Nhìn Vân Tranh ngồi trông quán trà cùng đám phú thương lớn tiếng nói cười, Đoạn Hông chỉ biết thở dài, thắp chặt đai lưng, chỉnh lại yêu đao, đi tới phố phía trước, phạm vi tuần tra của hắn đã chuyển từ Hoán Hoa Khê tới nơi này, chẳng phải vì bộ đầu đột nhiên tốt với hắn, mà Hoa Tiền nhai là khu phố náo nhiệt nhất thành, cũng là nơi nhốn nháo, tụ tập nhiều đám lưu manh côn đồ, đã có ba bộ khoái chết không minh bạch ở nơi này rồi.
Đoạn Hồng không sợ, ngược lại còn vô cùng cao hứng, vì Linh Tê các ở nơi này, mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn thấy nó, lòng luôn ngọt ngào.
Mặt trời lặn, Đoạn Hồng về nhà, cùng lão mẫu ăn cơm, trong nhà rất tiết kiệm, nhất là lúc thiên tai thế này, chỉ nấu một nồi cháo mà thôi.
Thấy bát mẹ mình toàn là cháo loãng, bao nhiêu gạo đã vớt cho mình, Đoạn Hồng đổ cháo lại nồi, quấy đều lên rồi mới múc cháo húp.
- Hồng Nhi, tối nay con phải đi tuần, không ăn no sao được, mẹ lát nữa là ngủ rồi, ăn nhiều chỉ lãng phí. Lão phụ trách, múc thêm cháo vào bát nhi tử:
Nhìn bát cháo xuông, không rau không thịt, mà mẹ vẫn nhường cho mình mới đủ ăn, Đoạn Hồng trách: - Mẹ, mấy ngày trước không phải con đưa mẹ mười lượng bạc sao, giờ giá lương thực đã hạ, nhà ta nên mua một chút dự trữ, mẹ cũng không nên nhịn đói suốt như vậy, không có lợi cho sức khỏe.
Nhắc tới mười lượng bạc đó, lão phụ hớn hở nói: - Không cần con nói, mẹ đã đem tiền lặt vặt trong nhà, cùng tiền dệt vải đi mua gạo hết rồi, đầy hai chum đấy, đủ cho mẹ con ta ăn tới tháng năm năm sau, mười lượng kia không đụng vào. Mẹ tính mua một viện tử, tuổi con cũng nên cưới tức phụ rồi, số tiền ấy dùng vào việc lớn, không thể tiêu tùy tiện.
Đoạn Hồng thất thần, tai như nghe thấy bài ( Mỹ nhân ca) say lòng người kia, có điều hắn nhanh chóng tỉnh lại, lắc đầu húp hết bát cháo loãng, gài đao đứng lên: - Mẹ, con đi đây.
Thời tiết đã tốt lên nhiều, buổi tối vẫn giá lạnh, cái áo mỏng chẳng đủ giữ ấm, nhưng Đoạn Hồng quen rồi, lưng thẳng tắp, mẹ từng nói, người thẳng lưng dù quần áo có cũ kỹ tới mấy vẫn là người, nam tử hán càng phải đỉnh thiên lập địa mới được.
Hiệu lương thực của Trương gia bị cướp khiến nhà giàu ở Thành Đô nơm nóp lo sợ, nhà nào nhà nấy treo đèn bão quanh tường suốt đêm, đề phòng có người đột nhập, thi thoảng có tiếng cho sủa.
Hoa Tiền nhai không dài, chỉ nửa dặm thôi, đi qua đi lại ba vòng, chút cháo húp buổi tối đã biến mất sạch, bụng reo òng ọc, có điều chẳng có gì to tát, từ bé đến lớn đã vậy.
Lần nữa thắt chặt đai lưng, ôm yêu đao dựa vào một góc tối tăm, nhìn về phía ánh đèn huy hoàng của Linh Tê các tơ tưởng miên man, thời gian này Linh Tê các rất thảm, lâu rồi không nghe thấy tiếng ca mỹ diệu đó nữa, đợi rất lâu vẫn không thấy, mà nhà xung quanh đang dần tắt đèn.
Đoạn Hồng định đi tuần thêm một vòng, đợi đầu đà đánh ba tiếng mõ thì nhiệm vụ của hắn kết thúc.
Vừa đi ra khỏi góc tối, cánh cửa trên đỉnh đầu mở ra, một giọng nói trong trẻo truyền tới: - Này tiểu bộ khoái, thấy ngươi gác ở chỗ này lâu lắm rồi, có mấy nắm cơm, có cần không?
Nói xong không đợi Đoạn Hồng từ chối, một cái bọc nho nhỏ ném thẳng xuống, Đoạn Hồng vối bắt lấy, khi ngẩng đầu lên thì cửa sổ đã đóng lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ nhân trêu đùa nhau truyền ra.
Đoạn Hồng mở bọc, ba nắm cơm vẫn còn ấm, cầm lấy ăn ngay, cơm có cho ít đường, rất ngon, ăn một hơi hết hai nắm, một nắm để cho mẹ ăn sáng.
Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp đó, Đoạn Hồng thấy người nóng lên, không biết có phải do trong bụng có thức ăn hay là vì nguyên nhân khác, tim đập rất nhanh, tới bên giếng nước uống mấy ngụm nước lạnh, thoải mái hơn nhiều. Có tiếng gõ mõ, vậy là đã canh ba, cánh cửa sổ kia không có ánh sáng hắt ra nữa, đêm đã khuya, cũng đã tới lúc nên đi ngủ rồi.
Đoạn Hồng tính tuần tra thêm một vòng nữa thì về, khi hắn từ giếng nước đi ra, phát hiện hai bóng đen leo lên Linh Tê các, vội nhón chân tới gần, ẩn trong góc tối.
Định đợi đám kẻ trộm leo lên rồi, mình sẽ lớn tiếng kêu, như thế chúng có chắp cánh cũng không bay được, tên bảo vệ Linh Tê các rất hung hãn, bách tính Thành Đô đều công nhận điều đó.
Sau lưng có tiếng hít thở, Đoạn Hồng biết ngay có chuyện chẳng lành, không quay đầu mà lách ngay sang bên, một thanh đao sáng loáng đâm xẹt qua sườn, hắn kẹp ngay lấy đao, khuỷu tay thúc ngược lại. Kẻ đánh lén hự một tiếng, ném đao, dùng một sợi dây thừng gân trâu quấn cổ Đoạn Hồng, xoay người siết chặt, chỉ cần bị xóc vài cái là thừng nhỏ sẽ cắt đứt họng, Đoạn Hồng kịp thời cho tay chặn lấy cổ, sợi thừng như cương đao cứa vào lòng bàn tay, cố nhịn đau đập mạnh chân vào tường, cả hai người cùng ngã xuống.
Tiếng đánh đấm vang lên trong góc tối, rồi bất thình lình một tiếng hét thảm thiết trên đường phố tĩnh mịch, vô cùng chói tai, đèn đuốc ở Linh Tê các nối nhau bật sáng, tiếng người nhốn nháo, cửa sổ ở tầng ba mở ra, người bên trong huýt sáo, rồi ném thứ gì đó xuống.
Đoạn Hồng loạng choạng đứng dậy, tay cầm thanh đao đẫm máu, nương theo ánh sáng đèn bão trên tường, loáng thoáng nhận ra cái bọc kia là chăn quân một người, thất kinh hét lớn tung người nhào tới ôm lấy.
Người chạm mạnh xuống mặt đất, Đoạn Hồng cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều kêu đau đớn, vừa rồi cổ họng hắn bị thương, chỉ phát ra tiếng khàn khàn, vẫn cực kỳ cảnh giác ôm vật kia lăn sang bên.
Cương đao chém ngay xuống chỗ hắn vừa ngã, đốm lửa bắt tung tóe, Đoạn Hồng định tiếp tục lăn người đi, tránh càng xa càng tốt, nhưng không kịp, một cú đá mạnh giáng thẳng vào mạng sườn, rắc một tiếng, hắn biết xương mình gãy rồi, đang lúc tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của Hạo Nhị, tiếng binh khí xé gió, rồi cơn đau như thủy triều nhấn chìm hắn...
Đoạn Hồng tỉnh lại, phát hiện hông mình quấn đầy băng, xương gãy đã được nắn lại, tuy chỉ cần cựa mình nhẹ một chút là đau thấu tim gan, nhưng còn sống được là may mắn lắm rồi.
Mắt vừa mở ra đã nhìn thấy cái mặt của Hạo Nhị, gian nan hỏi: - Đường … Đường cô … nương có sao không?
- Ngươi đúng là thứ đa tình, vừa tỉnh dậy đã hỏi tới nữ nhân. Hạo Nhị cười hăng hắc: - Cô nương nhà ta không sao, mặt xước xát một chút, may mà có ngươi phát hiện, nếu không cô nương nhà ta đã bị bắt đi rồi, Đường Đường chăm sóc ngươi suốt đấy, vừa mới đi thôi.
- Kẻ gian là ai, sao rồi?
Hạo Nhị cười lớn, định vỗ vai Đoạn Hồng, sực nhớ hắn bị thương, chuyển sang vỗ đùi mình: - Ba tên bị chết, một bị thương, chính là tên bị ngươi cắt đứt gân chân, tên đó nói bọn chúng đốt kho lương Trương gia, thấy thành công lại nổi lòng gian, định bắt cô nương nhà ta, kết quả là bị ngươi phát hiện, đều là những tên đạo phỉ khét tiếng trên Triệu Công sơn, là Hầu Dũng, Hoa Bằng, Mao Đại Dụng. Lần này coi như ngươi lập đại công rồi, phu nhân nhà ta thưởng một trăm quan, trên người ngươi đó, đừng để bị quan trên lấy mất.
Đoạn Hồng ho khù khụ, cổ họng vấn rất khó chịu, vừa rồi nói mấy câu thôi đã thấy rát lắm rồi, nhìn nụ cười của Hạo Nhị, không biết nên vui hay buồn nữa, đúng là Vân Tranh, hắn nghi ngờ không sai. Nhưng giờ chỉ còn cách nhận lấy công lao này thôi, nếu không khi quan trên tới sẽ thấy thi thể của mình, lời giải thích đơn giản, trọng thương không cứu được.
Người ta đã bịt lại sơ hở cuối cùng, đây cũng chính là điều Triệu tri phủ muốn, một câu trả lời cho Trương gia, vỗ về đám thương buôn đang xót của.
Hầu Dũng, Hoa Bằng, Mao Đại Dụng, đúng là tên phỉ tặc có tên tuổi, kẻ thủ ác là người xấu, không liên quan tới Triệu tri phủ, những tin đồn kia được dập tắt, kết quả này là thứ mọi người đều muốn, nếu y dám làm trái, chết là cái chắc, chỉ e đến mẹ già cũng bị liên lụy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...