Vân Tranh cứ thế để đầu trần đi giữa trời tuyết, vừa đi vừa đá bất kỳ cái gì nhìn thấy trước mắt, bất tri bất giác tới bên xưởng ươm tơ, nhìn thấy một đoàn người đông nghìn nghịt ngồi quây quần bên nhà bếp ăn cơm, Vân Tranh mới giật mình tỉnh lại, nhà mình nuôi nhiều người thế sao?
Cứ đứng ngây ra nhìn một thiếu phụ, nhìn thế nào mà khiến nàng run run đặt bát xuống, kéo hai đứa bé bật khóc nói:
- Đại quan nhân tha tội, đây không phải con nô gia, mà là con thân thích, chúng đói quá, không có gì ăn, nên.. nên...
Nhìn đứa bé mặt dính đầy dính cả lên tóc tai Vân Tranh nhíu mày:
- Đói thì phải ăn, nhưng không được lãng phí lương thực, ngươi xem cơm ăn vào bao nhiêu, dính hết lên mặt cả rồi.
Thiếu phụ vội vàng nhặt hết cơm trên áo, trên mặt đứa bé cho vào mồm, nhìn thấy hạt cơm rơi xuống đất cũng nhặt ăn, chỉ mong Vân Tranh nguôi giận, đến ngẩng đầu lên thì không thấy Vân Tranh đâu nữa, nước mắt lại giàn giụa:
- Đại quan nhân là người tốt, còn không mau mau bái lạy.
Rồi ấn đầu hai đứa bé xuống.
Vân Tranh không biết, y chắp tay sau lưng đi tới bên Hoán Hoa Khê, trải qua ba bốn đợt tuyết lớn, nhiệt lượng của mặt đất đã bị phát tán hết, giờ đã không thể làm tan tuyết được nữa, mặt đất phủ một màu trắng phau phau, rất là sạch sẽ.
Chân dẫm lên tuyết dày làm dưới chân kêu rào rạo, lúc này đây đáng lẽ ngâm một hai bài thơ, nhưng mở miệng ra lại không ngâm nổi, bụng đã nhét đầy một sự khó chịu rồi.
Chó thật, Thành Đô lần đầu tuyết lớn, mình lại gặp được ngay, đây vốn là cái thành bốn mùa như xuân, mùa đông bốn bề vẫn xanh ngăn ngắt, thế mà giờ chỉ thấy một màu trắng.
Rừng trúc bên cạnh không ngừng truyền ra tiếng trúc gãy chói tai, cứ như tiếng gào của con người trước lúc chết vậy.
Con người của hoàng đế không tệ đâu, biết mọi người sắp không còn cơm ăn cho nên mới lấy đi khuê nữ xinh đẹp từ dân gian, để giảm bớt gánh nặng cho bách tính.
Khốn nạn, có giỏi đem hết nữ nhân không có cơm ăn ở đất Thục này về hậu cung đi, Vân Tranh sẽ quỳ xuống lạy đủ một trăm lạy.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, mới đầu thì là vì chuyện Lam Lam tuyển tú, giờ là vấn đề cái ăn cho mấy trăm người, dù Vân gia có mấy người bất thường luôn sợ đói nên lương thực lúc nào cũng mua chất đầy cả kho, song sao đủ nhét đầy chừng đó cái miệng trong suốt mùa đông dài.
Quay đầu nhìn những phụ nhân rất xa rồi vẫn còn nhìn theo mình, lòng càng thêm sầu, sao mà giỏi đẻ thế, mỗi người ít nhất mang theo hai đứa bé, nhiều thì ba bốn, một số rõ ràng là tiểu nha đầu mười bốn mười lăm cũng mang theo mấy đứa, không còn cần tới cả danh tiết nữa rồi.
Giờ giá lương thực tăng rất cao chưa nói, đám buôn gạo đó còn định giữ lương thực tới mùa giáp hạt mới bán, vì lúc đó mới được giá tốt nhất.
Đây là thao tác thương nghiệp, tối ưu hóa lợi nhuận, Vân Tranh không phản đối, không hi vọng gì thương nhân có đạo đức, vì những người như thế hoặc bị người trong nghề đè bẹp, hoặc là chết đói ráo rồi.
Chặt đầu vài tên là cách tốt nhất, Vân Tranh cũng không phản đối dùng biện pháp đẫm máu này với đám thương nhân đầu cơ, dám chơi thì phải dám chịu, đáng tiếc cha Triệu Tử Tinh tính cách nhu nhược, không giơ đao lên nổi, mặc dù nắm trong tay Vĩnh Hưng quân, nhưng ông ta rất ít khi dùng tới đám này, đại bộ phận thời gian Vĩnh Hưng quân chỉ tham gia các loại biểu diễn lấy lòng bách tính.
Ai cũng biết sau khai xuân mới là lúc đại nạn, lần này bị thiên tai không phải chỉ mỗi Thành Đô, muốn chuyển lương thực từ Kiếm Môn quan tới, có trời mới biết khi nào.
Xưa nay đất Thục hiếm khi xảy ra nạn đói, nhưng một khi xảy ra là chết đói đầy đồng, dù triều đình ra sức cứu viện, nhưng con đường hiểm trở của đất Thục vừa bảo vệ nó khỏi tổn hại từ bên ngoài, cũng ngăn cản bên ngoài cứu viện, trên đời không có chuyện vẹn toàn.
Đi mỏi chân không nghĩ ra cách nào, Vân Tranh trở về nhà.
Thư viện đã phải nghỉ vì không còn lương thực nữa, Triệu Tử Tinh và Thôi Đạt dẫn một đám đồng song tới thăm Vân Tranh, cả đám ăn hết một nồi móng giò lớn, uống hết hai vò rượu cất mới chùi mép nói tạm đủ.
Nhờ đám Thương Nhĩ đi săn cho nên Vân gia vẫn còn có cơm có thịt, rừng núi xung quanh nhường cho bách tính bị đói, bọn họ tới những nơi núi sâu nhất, rừng độc nhất, hiện là lúc tuyết lớn lấp núi, người khác không lên được, với còn là cơ hội kiếm xác thú chết cóng, bọn họ đặc biệt hưng phấn, có lẽ trong tình thế hiện nay, chỉ có đám Thương Nhĩ là người vui nhất, hôm qua vừa mang hơn chục con thú chở trên xe trượt về, lấy đi vài hũ rượu mạnh lại lên đường, thường ngày săn bắn, vất vả mà chả bõ công, lúc này họ là đại công thần, về nhà được đón chào như tướng quân thắng trận.
- Cha ta thật xui xẻo, vốn chuyện này là của Trương Phương Bình, giờ thì tuyết lớn lấp đường, ông ta kẹt ở Quỳ môn không vào được Thục, cho nên cha ta đánh phải gánh lấy cục nợ này. Không giấu Vân huynh, cha ta đã giảm bữa ăn trong nhà đi một bữa, huynh nói xem, ta đường đường là một nha nội, vậy mà buổi chiều đã nghe thấy bụng réo ùng ục, mẹ ta thấy ta đáng thương, lén cho ta miếng bánh đậu, mới cắn trong mồm chưa kịp nuốt thì cha ta đã đánh cho một cái văng ra rồi..
Triệu Tử Tinh cay đắng nói:
- Triệu công là viên quan tốt, đồng cam cộng khổ với dân, ngươi bớt nói vài câu đi, nhà ta đang có mấy trăm cái miệng kìa, đang sầu thối ruột đây, nghĩ không ra cách nào.
Thôi Đạt bóp chặt nắm đấm nói:
- Khỏi nghĩ nữa, ta trộm mấy đấu gạo định mang đi tiếp tế đồng song, ngươi biết trộm thế nào không, phải nhét vào đũng quần đấy, bị cha ta phát hiện, từ nhỏ tới lớn cha ta chưa đụng vào ta dù một ngón tay vậy mà lấy gậy trúc đánh ta, mẹ ta thương ta nhất cũng chỉ ngồi khóc không giúp.
- Ta không hiểu, nhà ta bán lương thực, mấy đấu gạo có là gì đâu, cha ta nói, đồng song không có cái ăn, có thể mang tiền đi cứu giúp, không được mang lương thực đi, ta không hiểu.
Chu Đồng chán nản dựa vào ghế giải thích:
- Năm thiên tai đói kém lương thực là mạng người, tiền tài vô nghĩa, cha ta nhận được thông báo của nha hành, mỗi ngày bán ra bao nhiêu gạo đều có hạn, bọn họ đang đợi kho Thường Bình bát hết để bán với giá trên trời kìa.
- Năm ngoái Lý Nguyên Hạo đam quân đánh Duyên An, Tuy Đức, Bảo An, cướp sành sành sanh kho lương ở đó, cho nên chúng ta vận lương tiếp cứu, nếu không riêng kho thường bình cũng đủ cho chúng ta ăn hai năm.
Cả đám ngoài ngồi ca thán với nhau phát tiết thì chẳng biết làm gì.
Tiễn đồng song đi, Vân Tranh bảo Hàm Ngưu lấy hai bao gạo và ít thịt sấy mang tới nhà Bành Lễ tiên sinh, không thể cho nhiều, nếu không lão tiên sinh sẽ mang tiếp tế người khác, còn bảo Hàm Ngưu dặn lão phó là để trong nhà ăn thôi, người ngoài không còn sức mà quản tới nữa rồi.
Vào thư phòng đọc sách, hết thời gian ba ngày, Lam Lam không đổi ý, gần đây còn tránh mặt y, trong thành gặp thiên tai, chuyện tuyển tú không vì thế mà ngừng lại.
Bao lâu thì Hoa Nương và Lục Khinh Doanh cùng đi vào, sắc mặt không dễ coi.
Vân Tranh đặt sách xuống hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Các cô nương ở Linh Tê các đều xếp hàng đi mua lương, nhưng người ta nói chỉ bán cho bách tính, không bán cho kỹ nữ, có tỷ muội muốn lấy thân thể ra trao đổi cũng không được. Hôm nay ta nhờ Khinh Doanh muội tử đi mua gạo, kết quả ngươi biết thế nào không, giá đắt gấp ba lần thường ngày chưa nói, bên trong còn trộn toàn cát.
Hoa Nương mím môi, nàng tuy hay tới Vân gia ăn chực, đó là vì một phần nàng coi đây là nhà mình, nhưng nàng không dựa dẫm vào Vân gia để giải quyết khó khăn, từ lúc xảy ra thiên tai tới giờ, không mang đi của Vân gia dù chỉ một hạt gạo.
- Nhà nào bán?
- Là Trương gia.
Vân Tranh thầm ghi nhớ cái tên này, đứng dậy đi đi lại lại:
- Thực ra cô muốn kiếm lương thực không khó, đó là quân đội, mỗi khi tới mùa đều được ưu tiên cung ứng quân lương trước, sau đó mới kho phủ, với thân phận của Tiếu Lâm..
- Cách này không cần nói nữa.
Hoa Nương cắt ngang lời Vân Tranh, bây giờ Vân Tranh đã là ma chướng của Tiếu Lâm, tinh thần không những rất kém, còn cực kỳ thiếu tự tin, nếu nàng đề nghị chuyện này, Tiếu Lâm thế nào cũng đoán do Vân Tranh nghĩ ra, chỉ làm tình hình tệ hơn mà thôi.
Thời đó đa phần không hề có ý niệm về tự do yêu đương, chỉ có trung trinh và trách nhiệm, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, dù Hoa Nương chưa gả cho Tiếu Lâm, nhưng đã coi ông ta là nam nhân của mình, Vân Tranh là kẻ đến sau, dù y có giỏi giang hơn trăm lần, rất khó có cơ hội cho y.
- Gà nhép, ngươi thông minh, nhiều thủ đoạn, có cách nào không, ngươi ít ra ngoài không biết ngoài kia rối ren thế nào rồi đâu, chỉ sợ tiếp tục thế này thì có loạn mất.
Nhìn ánh mắt khẩn thiết đầy lo âu hai nàng, Vân Tranh nghĩ một chút rồi thở dài:
- Cách thì có, chỉ là khả năng gây ra động tĩnh hơi lớn, ta cũng bố trí rồi. Hoa Nương, cô phải giữ bí mật đó, ngay cả Tiếu Lâm cũng không được phép tiết lộ, nếu không ta sẽ lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.
*** kho thường bình: Kho lương của quan phủ dùng điều tiết giá lương và dự trữ phòng lúc có nạn đói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...