Mặt trời dần lên cao, mặt đất bị nung nóng nhiều ngày, một đêm không đủ mát trở lại, có điều mỗi Vân Tranh là mồ hôi ướt đẫm, người khác có thể nói là đến đồ mồ hôi cũng chẳng dám, đoán chừng còn lạnh như rơi xuống hầm băng.
Trương Phương Bình ngồi trên cái ghế trải da hổ, mặt âm trầm, đứng bên cạnh là Hoàng Trụ tướng chủ Vĩnh Hưng quân, đao của hắn chưa khô máu, đầu lâu mới bị chặt chất đống trên bờ đê, mời gọi vô số ruồi muỗi bâu tới, ..
Tiếng roi quất vào da thịt vang lên chan chát, khiến người ta nghe thấy một tiếng roi là giật mình một cái, giá gỗ treo hơn một trăm người trần truồng, tiếng kêu thảm không ngớt, đã đánh một tuần hương rồi, Trương Phương Bình không hề có ý dừng lại...
Thủ đoạn của Trương Phương Bình rất bình thường cũng rất hiệu quả, lôi kéo đội quân chiến lực mạnh nhất là Vĩnh Hưng quân, sai khiến đội quân nghe lời nhất là Phụng Hóa quân, thế thì phải có quân cho ông ta lập uy, ai thích hợp nhất? Tất nhiên là Vũ Thắng quân, đội quân nát nhất đất Thục.
Mỗi một phòng ngự sứ nhậm chức đều dựng lên quyền uy tuyệt đối, Vũ Thắng quân tản mạn là con gà cho ông ta giết để dọa khỉ, người này tính tình khắc bạc độc đoán, Vân Tranh nhìn thấu rồi.
Trời còn chưa sáng, Trương Phương Bình đã dẫn ba nghìn Vĩnh Hưng quân võ trang tận răng tới đập Đô Giang đánh trống điểm tướng, ba hồi trống vang lên, kẻ nào tới chậm không cần biết binh hay tướng đều chặt đầu, quân dung không nghiêm chỉnh, hàng lối không chỉnh tề, thiếu người là treo tướng chủ cùng phụ quan doanh đó lên đánh, không nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Trương Phương Bình đưa mắt nhìn một vòng, bốn bề im phăng phắc, ngoài tiếng roi chỉ còn tiếng ruồi nhặng vo ve, ánh mắt dừng trên người Vân Tranh, vẫy tay gọi y tới, nhìn Vân Tranh mặc bộ giáp không ra giáp, khuôn mặt trắng trẻo do đứng phơi nắng suốt nửa ngày đã đỏ gay, mồ hôi như rắn nhỏ chảy ngoằn ngoèo trên mặt, nheo mắt hỏi: - Ngươi có dị nghị gì với cách làm của bản soái không?
Câu này một lời hai ý, vừa chỉ chuyện hiện tại, cũng là hỏi chuyện điều động Vân Tranh, Vân Tranh lớn tiếng đáp: - Không có, đại soái anh minh quyết đoán, vang danh từ phương, ti chức sớm được nghe danh rồi.
- Ha ha ha, đại khái ngươi biết danh tiếng ác quan của bản soái hả, biết chuyện Chương Châu không?
Sao không biết, trước khi ông ta tới nhậm chức là đề tài bàn tán lớn ở thượng tầng Thành Đô, đồng song của y càng quan tâm, Triệu nha nội kể Trương Phương Bình dẹp loạn ở Chương Châu, quân ông ta bị địch giết không nhiều bằng bị ông ta giết, nguyên nhân là đại quân bình loạn năm nghìn người của ông ta bị hai trăm tên cường đạo đánh cho thất điên bát đảo.
Chuyện này có gì lạ đâu, cường đạo Nguyên Sơn chưa tới nghìn tên còn hùng cứ cả trăm năm nữa là, thế nhưng trong mắt người Thổ Phồn, đám cường đạo Nguyên Sơn không là cái gì, từ đó mà suy đủ thấy quân Tống so với các nước xung quanh thế nào.
- Hừm, quân đội bất kể cấm quân hay sương quân thì đều chinh chiến vì nước, Trương mỗ không chấp nhận đám ruồi nhặng bu quanh, lãng phí tiền lương, thành sâu mọt quốc gia.
Vân Tranh vẫn khom người lắng nghe, thái độ cực kỳ chuẩn mực, không cho lão già này bất kỳ cơ hội nào trừng trị mình.
Đứng bên cạnh Trương Phương Bình còn có Hàn tham tướng, chính là kẻ lần trước tới nhà Vân Tranh lấy lương thực đem bán, hắn theo Trương Phương Bình từ Chương Châu tới đây, có thể nói là thân tín số một số hai, nhìn bộ dạng khúm núm của Vân Tranh thì nhếch mép cười khinh bỉ. - Đại Tống nay bốn bề khói lửa, thái tổ trước khi chết đều không quên Yên Vân thập lục châu bị Hậu Tấn Cao Tổ Thạch Kính Đường cắt nhường cho Khiết Đan, đám thần tử chúng ta tất nhiên phải lấy cái chết báo đáp thực hiện ước nguyện thái tổ, Trương mỗ nhiều lần dâng thư muốn đi đốc chiến mà không thành, nay bệ hạ sai ta quản lý Đất Thục, bản quan tất nhiên phải trả lại cho bệ hạ một vùng đất lành.
Lần đầu tiên Vân Tranh thấy Đại Tống hoàng đế còn biết dùng người, nếu không cẩn thận thả loại chó dại như Trương Phương Bình ra biên quan thì đám Chủng Thế Hành chết ráo rồi, lấy đâu ra sự tích xây thành Thanh Giản chống trả kẻ thù tới mười năm.
- Lời ngươi nhờ Tô Tuân chuyển cho lão phu, lão phu nghe rồi, mặc dù ngươi kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng từng lời đều xác thực, chủ ý ngươi đưa ra, vậy ngươi chấp hành. Hừm, ngươi rất thông minh, lão phu không có cớ đánh ngươi, cho nên trong lòng rất không thống khoái, nếu ngươi đã kiếm đủ quân sĩ, vậy lão phu cho ngươi mười ngày chuẩn bị, lão phu sẽ thả đá lấy nước lần nữa, sau đó sẽ mở một mặt đê cho lòng sông lộ ra để ngươi vớt đá. Tiểu tử, làm tốt việc này, cho dù ngươi khoa cử thất bại, lão phu cũng cầu xin bệ hạ cho ngươi một xuất thân văn tự, còn nếu không xong trước khi mưa lũ về, bản soái trị theo quân pháp. Ngươi còn cần gì nữa không, nhớ kỹ, chỉ được một lần.
Lão già mặt dày khốn kiếp, Vân Tranh nghiến răng nói từng chữ: - Hoàng đế cũng không sai khiến binh đói.
Trương Phương Bình trầm ngâm, vỗ bàn: - Lần này Vĩnh Hưng quân tịch thu gia sản sẽ lấy một phần lương thực phần chia cho Giáp Tử bộ quân doanh của ngươi, để tránh cho ngươi khó xử, ngươi chỉ cần phái thân tin đi theo là đủ. Giáp tử doanh sẽ đóng bên đập Đô Giang, phân truân điền cho ngươi dùng, còn chuyện gì cần gấp thì báo cho Hàn tham tướng.
Vân Tranh mặt không đổi sắc, vâng một tiếng, Hàn tham tướng thì mừng ra mặt, thế này coi như hắn là cấp trên trực tiếp của Vân Tranh rồi.
Hắn còn chưa quên lần trước bị Vân Tranh dắt đi vòng vòng đi khắp chợ như quân hầu, tới Vân gia lại bị y mang sách vở ra làm dẫn chứng không giao lương thực, rốt cuộc chẳng được tích sự gì, về bị đại nhân mắng chửi một trận. Lại nhớ tới dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường của Lục Khinh Doanh, nhìn Vân Tranh kiểu gì cũng thấy khó chịu.
Trước kia ngươi là người đọc sách, là quan văn, giờ chỉ là tên quân hán, phẩm cấp còn thấp hơn lão tử, xem lão tử từ từ trừng trị tên mặt trắng ngươi.
… …
Bành Cửu theo đô giám đi xét nhà, lúc về bẩm báo với Vân Tranh đến nói cũng lắp bắp.
Gia sản của một tên mã quân đô ngu hầu với hai trăm tên quan tướng bộ quân bị giết hôm nay thôi mà đủ nuôi sống Giáp Tử doanh của hai năm.
Trừ lương thực ra, Bành Cửu lặng lẽ đem những thứ còn lại chất đống trong lều trướng của Vân Tranh, đây là thông lệ, Bành Cửu tin gia chủ không uống máu binh sĩ, nhưng đây không phải máu binh sĩ, lần này nhờ có tầm nhìn xa của tướng chủ nên cả doanh mới bình an, nếu không chẳng biết có bao nhiêu cái đầu rụng xuống, đám người kia có lương thực và một phần tài sản là đủ, chín phần là của tướng chủ.
Vân Tranh nhìn đống tài vật trước mắt, tổng cộng chẳng qua có nghìn quan thôi, rương chứa toàn tiền đồng, thứ này giá trị không cao, chiếm diện tích lại nhiều.
- Lấy ra ba thành thưởng cho tướng sĩ, về phần phân chia ra sao các ngươi tự thương lượng, số còn lại đưa tới chỗ chủ bạ biên nhập sổ sách, nói với hắn, thiếu một đồng thôi ta cũng chặt đầu. Số tiền này đợi sau khi chúng ta vớt đá từ sông ra, dùng để mưu sinh cho mọi người, các ngươi nhìn thấy rồi đấy, phòng ngự sứ là Diêm Vương giết người không ghê tay, sau này các ngươi không dễ sống đâu.
Bành Cửu như không nghe thấy Vân Tranh nói cái gì, ngồi thộn mặt dưới đất, Vân Tranh cũng chẳng rảnh đợi hắn nói những lời cảm tạ ơn đức, còn đống việc phải làm.
Trước kia móc đá trong bùn chẳng có cách nào ngoại trừ dựa vào sức người đào lên, sau đó vác lên bờ, vừa tốn thời gian lại tốn sức lực, Vân Tranh đứng nhìn họ làm việc suốt một ngày, không thấy vác lên nổi mấy tảng đá, cứ thế này đừng nói trước mùa mưa, trước năm nay dọn sách lòng sông đã là giỏi rồi.
Vân Tranh tập trung hết toàn doanh lại, chọn ra những người biết làm mộc, ai không biết thì đi chặt cây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...