Than đá ở Đại Tống không phải thứ gì hiếm có nữa, cũng chẳng tính là quý giá, Chủng Ngạc không thấy thứ này làm sao so được với chiến mã, Hoàn Châu rất nhiều than đá, nhiều nơi cứ xới đất lên là có vô cùng vô tận, hắn không mừng, mà có cảm giác bị xỉ nhục, Thanh Giản thành tuy cần chiến mã, nhưng khí cốt mới là thứ giúp nó đứng vững bao năm, sự kiêu hãnh đó là căn bản, không cho phép thứ gì làm lay động, dù là sự bố thí hay xem thường nhỏ nhất: - Thứ này trừ đốt ra thì chẳng có tác dụng gì, đốt nhiều còn dễ bị hơi than làm sinh bệnh, nên không dùng mấy, rốt cuộc ngươi vì sao lại cần nó?
Vân Tranh tặc lưỡi: - Vậy là phủ tôn chưa biết rồi, có người gọi nó là vàng đen đấy, công dụng vô vàn, có thể đem luyện thành than cốc, là nguyên liệu để rèn ra nhiều đao kiếm tốt hơn. Mưa xuống thì củi ướt, bếp ướt, nhiều nhà phải phá bếp đi làm lại, nhưng than đá dù ướt vẫn cháy tốt. Ở Đông Kinh giá củi cực đắt, núi non xung quanh bị chặt sạch rồi, lởm chởm như đầu chốc ghẻ, thành phố tới trăm vạn người, phủ tôn nói xem chặt bao nhiêu rừng nữa mới đủ đốt. Ta biết một cách luyện than cốc, nếu không bán được nó với giá cao, từ nay không nói tới chuyện kinh thương nữa. Chủng Ngạc hồ nghi bóp một nắm đất, nhìn thứ rất quen thuộc này: - Thật sao?
- Tất nhiên, năm trăm thớt chiến mã cho dù có giá trên trời, nhưng tiền nhiều như núi cũng không bằng để lại cho con cháu cái nguồn kiếm tiền ổn định, phủ tôn có đổi không? Ta sẽ xây ở mảnh đất đó một trang viên, tổ chức một thương đội lo liệu việc này..
Nghe Vân Tranh nói đâu vào đó, như đã có tính toán từ lâu, nhưng Ngũ Câu không tin, nhất định là tên này có mưu đồ gì đó chưa nói với Chủng Ngạc.
- Nếu ngươi đã có ý định này, vậy bản quan cho ngươi mười dặm, chỉ cần không phải ngươi chiếm đoạt ruộng đồng thì tùy ý ngươi, quan phủ không hỏi tới. Đồng thời thương đội của ngươi không phải nộp thuế, đó là sự hỗ trợ lớn nhất trong quyền hạn của bản quan, nếu như ngươi thực sự kiếm được tiền, bản quan thề, chỉ cần Chủng gia còn ở Hoàn Châu, sẽ bảo vệ bình an cho ngươi tại mảnh đất này.
Vân Tranh giơ tay lên, thống khoái cùng Chủng Ngạc vỗ liền ba cái, chuyện này coi như định đoạt như thế. Chủng Ngạc hớn hở đi chọn ngựa. Ngũ Câu nhìn Vân Tranh đang nhởn nhơ ngáp ngắn ngáp dài dựa vào tường khoan khoái tắm nắng, hỏi: - Ngươi lại tính làm gì đó?
- Lần này về chắc là sẽ thăng quan, khả năng cao là phân một phần Vĩnh Hưng quân cho ta quản, lão già Trương Phương Bình đó thế nào cũng đem khúc xương khó nhằn nhất ném cho ta. Ông xem phạm vi phòng ngự của Vĩnh Hưng quân là biết rồi, kế sát Hoàn Châu, Kinh Triệu phủ cũng trong phạm vi thế lực của họ, đốc tướng Vĩnh Hưng quân ở thành Biện Lương cũng chẳng biết sáu nhánh quân của mình rốt cuộc ở đâu, Vĩnh Hưng quân nhập Xuyên sớm muộn gì cũng bị triệu hồi về Kinh Triệu phủ, cho nên khả năng cao ta cũng phải đi theo. Vân Tranh uể oải nói:
- Tới đó thì phiền to, ông không biết đâu, thân là tướng chủ, không phải chỉ quản quân, mà phải quản luôn chuyện ăn uống đái ỉa của gia quyến bọn họ, nếu không họ không có động lực, con bà nó, nếu lão tử năng lực kém một chút thì cả đời chết chìm trong quân ngũ không ngoi lên được. Trương Phương Bình là quân khốn kiếp.
Thấy Vân Tranh càng nói càng bậy, Ngũ Câu gật đầu: - Nói vậy than đá là con đường sống mà ngươi kiếm cho Vĩnh Hưng quân.
- Con bà nó, Hoàng Trụ bị giết cả nhà, đắc tội với Di Lặc giáo, nên chức đó vẫn bỏ trống, trước kia thì tranh nhau, giờ thì ai cũng sợ như sợ ôn dịch, ta về mà Trương Phương Bình không chụp cái mũ đó lên đầu ta thì ông ta không phải Trương Phương Bình. Ra nước ngoài đã vất vả, về tới nhà cũng không được yên, Vân Tranh hậm hực đá một phát vào tường sau đó ôm cái chân đau đi tìm Ngỗi Minh nghiên cứu xem nên ăn trưa cái gì, chỉ có ở cùng với nha đầu đơn thuần ngốc nghếch đó đầu óc mới được buông lỏng, thà cãi nhau xem thịt thái to ngon hay thịt thái nhỏ ngon vẫn sảng khoái hơn:
Ngỗi Minh đã đổi sang trang phục người Tống, đang theo học Cát Thu Yên trang điểm thế nào, nay không chỉ nàng và hai nha hoàn phải thay đổi cách ăn mặc, cả Tôn Thất Chỉ, Lãng Lý Cách cũng phải thay đổi hành động nói năng, để người ta không nhìn một cái là nhận ra người Tây Hạ.
- Vân đại ca, muội tết tóc có đẹp không? Mặc trang phục thiếu nữ Hán gia, Ngỗi Minh càng trở nên hoạt bát, đường cong thiếu nữ thanh xuân càng hút hồn người, nàng có khung xương lớn hơn nữ nhân Hán gia, song không hề thô kệch, cưỡi ngựa nhiều giúp nàng có thân hình đúng tiêu chuẩn người mẫu, chân xoay tròn một cái lướt tới trước mặt Vân Tranh:
- Đẹp lắm, tiểu cô nương phải thế này mới đúng, nói cho cô một tin tức tốt, năm trăm chiến mã đầu tiên kiếm được người mua rồi, cô đã thành tiểu phú bà rồi đó...
Ngỗi Minh tựa hồ chẳng nghe thấy Vân Tranh nói chuyện tiền nong, vẫn hoan hỉ nắm mép váy xoay tròn, chỉ tiếc là Cát Thu Yên cũng chẳng có trang sức, nên đầu nàng thiếu một cái kim bộ diêu, nếu không càng thêm đẹp mắt.
Vân Tranh lòng máy động, nhớ ra bốn món trang sức mình mua ở phủ Hưng Khánh, trong đó có một cái kim bộ diêu, liền gài lên tóc Ngỗi Minh, khéo nhất là nó gắn một cái chuông bạc, đi một bước là có tiếng chuông leng keng rất nhỏ, Vân Tranh cố chấp cho rằng tiếng chuông vui tai đó là tiếng cười giải thoát của chủ cũ món trang sức này.
Ngỗi Minh thích lắm, không ngừng chạy đi chạy lại, còn nhảy lên, chỉ để chuông kêu thêm lớn.
Cư xử thế này mới đúng tuổi chứ, không giống cái lần thấy tay mình lạnh là không chút do dự cho vào bụng sưởi ấm, cho dù nữ tử tộc nào cũng không làm cái chuyện ấy, trừ khi là người trong lòng.
Nhìn Ngỗi Minh vui vẻ, Vân Tranh càng vui vẻ, thế là quyết định trưa nay thống khoái ăn một bữa, sống sót trở về, không ăn mừng sao được.
Lương Tiếp và Bành Cửu bây giờ đã lập lên uy tín trong quân doanh, căn bản không cần Vân Tranh nữa, bọn họ đều có thể xử lý tốt, quy củ cũ, mỗi sáng bất kể có chuyện gì cũng không bỏ luyện tập, nhất là thời gian ở quân doanh Tây Hạ, nhờ được xung quanh chế nhạo, bọn họ tiến bộ thần tốc.
Thế là toàn bộ sĩ tốt Giáp Tử doanh từng bừng ra chợ mua sắm, làm náo loạn cái tòa thành nhỏ quanh năm suốt tháng căng thẳng ngột ngạt.
Chủng Ngạc nhìn trộm Giáp Tử doanh nấu cơm, nghi hoặc rất lâu mới đi tới hỏi: - Giáp Tử doanh trước giờ đều ăn cơm như thế à? Đâu ra mà hoang phí thế, ta từ Thục về cũng học ngươi tiêu diệt cường đạo, nhưng thu hoạch chẳng được là bao.
Vân Tranh bận rộn dùng bàn sản sắt lật thịt lợn rán để chuẩn bị đem kho, cười đáp: - Tất nhiên rồi, Hoàn Châu nghèo mà, ta vét cả chợ mới được bảy con lợn, và lại cường đạo có tiền đều đem mua giáp trụ vũ khí, nơi này dân phong mạnh mẽ, bách tính vì một đồng cũng dám đánh trả cường đạo, bọn chúng không thể không cẩn thận. Phủ tôn nếu dám vượt địa phận sang Kinh Triệu phủ tiễu phỉ, đảm bảo thu hoạch lớn hơn nhiều.
Chủng Ngạc gật gù: - Đúng thế thật, có điều lần này muốn mượn vị tài chủ nhà ngươi một chút, ngươi đi về nghênh ngang một chút, ta sai Mã Kim Hổ dẫn năm trăm người cải trang sương quân, đợi cường đạo tới cướp, sau đó tiện thể đánh vào sào huyệt chúng, như thế Phú Bật tướng công ở Kinh Triệu phủ không trách ta vượt địa bàn tác chiến rồi, tiền sẽ chia cho ngươi, được không?
- Được, tất nhiên là được. Vân Tranh rất thích giết cường đạo, càng thích lôi người ta xuống bùn cùng mình, tít mắt nói: - Có điều, phủ tôn hẳn phải có mục tiêu rồi mới nói thế, dám cướp của đội xe do sương quân hộ tống thì không phải hạng vô danh, rốt cuộc ngài muốn đối phó với ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...