- Những thương binh này nằm giường lâu ngày, tì vị hư nhược, cháo gạo, mỳ chay mới là thức ăn tốt nhất, ở đây không thiếu sữa ngựa, làm thành sữa chua, dù mùa đông khó lên men thì lấy chăn chụp lại, đặt ở bên bếp lò... Đã là thần y thì bất kể trước mặt hay sau lưng người khác đều một lòng một dạ vì bệnh nhân, Vân Tranh nhập vai rất tốt, đôi khi chính bản thân y cũng tưởng mình là thần y thật:
Ngỗi Minh công chúa dẫn nha hoàn thấy Vân Tranh đi vào nhà bếp lâm thời dưới lán cỏ, lặng lẽ đi tới, nghe Vân Tranh an bài cơm nước cho thương binh, nàng hứng thú nhất thứ này rồi, hôm nay chuyên môn kiếm một giỏ trứng, muốn Vân Tranh giúp nàng làm bánh trứng, lần trước nghe y miêu tả, nằm mơ cũng muốn ăn.
- Vân Tranh, không cần lo cho thương binh nữa, nấu ít thịt đưa cho chúng ăn là được rồi, mau mau làm bánh trứng cho ta ăn đi. Ngỗi Minh thúc giục:
Ở Đại Tống mà nghe thấy câu này, dù là công chúa Đại Tống thì Vân Tranh cũng cho cái tát rồi tính sau, đến Hoa Nương muốn ăn mì còn phải đong đưa với y mấy lượt nữa là, người khác càng không có chuyện sai phái y đi làm đồ ăn, nhưng vì muốn nuôi cho cái miệng Ngỗi Minh trở nên kén ăn một chút, Vân Tranh không ngại xuống bếp.
Loại bánh trứng nào ngon nhất, đương nhiên là loại bánh mỏng hoàn toàn bằng trứng, nhanh gọn thuận tiện chưa nói, đảo qua mỡ cho thêm ít muối thôi là ăn vào khó quên.
Sau khi nghe Ngỗi minh nói còn muốn mang bánh trứng cho Một Tàng Ngoa Bàng, Vân Tranh liền thái ít lá tỏi rắc lên bánh, mỡ dưới chảo chớp mắt ép mùi tỏi ra, hương vị bay xa, Ngỗi Minh không kìm được nuốt nước bọt ực một cái, nhìn không chớp cái bánh vàng ruộm, rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi thôi, dục vọng càng mạnh hơn lý trí.
Vân Tranh vững tin lòng người có thể hâm nóng, những binh sĩ mất chân hoặc mất tay tính khí vô cùng nóng nảy, từ chối ăn cơm, từ chối chữa trị, thậm chí băng bó rồi cũng xé ra, rống lên đuổi mọi người cút xéo, đôi khi còn kẹp cổ sĩ tốt Giáp Tử doanh, gào thét muốn kẹp chết hắn.
Một võ sĩ thảo nguyên, không có tay chân thì không cưỡi được ngựa nữa, đó là đả kích cực lớn, sau này trong bộ lạc sĩ bị khinh bỉ trà đạp, cho nên tuyệt vọng và thương cảm sợ hãi hủy hoại, bọn họ trở nên ngang ngược vô cùng.
May là sĩ tốt Giáp Tử doanh mang một trái tim bao dung, thương binh ném bát đi thì họ nhặt lên, xé băng ra thì họ buộc vào, người không còn tay thậm chí được dùng thìa gỗ đút cho từng miếng một, mặc dù ngôn ngữ không thông, chuyện cần làm vẫn phải làm, cho dù trong lòng có giận cũng phải nuốt vào lòng, cảm nhận của mình là chuyện nhỏ, hỏng việc lớn của tướng chủ là không được, mình còn có thể thông minh hơn tướng chủ sao, tướng chủ bảo làm nhất định có lý do, tướng chủ cũng đang làm công việc như mình vậy.
Thế nên sĩ tốt Giáp Tử doanh cực kỳ tận tâm, chuyện như trong đêm lạnh giúp thương binh đắp chăn lên thì nhiều vô số kể, thế là dần dần thương binh không gây chuyện nữa, một vài người biết tiếng Hán đôi khi trò chuyện vài câu.
Làm lính tán gẫu thì chỉ nói tới người nhà và chuyện lúc còn nhỏ là nhiều nhất, người kể mình lúc còn nhỏ theo cha đi chăn dê, bắt hạn thát, bắt cá nướng ăn, kết quả làm không tốt bị vây cá kẹt vào cổ họng suýt chết. Người thì kể lúc nhỏ ra ruộng bắt cào cào, mang ếch xuống hồ bơi bị cha đánh. Hai bên dần dà thân thiết, sĩ tốt Giáp Tử doanh lấy bầu rượu đeo bên hông mời thương binh uống.
Khi tướng chủ tới, người giả vờ ngủ, người thì giả vờ bận rộn, phối hợp ăn ý kín kẽ, quân sĩ hạ tầng và quan quân thượng tầng đấu đá ngầm với nhau dù ở Đại Tống hay Tây Hạ đều tồn tại, Vân Tranh ngửi thấy mùi rượu, quát mắng một hồi, còn dùng tiếng Tây Hạ vừa học được nói bị thương uống rượu chỉ hại mà không có lợi, rồi bỏ đi.
- Tướng chủ nhà các ngươi trông thư sinh yếu ớt, vậy mà rất uy nghiêm. Thương binh Tây Hạ nói:
- Người có bản lĩnh đều thế, tướng chủ nhà ta đánh trận không được, nhưng cực kỳ giỏi đối phó với cường đạo, hơn nữa các ngươi thấy rồi đấy, tướng chủ còn là danh y, nhưng khác với đại y khác, không chữa bệnh lặt vặt mà chuyên môn cứu chữa trên chiến trường, nếu không bọn ta chết ráo rồi, nói gì còn ở đây giúp các ngươi.
- Nhìn ra rồi, nói bằng lương tâm nhé, các ngươi chẳng đánh trận mẹ gì được đâu, nhưng vẫn khá hơn đám sương quân khác, thấy bọn ta là chạy. Bản lĩnh tướng chủ các ngươi đúng là cao, ta thấy huynh đệ doanh thương binh chưa ai chết.
- Thật ra có người chết rồi. Sĩ tốt Giáp Tử doanh nói nhỏ: - Có hai tên quan chỉ huy bị cưa chân, thế là nổi điên cầm kiếm đâm nhau, đâm qua đâm lại, đến khi bọn ta phát hiện ra thì chết ngắc rồi, thế mà không kêu tiếng nào, xung quanh chẳng ai biết, đúng là hảo hán.
Thương binh Tây Hạ cười gằn: - Binh lính bọn ta thiếu một chân một tay không sao cả, về nhà chăn cừu chăn dê, nói không chừng còn sống bình an cả đời, đám người đó thì khác, thường ngày diễu võ dương oai quen rồi, giờ tàn tật không làm được tướng quân nữa, không bỏ thể diện xuống đi chăn trâu được, lại đắc tội nhiều người, đến lúc đó tha hộ nhục nhã.
- Này, mà nghe nói các ngươi còn đi buôn bán, buôn bán cái gì thế?
Sĩ tốt Giáp Tử doanh than thở: - Vốn định tới Ngân Châu bán lụa, chỗ bọn ta sống chuyên môn sản xuất tơ lụa, nhưng hoàng đế bọn ta không cho nhà giàu mặc tơ lụa, thế là rất nhiều tơ lụa không bán được, tướng chủ dẫn chúng ta tới Ngân Châu, xem xem có bán được không? Kết quả bị Giác Tư La đẩy tới đây, tơ lụa cũng bị người ta lấy mất, giờ chỉ còn lại rất ít hàng.
Thương binh Tây Hạ chép miệng: - Thế cũng giống chỗ ta, đại vương không cho thần dân mặc tơ lụa, nói chiến sĩ là phải mặc áo da, dũng cảm giết địch, không được mặc tơ lụa như các ngươi, nếu không chân tay sẽ mềm nhũn, không cưỡi được ngựa, không cầm được đao, cuối cùng sẽ diệt tộc. Hồi trước không để ý, gặp các ngươi mới thấy chưa chắc đã đúng, đám quỷ nghèo các ngươi cũng áo vải cơm thô giống bọn ta, đâu cầm được đao, cưỡi được ngựa... Ha ha, đừng giận, bọn ta có sao nói vậy …
Cùng với ngày càng có nhiều võ sĩ Tây Hạ bình phục trở lại, danh tiếng của Vân Tranh ngày càng cao, khỏi nói, cái đầu của y đã an toàn, Một Tàng Ngoa Bàng hứa sẽ nói giúp y trước mặt Lý Nguyên Hạo, bước đầu kế hoạch tiến triển rất tốt, chỉ là Vân Tranh lại lần nữa bỏ lỡ một cái Tết.
Đại quân của Một Tàng Ngoa Bàng nhổ trại vào năm mới theo Hán lịch, đưa Ngỗi Minh công chúa về phủ Hưng Khánh, đây là kết quả thúc giục nhiều lần của Lý Nguyên Hạo. Thế là cô công chúa này không còn nụ cười trên môi nữa, suốt ngày bất an như ngày tận thế đã tới.
Giáp Tử doanh cùng thương binh doanh đi theo sau đại quân, đội xe dài chở rất nhiều thương binh, phủ Hưng Khánh sẽ là trạm cuối cùng của đại đa số chiến sĩ này, xu mật viện sẽ giải trừ quân tịch họ, trở thành bình dân.
Năm đầu thì còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, không hứng thú ăn Tết, năm thứ hai thì ăn Tết qua loa trên đường tới Thành Đô, năm thứ ba thì là lúc Thành Đô gặp thiên tai, tri phủ hạ lệnh ăn Tết tiết kiệm, còn đây là năm thứ tư, Vân Tranh trải qua một cái Tết trên đường hành quân.
Năm nay đã là năm thứ tư Vân Tranh tới thế giới này, năm nay y cũng tròn mười tám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...