta chứ? Phải biết rằng ta mà làm tham quân sẽ không tha thứ cho chuyện dơ bẩn đâu.
- Tiên sinh giúp ta quản chắc chuyện hậu cần là được, thứ khác để ta, giờ có chuyện lớn nhờ ngài đây, bọn ta thu được chút tài phú của đạo phỉ núi Không Động, cần ông chỉnh lý nhập sổ.
Tô Tuân xưa nay luôn là người nói là làm, đứng ngay dậy muốn tới Vân gia xem cái "chút tài phú" ấy là bao nhiêu, ước chừng phải mất một canh giờ, đi nhanh còn về ăn cơm tối.
Khi Lục Khinh Doanh mở hầm Vân gia, Vân Tranh dẫn Thương Nhĩ, Thương Hổ, Tịch Nhục, Tô Tuân, Lão Liêu đi xuống, ông ta kêu luôn mồm, xen vào đó là tiếng hét chói tai của Tịch Nhục.
- Vàng cát, ngọc thạch, san hô, trân châu... Trong rương toàn là thứ này à?
Vân Tranh không trả lời, nhìn là thấy rồi còn gì, Thương Nhĩ và Thương Hổ có sức khỏe vận chuyển rương, Lão Liêu ghi chép, còn về tính toán giá trị đổi thành tiền đồng là nhiệm vụ của Tô Tuân, trướng phòng tốt thế này đâu dễ tìm, thông tuệ lại còn chính trực, không lo ông ta tham ô dù một đồng của quân sĩ.
Bởi thế hôm nay mới nhẫn nhịn cái tính thối của ông ta đánh mấy ván cờ như thế.
Tiền tài mờ mắt, bất kỳ ai nhìn thấy đống vàng bạc châu báu thế này cũng khó tránh khỏi ngây ngất, Tô Tuân cũng vậy, vị tiên sinh thường ngày vai chẳng thể gánh, tay chẳng thể sách mà bây giờ chuyển tiền cũng khỏe như trâu, ít nhất Tô Tuân bận rộn một canh giờ mà chẳng mệt mỏi.
Chỉ là khi từ dưới hầm lên, nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Vân Tranh, cái mặt già mới đỏ dừ, chắp tay nói: - Lão phu tu dưỡng chưa đủ, chê cười, chê cười rồi.
Vân Tranh nghiêm mặt nói: - Trong mắt tiên sinh không phải là tiền tài, là bao nhiêu lương thảo, giúp bao người không lo cơm áo, cho nên mới không thấy mệt mỏi.
- Không cần trát vàng lên mặt lão phu nữa. Tô Tuân đích thực là một vị quân tử, không dấu cái sai của mình:
Vân Tranh lấy trong lòng ra một chuỗi trân châu to như long nhãn, đặt vào tay Tô Tuân: - Tiên sinh đừng nghĩ là ta hối lộ, đây là quy củ trong Giáp Tử doanh, lúc chia tiền thì không thể thiếu một ai, tiên sinh là tham quân tương lai, cũng có một phần, chuỗi vòng này có thể chia ra làm mấy món trang sức, coi như tương lai có vốn an thân lập mệnh.
Tô Tuân không giả dối, nhận lấy ngồi xuống bàn bắt đầu ghi chép, điều đầu tiên là, Tô Tuân nhận một chuỗi vòng trân châu, đổi ra tính một trăm bảy mươi quan.
Vân Tranh rót cho ông ta một cốc rượu, hai người chạm cốc, coi như rượu nhập bọn.
Nói tới chia tiền thì Vân gia tất nhiên là được chia nhiều nhất, Lục Khinh Doanh và Tịch Nhục, Tiểu Trùng đã sớm trốn trong phòng đếm tiền rồi, trời nóng bức mà cửa sổ cũng đóng kín mít, chỉ có tiếng ríu rít không ngừng truyền ra.
Ngỗi Minh gặm một quả dưa rất to, nhai rau ráu cả vỏ, thấy Vân Tranh bảo Thương Nhĩ bê tới cho mình ba cái rương, tức thì ném ngay quả dưa đi, gọi Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách mỗi người bê một rương, nàng và hai nha hoàn bê rương cuối cùng vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, xem bộ dạng đó lại là bà nương mê tiền nữa, muốn lấy một đồng từ tay nàng rất khó.
Cát Thu Yên cũng rụt rè sán tới gần Vân Tranh, Vân Tranh bực bội chỉ cái rương nhỏ dưới chân, chỉ thấy trước mắt hoa lên, dư hương vẫn bên mũi mà cả người lẫn rương đều không thấy đau nữa.
Lão Liêu đá đít Hàm Ngưu, Hầu Tử đang cắn thử mấy đĩnh bạc sáng lóa, mắng: - Không đứa nào ra hồn, ngân nguyên bảo là thứ có thể tùy tiện đem ra ngoài khoe khoang à, thứ này không tiêu được, cất giữ trong kho hoặc đổi thành tiền đồng hoặc giao tử. Không hiểu vì sao mà Hầu Tử và Hàm Ngưu lại sợ Lão Liêu nữa, hai đứa rầu rĩ cúi đầu bê rương nhỏ của mình theo sau Lão Liêu đi vào kho bạc trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...