Trí Tuệ Đại Tống

Trương Phương Bình, lão già khốn kiếp, nhìn cái quân doanh này quân dung nhếch nhác, quân số thiếu hụt, đoán chừng lão ta muốn kiếm cớ đánh mình ba mươi trượng dằn mặt đây, lý do đầy đủ, riêng điều báo giả quân số và binh sĩ nhếch nhác là đủ chặt đầu, đánh mấy chục gậy còn là nương nhẹ, lão ta muốn kiếm cớ tất nhiên không nói lý.

Làm gì có chuyện Vân Tranh này cho lão già chó má ấy cơ hội, đêm nay mình gom đủ quân số, chỉnh trang nghi dung, cứ qua được ải trước mắt rồi ngày rộng tháng dài tính xổ với lão ấy sau. Còn kẻ khác gặp xui xẻo hay không thì Vân Tranh không quan tâm, đám thuộc hạ của mình rõ ràng biết mình tới mà không ra nghênh tiếp báo danh, cho rằng chúng là ai chứ? Còn đợi lão tử đút lót? Chuyện nực cười nhất thiên hạ.

Doanh trướng nơi quan quân ở được đặt chỗ bằng phẳng râm mát sát rừng, Vân Tranh không định kinh động chúng, đi một vòng xem tình hình trước, không ngờ có nữ nhân đang ca hát, sửng sốt một giây mới hiểu là quân kỹ, thở dài, sai Hàm Ngưu dựng lều ở chỗ bên cạnh quân sĩ.

Hành động này lập tức khiến nhiều quân sĩ đứng dậy đi tới xem, sai mấy huynh đệ của Bành Cửu, mấy người duy nhất y có thể sai khiến được chuẩn bị bếp bên sông, mấy chục cái nổi lớn lần lượt bắc lên bếp, đợi Bành Cửu mang gạo về là cho vào nồi nấu luôn, không cần quá cầu kỳ.

- Này vị tướng chủ trẻ này làm gì thế?

- Nấu cơm thì phải, kia kìa, vào kho đổ gạo vào rồi đấy, sao bỗng nhiên lại nấu cơm? Có phải giờ ăn đâu.

- Nấu nhiều cơm thế này, chẳng lẽ cho chúng ta...

Binh sĩ tụ tập ngày một đống ngửi thấy mùi gạo thơm bốc ra chỉ nuốt nước bọt.


Vân Tranh kiếm một cành trúc lớn, chỉ mặt đám ăn mày quây quanh, quát tháo: - Con mẹ nó, các ngươi định ăn cơm không à? Đi tìm rau dại cho lão tử, không có thì đừng có ăn.

Một bình sĩ lớn tuổi mừng rỡ, bạo gan hỏi: - Tướng chủ, cái, cái này cho mọi người ăn à?

- Ta nấu cho chó ăn.

Nghe Vân Tranh chửi bới, đám người kia không giận còn sáng mắt lên, thoáng cái kéo nhau đi sạch, bên sông có nhiều rau dại lắm.

Đám binh sĩ nhanh chóng mang rau về, định bỏ vào nồi thì Vân Tranh vung gậy quất túi bụi: - Rửa sạch, thái ra, các người không phải súc vật, không được ăn uống tùy tiện.

Cả đám vâng dạ kéo nhau đi rửa rau, lòng có chút cảm động, sống tùy tiện quen rồi, người ta không coi mình là người cũng quen rồi, nhưng ai sống không khao khát ưỡn thẳng lưng lên?

Hàm Ngưu xách một cái túi to từ trên lưng ngựa xuống, Vân Tranh mở ra xẻo một miếng thịt sấy khô, vừa nhai vừa thái thịt cho vào nồi, đám binh sĩ càng dao động dữ dội, con mẹ nó, đây là canh thịt, hôm nay được ăn canh thịt, trời ơi, không phải là cơm chặt đầu chứ?

“Bốp!”


Một hán tử vung tay tắt thẳng mặt tên bên cạnh, tên kia lập tức sôi máu tóm cổ hắn, hán tử vội vàng nói: - Ta chỉ kiểm tra xem có phải mơ không, đúng là canh thịt.

Tên kia ngớ người một lúc, hít đầy mùi thịt vào bụng, sực nhớ ra điều gì: - Muốn biết mơ hay không tự tát mình, sao ngươi tát lão tử?

- Sợ đau!

Bốn phía cười vang dội.

Chưa đầy nửa canh giờ Bành Cửu và Hầu Tử đã dẫn một đám người nữa về, cũng rách rưới không kém gì Giáp Tử doanh.

Không, đây không phải là quân doanh, đây là cái trại của người tị nạn! Vân Tranh cho rằng như vậy.

Có loại quân nhân nào chỉ dùng một bữa cơm là dụ dỗ được? Đáp án, Đại Tống được đấy, nơi nào mà thượng quan hứa không ăn bớt quân lương của các ngươi là binh sĩ tranh nhau gia nhập? Đại Tống đấy.

Trong một khoảnh khắc Vân Tranh có kích động dựng cờ tạo phản, con mẹ nó, quá dễ dàng mà.


Quan binh thế này bảo sao cường đạo nhung nhúc.

Đợi tới khi mùi thịt thơm lừng bốc ra từ nồi thì tia nắng cuối cùng trong ngày đã tắt, doanh trại không có chòi canh, không lính gác, không đốt đuốc, chỉ có mấy chục cái bếp lớn bập bùng ánh lửa, khi cả quân doanh cũng đã tụ tập đông đủ, Vân Tranh cầm đèn lồng soi mặt mình, nói lớn: - Nhìn cho rõ đi, cái tên quan nói không uống máu binh sĩ chính là ta đây, vì sao, vì máu các ngươi thối như cứt, uống vào chỉ tổ đau bụng.

Một câu nói đùa làm phía dưới không ít người cười, biết cười là tốt, còn chưa bị dày vò tới trơ lỳ, người như thế cho chút hi vọng là còn cứu được.

Có điều nghe thấy tiếng nói phía dưới thì Vân Tranh không cười nổi nữa.

Một tên binh sĩ chân dài tay dài, tách đám đông đi ra: - Tướng chủ, ngài không uống máu binh sĩ đám huynh đệ lớn nhỏ cảm kích vô cùng, sau này nghe tướng chủ điều khiển không dám trái lời, chỉ là có một việc cần phải nói rõ ngay trước mặt. Sương quân chúng ta tiền lương rất thấp, nếu chỉ nuôi cái mồm thôi thì dễ rồi, không tới mức khổ thế này, nhưng gia quyến ti chức cũng ở bên sông, nhiều huynh đệ đều vậy, già trẻ lớn bé không dưới 3000. Ti chức muốn hỏi tướng chủ, có thể quản cả họ được không? Không cần bữa nào cũng như hôm nay, chỉ cần không đói chết thì sau này tướng chủ hạ lệnh một tiếng, lên núi đao biển lửa, ti chức cũng không ngại.

Bốn xung quanh im phăng phắc nhìn Vân Tranh.

Vân Tranh cũng im lặng, y đâu ngờ nuôi quân sĩ còn nuôi cả gia đình, sương quân Đại Tống là đám người xui xẻo nhất thiên hạ, công việc chủ yếu là xây thành, sửa đường, vận chuyển, có thể nói là một đám khổ sai đeo mác quân nhân, nhưng không ngờ đám khổ sai còn có gia đình, thế thì phiền lớn rồi.

Mọi người thấy Vân Tranh không nói thì mặt mày ảm đạm, cũng phải thôi, tướng chủ không bớt xén tiền lương của binh sĩ là người tốt rồi, yêu cầu này hơi quá đáng.

Vân Tranh thở dài, lớn tiếng nói: - Cho ta chút thời gian, ta vừa mới tới, chuyện ở trong doanh còn không hiểu, bây giờ vỗ ngực đảm bảo tùy tiện là vô trách nhiệm, các ngươi đã bán mạng cho triều đình, nhất định triều đình không chỉ cho chút tiền bỏ bụng.


- Nuôi ăn ba nghìn người tuy là vấn đề lớn, nhưng chưa lớn tới mức không có cách nào, lát nữa các ngươi chọn ra mười mấy người hiểu chuyện trong doanh, được mọi người tin cậy, đêm nay tới thương lượng với ta.

Quân sĩ tay dài chân dài chỉ về phía doanh trướng sát rừng: - Trưởng quan đều ở đó, tướng chủ không thương lượng với họ sao?

- Chuyện này không cần các ngươi ngươi quan tâm, tối nay ăn cho no, sau đó toàn bộ tắm rửa sạch sẽ, ngày mai quân trang chỉnh tề một chút ta mới tiện đòi hỏi phòng ngự sứ. Võ Thắng quân có có tám đô ngu hầu, ta là một trong số đó, người khác đều ngang hàng ta, quan trên đầu ta chỉ có phòng ngự sứ, ý kiến kẻ khác không cần hỏi.

An bài xong xuôi Vân Tranh về lều, Hầu Tử và Hàm Ngưu thành hai người được săn đón nhất đêm đó, dù sao đám sĩ tốt cũng muốn biết tân quan là người thế nào, Bành Cửu thì ôm đao đứng gác cửa cho Vân Tranh, ai đi qua cũng bị hắn nhìn gườm gườm.

Sáng hôm sau khi Bành Cửu mặc khôi giáp cho Vân Tranh, y lại muốn giết người, một bộ ngư lân giáp thông qua hối lộ mới có được mà còn rách nát, lưng thiếu cả mảng lớn, đứng ở bên sông, Vân Tranh thấy mông mình mát lạnh.

Toàn quân xếp thành phương trận chờ đợi phòng ngự sứ, đám quan tướng thuộc cấp cho rằng hành vi của Vân Tranh quá ngu xuẩn, đều nghĩ đây là trò chơi của trẻ con, đám con cháu tướng môn đều thế, mới đến nhiệt huyết lắm, muốn thay đổi, muốn luyện binh, muốn ra trận tắm máu địch, nhưng Vũ Thắng quân đâu phải dùng để đánh trận, vị quan trên trẻ con này không hiểu, thôi, từ từ sẽ hiểu, trẻ con rồi cũng sẽ lớn mà.

Không chỉ có thủ hạ của Vân Tranh đứng trong bóng râm chỉ chỏ chế nhạo, quân doanh khác cũng vậy.

Nhưng Vân Tranh vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích, Hàm Ngưu và Hầu Tử cũng thế, bọn chúng biết thiếu gia nhà mình không bao giờ làm việc vô nghĩa.

Thế là đám Bành Cửu cũng không nhúc nhích, mười mấy đại hán rõ ràng hùng tráng hơn người đứng thẳng tắp, kết quả toàn quân doanh tuy ăn mặc hơi lôi thôi, tóc tai bù xù, binh khí sứt mẻ, người có người không, nhưng hàng lối chỉnh tề không ai nói một lời, đêm qua những huynh đệ đi thương lượng với tướng chủ về đã nói rồi, tướng chủ hứa, chỉ cần tuân lệnh, sau này tướng chủ nghĩ cách lo cho người nhà bọn họ, mặc dù không phải không có ai nghi ngờ, nhưng người ta cũng chẳng phải bắt mình đi đánh trận, đứng thôi mà, khổ cực quen rồi, đứng xếp hàng có là gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui