Lưu Ngưng Tĩnh khi bị sĩ tốt dùng gậy xuyên qua chân tay khiêng đi thì đột nhiên hét lên: - Ta nói cho ngươi biết những người khác ở đâu, ngươi thả ta đi.
Vân Tranh lúc này chỉ muốn đẩy củ khoai nóng đi càng sớm càng tốt, không muốn dính dáng chút nào tới Di Lặc giáo nữa, quả nhiên đám cuồng tín tôn giáo thời nào cũng không nên dây vào, nhún vai: - Lúc nãy ta cho ngươi cơ hội rồi, ta ít kiên nhẫn lắm, hứng thú tới nhanh cũng qua nhanh, giờ muốn nói gì đi nói với Trương Phương Bình ấy, ông ấy thích nghe lắm, ta là thiên lôi chỉ đâu đánh đó, không phải là người định đoạt.
Lưu Ngưng Tĩnh vừa mở mồm chửi, Bành Cửu luôn chu đáo nhét ngay miếng vải vào mồm ả, mới đầu nhìn thấy nữ tử này còn có chút thèm khát, giờ thì thôi rồi, cảnh con rết bò qua bò lại làm hắn vẫn còn sợ, chỉ coi như bảo bối thăng quan.
Vân Tranh nhìn quanh đội ngũ, vốn định phái Bành Cửu đi vì tên này khéo ăn nói, nhưng sau đổi ý, sai Lương Tiếp đưa Lưu Ngưng Tĩnh tới chỗ Trương Phương Bình, nguyên nhân đơn giản, tên này trông rất thảm, người có sáu vết thương lớn nhỏ, vết thương không trí mạng nhưng trông khiếp người, để Trương Phương Bình cảm thụ trực quan sự gian nan của bọn họ, mấy binh sĩ đi theo cũng thương tích khắp nơi, đầu bù tóc rồi, nhếch nhác như ăn mày. *** ***
Trương Phương Bình nhìn ngọn lửa ở Triệu Công Sơn tắt dần, hừ một tiếng: - Vân Tranh đã đánh xong, vậy mà Hoàng Trụ tới cửa núi cũng chưa tới gần được.
Chủng Ngạc nhìn cuộc chiến như dầu sôi lửa bóng phía trước, điềm tĩnh đánh giá: - Một là tập kích, một là công thành, hai phía không nên so với nhau, năm xưa Lý Thố trong đêm tuyết hạ Thái Châu không tốn một binh một tốt, chính là nhờ xuất kỳ bất ý.
- Chỉ là chiến sách này không thể dùng tùy tiện, chắc thắng mới dùng, thất bại là thua trắng bàn. Đánh trực diện tuy trông thì ngu xuẩn, nhưng tiến lui chủ động, là thủ đoạn thường dùng nhất.
- Người đời thường than, sau Tùy Đường không còn danh tướng nữa, nguyên nhân vì phương thức chiến tranh đã thay đổi, hậu cần và quốc lực là yếu tố quan trọng quyết định thắng thua, chứ không dựa vào cái dũng của chủ tướng. Thái tổ năm xưa diệt Thục bằng cách tiến quân từng bước, không mưu không kế, hoàn toàn dựa vào tiêu hao thực lực địch, nhìn từ sử sách có vẻ không hay ho lắm, nhưng nó sẽ là phương thức chiến tranh chủ yếu từ nay về sau.
Khi hai người đang đàm luận ý kiến của mình về chiến trận thì một thân binh tới báo: - Đại soái, Giáp Tử doanh đưa tù binh và đầu người tới, mời đại soái kiểm tra.
Trương Phương Bình cười ha hả: - Tử Chính, hai ta đi xem tên tiểu tử đó có phải nhất chiến công thành không đi.
- Vâng! Chủng Ngạc biết Trương Phương Bình muốn khoe khoang chiến công với mình, tất nhiên là cho ông ta thể diện, hắn bề ngoài nhìn có vẻ thô kệch, song tâm tư tinh tế vô cùng:
Lương Tiếp cực thảm, ngực có vài vết thương còn chảy máu, vai, bụng cũng sứt xẹo, vốn băng bó xong rồi, nhưng nghe tướng chủ bảo, mình càng thảm thì các huynh đệ càng có lợi, nên chơi lớn luôn, tháo băng gạc ra, chỉ cầm máu qua loa...
Trương Phương Bình nhìn Lương Tiếp cùng đám thương binh tàn phế đi cùng hắn, gật đầu, tuy bị thương nhưng tinh thần không tệ, vẫn đứng thẳng, không tùy tiện kêu đau, không làm ông ta mất mặt, trầm giọng hỏi: - Tình hình thế nào, tổn thất ra sao?
Lương Tiếp quỳ một gối xuống: - Khởi bẩm đại soái, quân ta đại thắng, chém đầu ba huynh đệ Triệu thị, bắt sống yêu nữ Di Lặc giáo Lưu Ngưng Tĩnh, tướng chủ đang đợi lửa trong động Lộc Minh tắt để kiểm tra chiến quả, sợ đại soái lo lắng, nên lệnh ti chức tới báo tin trước.
Trương Phương Bình sai người từng gặp ba huynh đệ Triệu thị tới xác nhận, sau khi khẳng định không có nhầm lẫn, sai người ướp vôi, chuẩn bị mang về Thành Đô thị chúng.
- Ngươi chính là Lưu Ngưng Tĩnh? Trương Phương Bình hỏi với chút ngạc nhiên, không ngờ Lưu Ngưng Tĩnh đại danh đỉnh đỉnh lại là thiếu phụ tuổi hoa, dưới lớp áo gai rách rưới lộ ra đùi ngọc nuột nà cắm mấy mũi nỏ chưa rút, vóc dáng lửa lướt hấp dẫn, bộ dạng yếu đuối tội nghiệp, thực sự có chút nghi ngờ:
Lương Tiếp rút miếng vải trong miệng ả ra, Lưu Ngưng Tĩnh phun một ngụm máu: - Di Lặc tọa hạ Phổ Độ bồ tát chính là tại hạ.
Lương Tiếp vội đi tới ngăn không cho Trương Phương Bình lại gần: - Đại soái cẩn thận, tướng chủ của ti chức suýt bị ả hại chết.
Trương Phương Bình "ồ" một tiếng, ông ta có thể đoán ra, một nữ nhân thế này rất dễ khiến nam nhân lơi lỏng, lùi lại một bước, quay sang nhìn Chủng Ngạc.
Chủng Ngạc đang cẩn thận kiểm tra ba cái đầu lâu, lão đại và lão tam không có gì lạ, ngược lại đầu lão nhị như bị người ta xé đứt, rất tò mò, nhưng không hỏi, mắt chỉ nhìn lướt Lưu Ngưng Tĩnh một cái, nói: - Di Lạc giáo làm loạn ở Tương Châu, nhưng phỉ thủ lại bị bắt ở Thành Đô, Trương công lần này nhất định được triều đình trọng thưởng, Chủng Ngạc hâm mộ lắm.
Trương Phương Bình gật đầu: - Lão phu làm việc cương trực, khó tranh khỏi khiến chư công trong triều không thoải mái, giờ có phần hậu lễ này, mong tương lai triều đình chiếu cố cho Thành Đô một chút, lão phu không cầu gì hơn.
- Ngươi đâu, đem đầu ba huynh đệ Triệu thị treo lên cột cao, lệnh phỉ tặc Ngưu Oa sơn đầu hàng, nếu không giết không tha. Nói xong là đi, chẳng buồn nhìn Lương Tiếp thương tích đầy mình thêm cái nào, cũng chẳng sai quân y chăm sóc.
Chủng Ngạc ra ngoài, nói nhỏ với một tên thân binh: - Cho bọn họ một cái lều nhỏ nghỉ ngơi.
Lương Tiếp không mảy may oán trách, mình chẳng qua là tên trộm bị bắt đem xung quân, được quan trên nhìn một cái đã là hiếm có rồi, muốn được chiếu cố khác nào nằm mơ nói mộng, sớm biết nên đã mang theo bánh thịt, còn ít rượu mạnh, đều là tướng chủ cấp cho.
Giáp Tử doanh là Giáp Tử doanh, quân đội là quân đội, các huynh đệ đều phân biệt rõ ràng, trên đời chỉ có tướng chủ mới coi họ là người thôi.
Hầu Tử và một thân binh đi vào, dìu đám Lương Tiếp tới một cái lều nhỏ ở hậu doanh, các huynh đệ bị thương nằm luôn xuống đất, có chỗ che mưa gió là tốt lắm rồi, không ai kêu đau, không chịu nổi thì tu một ngụm rượu mạnh, mặt đầy hạnh phúc.
- Cố chịu đựng, không ai được chết, cuộc sống tốt đẹp mới bắt đầu, chỉ cần còn sống, có tướng chủ, xây nhà, cưới lão bà, sinh con, đều là chuyện nhỏ.
Đám thương binh được Lão Lương khích lệ đều gian nan lấy cái bánh cứng đờ trong lòng ra, xé từng miếng nhỏ nhai, Hầu Tử bê từ ngoài vào một nồi cháo to, tuy chẳng thấy gạo đâu, nhưng ít nhất cũng là canh nóng.
*** ***
- Mau mau, Trương Phương Bình phái tham quân tới kiểm tra chiến lợi phẩm bây giờ đấy, không được chậm trễ. Vân Tranh không ngừng thúc giục thủ hạ vận chuyển tiền tài, chỉ có thể lấy vàng cát và bạc vụn, còn số châu báu và quan ngân thế nào dính líu tới huyết án không thể đụng vào, tiền đồng thì chỉ có thể quang minh chính đại lấy đi một nghìn ba trăm quan, nhưng tiền đồng bên trong động cực nhiều, y tính lấy một nửa hẵng hay:
Không có một ai than mệt, mọi người đều rất tích cực, cả thương binh chỉ cần tay chân cử động được là tham gia.
Hàm Ngưu đã gọi gia quyến binh sĩ nấp ở cửa núi tới, có người nghe tin nam nhân mình chiến tử, vừa khóc một tiếng đã bị lão nhân trong doanh tát cho: - Câm mồm, khóc cái gì mà khóc, nam nhân ngươi chiến tử chẳng phải vì để các ngươi sống tốt hơn à? Đây không phải lúc khóc, mau vác tiền đi, nếu bị tham quan bên trên phát hiện, nam nhân ngươi mới chết uổng.
Vân Tranh đứng trên tảng đá nói lớn: - Nghe đây, bất kể ai trong nhà có người chết cứ việc lấy tiền đồng đi, mang được bao nhiều thỏa sức lấy, có bản lĩnh mang hết đi cũng được, tất cả là của nhà các ngươi, nhớ, chỉ được lấy tiền đồng thôi.
Thế là không ai khóc nữa, ai nấy đều tập trung vác tiền, sau đó men theo con đường nhỏ xuống núi.
Đằng xa có tiếng chim ngói rúc, đây là tín hiệu, sĩ tốt vội vàng đuổi mọi người ra ngoài, không cho ai lấy thêm cái gì nữa, sau đó đổ nốt chỗ dầu hỏa còn lại vào châm lửa, động Lộc Minh lại lần nữa cháy hừng hực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...