- Vì sao? Cát Thu Yên không để ý tới lời chia rẽ của y:
Vân Tranh ngồi xuống đất, nhỏ một cọng cỏ, ngậm trong mồm: - Đơn giản thôi, vì Đại Tống trong mắt người Tây Hạ chẳng là cái gì, đất đai màu mỡ, đông người giàu có, đánh nhau với một quốc gia non trẻ thành lập bao năm, nhưng thắng thì ít mà thua thì nhiều. Thế nên để có thể đứng ưỡn thẳng lưng ở Tây Hạ thì phải kiếm chỗ dựa thật vững, chắc hẳn cô chưa biết điều này mười năm trước Giác Tư La đánh bại Tây Hạ, bắt sống chủ soái Tô Nô Nhi. Lý Nguyên Hạo nổi giận đích thân dẫn quân báo thù, lại lần nữa bị Giác Tư La đánh bại, ông ta là bậc kiêu hùng trên thảo nguyên.
- Có liên hệ với Giác Ta La mới không bị xỉ nhục ở Tây Hạ, mới có thể đối thoại bình đằng với họ, còn cái danh người Tống báo ra sẽ bị bọn họ khinh bỉ.
Cát Thu Yên mặt giãn ra đôi chút, tiếc nuối nói: - Người như ngươi nếu một lòng theo thánh giáo, nhất định sẽ thành công thần khai quốc, ngươi đã ăn Cực Lạc đan, ta không dấu ngươi nữa, thánh giáo sắp khởi sự tới nơi rồi. Phật tử muốn đưa ta tới Tây Hạ là vì kết đồng minh với họ, chuyện này vốn lên kế hoạch từ lâu không phải vì mấy lời xúi bẩy của ngươi mà vào Tây Hạ đâu.
Ra là vậy, đến ngay cả một Di Lặc giáo hung tàn như vậy mà cũng sợ người Thổ Phồn, xem ra cái tính sợ mạnh hiếp yếu ăn sâu vào máu người Đại Tống rồi, Vân Tranh thở dài: - Được, nếu ta đoán không sai thì Phật Tử cách chúng ta không xa, dọc đường nếu không không có Phật Tử chiếu cố, e là tới được đây bọn ta đã tổn thất không ít, để báo đáp ân tình này, ta giúp cô toại nguyện, gả cho Ninh Lệnh Ca vẻ vang nhất có thể, vì thế ta ở lại đây kiếm thêm hồi môn cho cô, trả lời thế đã hài lòng chưa?
Cát Thu Yên hừ một tiếng, bỏ đi.
Hàn Lâm lập tức xuất hiện như bóng ma sau lưng Vân Tranh, giọng nói cũng âm u như ma nốt: - Bị từ chối hả?
- Nữ nhân như thế ta không có hứng thú. Thừa biết ông ta vẫn sợ mình bị Di Lặc giáo khống chế nên rình rập quanh đây theo dõi, Vân Tranh đổi đề tài: - Lão đạo, hơn một tháng rồi, thương thế của ông đã lành chưa?
- Không đáng ngại, cả đời này ta bị thương vô số, dựa vào cái thân thể này chống đỡ, nếu không chết bao nhiêu người rồi, nói đi, ngươi lại nhắm vào ai rồi, chẳng lẽ là Cao Đàm Thịnh?
Vân Tranh lắc đầu: - Đó là chuyện sau này, ông ta hiện vẫn còn có ích, đợi trên đường về ta sẽ nghĩ cách trừ cái họa ngầm này. Ta cũng không muốn giết ai ở đây hết, chỉ muốn hỏi ông để cho an toàn, bây giờ chúng ta cần ngựa, dù lỗ vốn cũng được.
- Cái gì, ngươi mà lại chịu làm ăn thua lỗ à?
- Không hẳn là lỗ, có ngựa tốt chạy trốn mới nhanh, giữ được cái mạng thì không bao giờ là lỗ.
Mặt trời mọc ở thảo nguyên cũng tráng lệ như ở biển vậy, mật trời như thoáng cái nhảy từ sau đỉnh núi ra, một khắc trước mới lấp ló đầu non, một khắc sau ánh sáng đã trải rộng khắp thảo nguyên.
Một ánh hoàng kim phủ lên cỏ khô, mặt người, một đồi kỵ binh từ hướng mặt trời xuất hiện, tốc độ không nhanh, vừa vặn, bọn họ như luôn luôn giữ thế trận chuẩn bị công kích.
Đồng Chiêu mười sáu tuổi đã là thứ sử Hội Châu, sở dĩ hắn có chức vị này là vì cha hắn Giác Tư La khi dâng tấu cho quan gia Đại Tống gọi quan gia là đại a cữu.
Người ta đã gọi quan gia là a cữu rồi, thế thì sắc phong quan chức cũng dựa theo thông lệ nhà Đường, sở dĩ mới có chức thứ sử này kỳ quái này, đương nhiên nó là danh nghĩa thôi, người thực sự quản lý Hội Châu vẫn là tri phủ.
Vân Tranh khi thi lễ không dùng lễ tiết của thương cổ, mà dùng quan trường, chắp tay nói: - Ti chức bái kiến thứ sử đại nhân.
Đồng Chiên lấy làm lạ, không ngừng nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải quan viên Đại Tống tuổi tác không chênh lệch mình là bao này, hắn chưa bao giờ gặp quan viên Đại Tống.
- Ta tên là Thanh Nghi Kết Quỷ Chương, cũng là quan, Hội Châu đoàn luyện sứ, hai chúng ta quan chức ai lớn hơn ai? Một thiếu niên cao lớn sừng sững ngoạc miệng cười hỏi Vân Tranh, cứ đi quay y nhìn như là nhìn thú quý hiếm, còn đưa mũi tới gần cổ Vân Tranh hít hít: - Y còn thơm hơn cả nữ nhân nữa.
Vân Tranh rất muốn đẩy cái mặt tên này ra, nhưng hiện giờ cần tới người ta vẫn cố kìm nén: - Chức ngươi to hơn.
Đồng Chiên nhảy từ trên ngựa xuống: - Ngươi đã từng giết người chưa, giết kẻ địch trên chiến trường hay là giết gia nô trong nhà?
Vân Tranh thầm thở phào, biết tiếng Hán là tốt rồi, tuy hơi khó nghe, vẫn tốt hơn nhờ phiên dịch qua lại: - Gia nô nhà ti chức xưa nay luôn trung thành, cho nên chỉ giết kẻ địch, dọc đường tới đây ngay cả đám cường đạo hung hãn nhất cũng không làm gì được.
Đây là nơi cực kỳ sùng bái vũ lực, nếu thanh niên trưởng thành mà chưa giết người, nhất là chưa giết địch sẽ bị khinh bỉ.
Đúng lúc này Lương Tiếp đi tới, rút đao ra đứng giữa hai người, lớn tiếng nói: - Bẩm tướng chủ, đội ngũ đã chỉnh lý hoàn tất.
Vân Tranh lấy trong lòng ra hai tấm lụa trắng muốt, đeo lên cổ Đổng Chiên và Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, đưa tay mời: - Đây là lễ nghi trong quân, hai vị là khách nhân tôn quý nhất, mời duyệt quân.
Hai thiếu niên này từng lên trận, tuy chưa bao giờ nghe thấy lễ nghi này nhưng không hề sợ hãi, nghênh ngang đi trước, có điều khi năm trăm người ánh mắt sáng quắt di chuyển theo bước chân mình thì không khỏi có chút chột dạ, đi qua rồi cảm giác có gai sau lưng, không hề dễ chịu, nhất là khi năm trăm người cùng đồng thanh chào, suýt nữa rút đao ra.
Nghi thức duyệt binh bị Vân Tranh làm rất cầu kỳ, tới một tuần hương mới kết thúc, đi khi đội ngũ giải tán, Vân Tranh nghe thấy hơi thở nặng nề của hai thiếu niên.
Người Tống ở đây vốn bị coi thường, nếu không làm chút gì đoạt khí thế sẽ rất bất lợi cho chuyện sau này.
Sau nghi lễ duyệt binh tất nhiên là dùng bữa, đủ loại món ăn phong phú bày kín bàn.
Đổng Chiên nhìn bát cháo xanh biếc trước mặt tỏa mùi thơm gạo và thịt mà thèm, nhưng thói quen tạo thành nhiều năm vẫn quay đầu lại, thấy có người chiêu đãi thủ hạ của mình mới yên tâm thưởng thức món ăn.
Quỷ Chương thích nhất là bánh rán và trứng mặn, chỉ chốc lát hắn đã diệt sáu cái bánh rán và bốn quả trứng mặn.
- Quỷ Chương huynh, đợi lát nữa còn có trà bơ mới làm, bây giờ là cuối thu, không có chút trà bờ trong người, cưỡi ngựa một lúc là môi khô nứt.
Quỷ Chương húp hết canh thịt, đặt cái bát sứ nhỏ xuống, chép miệng: - Cái gì cũng tốt, mỗi điều là bát nhỏ quá.
Vân Tranh cáo lỗi, sai người mang tới ba cái bát sứ thô, múc cháo vào, ba người nhìn nhau cười lớn, chạm bát vào nhau rồi húp ngon lành.
- Món ăn đất Hán đúng là không tưởng tượng được, chỉ là bột mì thôi có thể làm ra nhiều hương vị khác nhau như thế, Đổng Chiên lần này mở rộng tầm mắt rồi. Kết thúc bữa ăn, Đổng Chiên chắp tay nói:
- Hai vị có biết vì sao Vân Tranh lặn lội đường xá xa xôi mang tơ lụa tới thảo nguyên không?
Thấy Vân Tranh đi vào chủ đề chính, Đổng Chiên ngồi thẳng lên: - Xin được nghe kỹ hơn.
- Tằm nông bắt đầu nuôi tằm khi chúng bé như con kiến thành to bằng ngón tay, rồi đợi kết kén, kéo sợi, trải qua vô số công đoạn phức tạp mới thành gấm vóc mỹ lệ. Đáng tiếc, tâm huyết tằm nông đất Thục sắp trôi theo dòng nước, năm ngoái trong Thục hán hán, bách tính cơm không đủ ăn, ông trời thương xót, may mà cây dâu mọc rất tốt, tơ tằm được mùa, nhưng ai cũng muốn đem tơ tằm đổi thành lương thực, mà tơ tằm quá nhiều không bán được, vì thế mà người treo cổ nhảy sông nhiều vô kể. Vân Tranh không kìm được tiếng thở dài:
- Đó là tai họa của Đại Tống, liên quan gì tới Thanh Đường bộ của ta?
Vân Tranh lắc đầu: - Liên quan lớn lắm, xin thế tử nghe Vân Tranh trình bày:
***
Tạ lỗi, tạ lỗi a, ngộ bị đau răng, ba ngày rồi, cố đảm bảo số chương mỗi ngày nên chất lượng có đi xuống, chân thành tiếp thu ý kiến phản hồi, đây là truyện sẽ in thành sách, ngộ lấy nhân phẩm đảm bảo, sẽ không phụ lòng huynh đệ tỷ muội.
Lần nữa cầu nguyệt phiếu.
Trích lời lão tác.
Công nhận đoạn này lão tác viết nhạt kinh, như kiểu viết cho xong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...