Trương Phương Bình đầu trần đứng dưới mặt trời, khuôn mặt vốn đã đen càng thêm đen, quan bào đã đẫm mồ hôi, khản giọng hò hét, bên bờ đập Đô Giang, hàng ngàn binh sĩ kéo lồng trúc chứa đầy đá, tạo thành khung cảnh hùng tráng, vừa nghe thấy hiệu lệnh liền buông tay, liên tục tiếng ùm ùm nối tiếp nhau, mặt đất cũng như chấn động, nước bắt tung tóe, nước ở dòng Dân giang đã dâng lên tới mép đập nước.
Nhìn nước sông dập dềnh muốn tràn cả lên bờ, khuôn mặt khắc khổ của Trương Phương Bình từ lúc nhậm chức tới giờ mới nở nụ cười, dùng hết sức hô lớn: - Kéo cổng.
Ba mười tráng hán đồng thanh hô khẩu hiệu xoay trụ, từ từ kéo thủy môn đá nặng ngàn cân lên lên, nước sông lập tức ầm ầm xuyên qua cánh cổng, chảy vào bình nguyên Thành Đô.
Tiếng reo hò vang lên bốn phía, nước về rồi, sống rồi, Trương Phương Bình và Tô Tuân đứng trên thủy môn, sau hơn mười ngày vất vả, cuối cùng cũng nở nụ cười, số nước này tuy không đủ tới hết toàn bộ ruộng nước Thành Đô, cũng đủ đảm bảo lương thực mùa thu cho bách tính no bụng.
Chỉ là giờ phải kéo số đá kia ra, nếu không mùa mưa tháng tám tới, Thành Đô sẽ ngập trong lũ, mới nhậm chức chưa bao lâu, ông ta đã hiểu vì sao Triệu tri phủ nói, năm năm nhậm chức ngoài trị thủy không có thời gian làm việc gì khác.
Trước khi cha con Lý Băng lập đập Đô Giang, bình nguyên Thành Đô có danh xưng "kho của trời" như ngày nay là nơi lũ lụt hạn hán vô cùng nghiêm trọng, trong bài ( Thục Đạo Nan) trừ danh của Lý Bạch có nói.
Tàm, Ngư mở nước bao đời Từ khi mờ mịt đất trời mang mang
Hay.
Trên là một ngọn núi cao Sáu rồng uốn lượn cùng chầu vầng dương Dưới, dòng suối cuộn cuồn, thác nhảy Sóng dội lên, nước chảy ngược dòng
Đó là miêu tả chân thực về Thành Đô thời đại đó.
Công trình thủy lợi đập Đô Giang lợi dụng điều kiện tự nhiên tây bắc cao, đông nam thấp, cùng địa hình đặc thù nước sông chảy qua cửa núi, điều tiết lũ, chống được hạn, từ khi có nó, bình nguyên Thành Đô mới là "lũ hạn theo ý người, không biết mất mùa, chẳng từng đói kém, ấy là kho trời."
Là sĩ tử đất Thục mà không biết tới tác dụng thủy lợi của đập Đô Giang sẽ bị người ta chế nhạo, đây là niềm kiêu hãnh của người đất Thục, là xương sống sĩ tử đất Thục, quan viên thủy lợi của Đại Tống bây giờ có sáu thành là người Thục, công tích của cha con Lý Băng chẳng những chiếu rọi ngàn năm cũng mưa móc cho sĩ tử đất Thục.
Dòng sông cuồn cuộn họa hại bình nguyên đất Thục hàng vạn năm, cho tới khi trí tuệ nhân loại khai sáng, tự nhiên đã bị chinh phục một cách kỳ diệu ở đất này, không ai tới đây không khỏi kiêu ngạo về trí tuệ nhân loại.
Thế nhưng Tiếu Lâm giờ cảm thấy mình thiếu trí tuệ ghê gớm, ngồi nghe Hoa Nương và Vân Tranh thảo luận với nhau, ông ta phát hiện mình hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cảm giác mình như người thừa, không xen được vào chuyện của họ, lặng lẽ ra ngoài.
- Cô đừng đi, không phải cô không biết tên Lý Nguyên Hạo ấy háo sắc thế nào, trông cô như cái bánh bao thơm phưng phức thế này, con chó già Lý Nguyên Hạo lại chẳng ngoạm chạy mất.
Bất kể Hoa Nương nói cái gì Vân Tranh không chịu đưa nàng theo cùng, nhưng đồng ý cho nàng góp cổ phần, y cực ghét thủ đoạn mỹ nhân kế, dùng mỹ nhân kế ở Tây Hạ? Đoán chừng người ta thích nhất rồi, nuốt mỹ nhân của ngươi, không chịu giúp ngươi, ngươi làm gì nổi?
- Cô cứ ở nhà đợi chia tiền, ta với Tiếu Lâm đi là được.
- Ta thích kiếm tiền chứ không phải thích tiền. Hoa Nương nghiêm chỉnh nói:
- Vậy đưa hết tiền cô kiếm được đây, ta thèm tiền lắm, bao nhiêu cũng không đủ. Vân Tranh hết sức thản nhiên xòe tay ra, nếu thích quá trình phấn đấu thôi thì không cần tiền nhiều như thế:
Hoa Nương thở phì phì: - Chân là của ta, ta thích cứ đi.
Vân Tranh đau đầu lắm: - Ta biết cô không phục, nhưng đây là thời đại xui xẻo, ta không coi thường nữ nhân, từng nói nữ nhân phải biết phấn đấu, nhưng có hạn thôi, nếu không chỉ chuốc lấy đau khổ. Lam Lam đã như thế rồi, ta không muốn cô lại đi vào vết xe đổ đó..
Tiếu Lâm đứng dựa mình vào gốc cây ở hậu hoa viên, hoang mang nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời cứ tận tình nung nóng thế gian, chẳng hề thấy dấu hiệu gì sẽ có mưa, mặc dù nước đã chảy về mương, nhưng ruộng nơi cao vẫn khô cạn.
Hoa Nương và Vân Tranh trong phòng cười lớn rất vui vẻ, có tiếng Hoa Nương đánh Vân Tranh, không biết tên tiểu tử đó giở trò thiếu đứng đắn gì với nàng, nghiến răng ken két, rồi lại thở dài, quan hệ đặc thù của hai người đó đến Lục Khinh Doanh còn chấp nhận rồi, ông ta lại chẳng phải trượng phu của Hoa Nương, làm gì được chứ?
Tai Tiếu Lâm rất thính, cách xa mười trượng vẫn nghe được họ nói chuyện trâu và lạc đà, nhưng có gì đáng cười chứ? Lạc đà có chỗ chứa nước uống? Trâu có bốn dạ dày? Nực cười, những thứ này liên quan gì tới Lý Nguyên Hạo, sao Hoa Nương nói tới Lý Nguyên Hạo là cả hai lại cười ngặt ngoẽo rồi?
Ông ta giờ triệt để nhận ra một việc, đại sư huynh muốn mình tới giám thị Vân Tranh là sai lầm, mình không thể giám thị y, theo dõi hành tung của y thì đơn giản, nhưng không hiểu y làm cái gì thì có ý nghĩa gì chứ?
Giơ hai bàn tay lên, nó có thể xé xác hổ báo, có thể kéo cung cứng giết địch ngoài trăm trượng, nhưng ở nơi này, ông ta thấy vũ lực của mình rất vô dụng, ngay cả Hàm Ngưu mới đầu nhiệt tình theo ông ta học võ thuật, giờ cũng thôi rồi, mỗi khi thấy Vân Nhị dạy bảo Hầu Tử là ngồi bên cạnh nghe, không hiểu cũng nghe rất chăm chú.
Võ nhân thực sự hết thời rồi ư?
Sư phụ nói, con người sinh ra trên đời này định sẵn có tác dụng, dù là người tốt hay người xấu đều thế, nhưng bây giờ Tiếu Lâm không biết tác dụng của mình là gì?
Tiếu Lâm cười nhạo bản thân, chợt thấy Tô Thức đang ghé vào hiên nhà trên cây nhìn mình chằm chằm, làm ông ta đỏ mặt, không ngờ vừa rồi thất thần tới mức không biết có người bên cạnh, đây là chuyện chưa từng có.
- Này, ông dạy ta khinh công nhé? Tô Thức nhìn Tiếu Lâm đầy khao khát:
- Khinh công là cái gì? Ai bảo với ngươi?
- Vân Nhị bảo, nó nói thủ đoạn nhảy qua tường của sư huynh ông gọi là khinh công, còn nói ông cũng giỏi không kém, dạy ta nhé? Tô Thức tiếp tục hỏi:
Tiếu Lâm lắc đầu, giọng chua chát: - Cứ theo Vân Đại học bản lĩnh cho tốt đi, học thành tài rồi sẽ thấy võ công là thứ vô dụng.
- Không thích dạy thì thôi, sao lại xỉ nhục võ công? Tô Thức bĩu môi: - Văn võ cái là cung cái là tên, giống như âm dương, nhật nguyệt, không thể thiếu cái nào, Đại Tống ta vì quá ít người biết võ công, quá nhiều người đọc sách nên mới bị người ta ức hiếp, nếu có một vạn hảo hán như ông lập thành quân đội, sẽ khôi phục được dất cũ của Hán Đường.
- Thời xưa Hoắc Khử Bệnh dẫn một vạn đại quân đánh tận xào huyệt Hung Nô, làm chúng chạy không dám quay đầu lại anh hùng biết bao, giờ trên đời không còn anh hùng nào như thế.
Tiếu Lâm nhíu mày, thằng bé này nghe nói cực kỳ thông tuệ, chỉ là cuồng ngạo quá mức: - Chẳng lẽ Địch Hán Thần không phải là anh hùng, ông ta kiêu dũng thiện chiến, buông xõa tóc đeo mặt nạ đồng lấy thân làm sĩ tốt đi đầu, suất lĩnh binh tướng chém tướng đoạt ải, công phá Kim Thang thành, Hựu Châu, thiêu hủy vô số lương thảo Tây Hạ, chiến công hiển hách mà không phải là anh hùng sao?
Tô Thức lắc đầu: - Ông ta ở biên quan thì đúng là mãnh hổ vô địch, đáng tiếc triều đình lại dùng xích sắt xích cổ mãnh hổ làm chó trông nhà, loại chó trông nhà có thói quen xù lông nhe nanh như vậy nhất định chủ nhân không thích, cho nên giết làm thịt cũng không xa nữa.
Tiếu Lâm nổi giận, quên cả Tô Thức là đứa trẻ con: - Địch Hán Thần đang ở Huệ Châu làm đoàn luyện sứ, phó bộ chỉ huy sứ, tiểu tử ngươi không biết đừng nói xằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...