Vân Tranh lấy chiếc lá trên tóc Hoa Nương xuống:
- Sao cô cho phép đám vương vương bát đản đem gia kỹ cùng luyến đồng tới nơi này?
- Ài, đám vương bát đản đó ban đầu đấu trà, đấu ca, sau đó đấu gà, giờ thì đấu tới gia kỹ và luyến đồng, người ta không giống ngươi luôn không hết việc để làm, bọn họ ăn no không có việc gì làm, không kiếm chút trò tiêu khiển thì sống sao được? Linh Tê các mượn người bọn họ kiếm chút tiền không được sao?
- Kiếm tiền thì không có gì sai, chỉ là hơi buồn nôn.
Vân Tranh nói rồi nôn khan mấy cái:
Hoa Nương rất phối hợp, giúp y xoa lưng:
- Nữ nhân muốn kiếm tiền không có nhiều cách như nam nhân, nhanh nhất là bán da bán thịt, thứ này vài nghìn năm trước đã có rồi, không tới lượt ngươi buồn nôn. Xem lại vừa rồi ngươi nói cái gì đi, thương người ta thì thưởng tiền, khen ngợi vài câu, cần gì mỉa mai châm chọc người khác, cái tính này không bỏ, sau này làm quan thế nào, theo ta thấy ngươi kiếm cái núi cao tĩnh mịch mà sống cho rồi.
- Được, giờ ta về kiếm chỗ như thế...
- Đừng giận, tỷ tỷ muốn tốt cho ngươi mà thôi, đi nào.
- À phải rồi, ngoài kia ta thấy một tên đại hán, chính là kẻ đi theo lão già dâm dục Lưu ông ấy, bên trong là áo da thú, hắn lại không phải thợ săn, không giống hộ vệ, rất giống kiểu ăn mặc của những sơn dân ở Đậu Sa huyện, loại người đó không nên xuất hiện ở chỗ thế này mới đúng.
Vân Tranh vừa nhìn mặt Hoa Nương vừa nói, đứng lại hỏi:
- Cô có gì dấu ta phải không?
Hoa Nương khẽ thở dài, khoác tay Vân Tranh kéo đi, hỏi:
- Ngươi biết Triệu Công sơn không?
Vân Tranh hơi giật mình:
- Biết, đó là địa bàn của đám cường đạo Triệu gia tam pháo, chẳng lẽ..
- Không đâu, ba huynh đệ bọn chúng bị truy nã gắt gao, không dám ngang nhiên như thế, chỉ là một tay chân thân tín. Mấy năm trước Hắc Hổ dẫn ta tới Triệu Công sơn tham gia hôn lễ của Triệu lão đại, hắn là huynh đệ kết nghĩa của Hắc Hổ, ở đó ta gặp Lưu ông, chỉ không giới thiệu thân phận, không ngờ mấy năm rồi ông ta vẫn nhận ra ta.
Không nhận ra mới lạ, lão già tên Lưu ông đó còn là cổ đông số hai của Linh Tê các, chẳng trách Hoa Nương lại đứng chân ở Thành Đô nhanh như thế, còn chuyện thế gia có quan hệ với cường đạo thì không lạ, chỉ cần trong nhà kinh doanh với vùng ngoài thì khó tránh được mối quan hệ này:
- Còn liên hệ với bọn chúng sao?
- Không, ta tránh bọn chúng còn chẳng kịp, Lưu ông cũng không tiết lộ với chúng là ta ở đây.
Vân Tranh không hỏi thêm nữa, Hoa Nương trước giờ không nói gì, tức là nàng muốn tự ý giải quyết.
Hoa Nương kéo tay Vân Tranh đi vào con đường bí mật thông tời tòa tiểu lâu, nhỏ thôi, khung cảnh trang nhã, giàn nho nhà gạch, rèm cửa xanh, sân kê bàn ghế đá, Vân Tranh hiểu, đây là khuê phòng của nàng.
Trong phòng khá rộng rãi nhưn đơn giản, tấm bình phong lớn đặt góc phòng, đằng sau hẳn là chỗ nàng thay y phục, phần còn lại chỉ có một cái giường, một cái ghế, một cái bồ đoàn, một cái bàn trang điểm, chăn trên giường vẫn là cái chăn mà Tịch Nhục làm cho nàng ở Đậu Sa trại, chắc đường đi bị rách, nên có hai miếng vá, cho thấy nàng là người rất coi trọng tình cảm.
Vân Tranh nhìn khắp phòng một lượt, tới bên giường, sờ xoạng một lúc, rút từ trên tường ra một viên gạch, rồi lấy ở hốc cái túi, mở ra có hai quả tạc đạn và ba đồng kim nguyên bảo.
- Sao ngươi biết tỷ tỷ dấu đồ ở đó.
- Cô tự biết mình quá xinh đẹp, nơi có khả năng khiến mình bị hại nhất chính là trên giường, cho nên pháp bảo cứu mạng của cô hẳn là ở đây. Hai chúng ta đều giống nhau, cảm thấy thế giới này không thuộc về mình, cho nên lúc nào cũng cảm giác thiếu an toàn.
Hoa Nương cười nhẹ lấy lại cái túi cất vào chỗ cũ, cởi chiếc áo ngoài khoác lên móc bên giường, Vân Tranh còn chưa kịp nhìn bờ vai trần gợi cảm ấy thì nàng đã đưa tay rút trâm gài sau đầu, mái tóc mềm mại trút xuống che đi, khí chất cổ điển ấy, kết hợp khung cảnh làm Vân Tranh nhất thời không phân biệt nổi đây là tranh hay là thực.
- Ngũ Câu tới rồi đấy, chuyện ở Thừa Yên quan không chỉ làm đạo môn vô cùng kinh khủng, cả Phật môn cũng chú ý, bọn họ không tin có thiên phạt, tỷ tỷ biết hôm nay ngươi từ thư viện về định tới tìm ngươi thì ngươi đã tới, giờ ngươi tính làm sao đây?
Hoa Nương như không hề biết trong phòng còn có một nam nhân đang nhìn chằm chằm:
Nghe tin này Vân Tranh chấn động không nhỏ, quên luôn bầu ngực đầy đặn của Hoa Nương, đầu óc vận chuyển cao tốc, chớp mắt tính toán ra vô số cách, không cách nào giúp mình hoàn toàn ngoài cuộc:
- Có một bộ khoái đã chú ý tới Hạo Nhị rồi, người thông minh không chỉ có hắn, Lỗ Thanh Nguyên cũng là bậc trí giả, chỉ là không vạch trần mà thôi, từ đầu tới cuối ông ấy không hề hỏi ta câu nào đã nói lên nhiều vấn đề.
Hoa Nương đi tới trước mặt Vân Tranh, ánh mắt nhìn y đầy lo âu:
- Gà nhép, hay chúng ta đi đi, trong một đêm biến mất sạch sẽ, khi xuất hiện ngươi không còn Vân Đại, ta không còn là Hoa Nương nữa, với năng lực của hai chúng ta đi tới đâu đều có thế giới thuộc về mình.
Vân Tranh lắc đầu ngồi xuống ghế:
- Cô mất bao nhiêu tâm huyết mới lập nên được Linh Tê các, ta cũng vừa mới bắt đầu hành trình của mình, hơn nữa vì chuyện thuốc nổ, Hàn Lâm theo dõi rất chặt, nếu chúng ta biến mất, có kẻ sẽ nổi điên ngay, chỉ sợ liên lụy tới người khác.
Hoa Nương rót cho Vân Tranh một chén trà:
- Trước kia sở dĩ ta kiếm nhiều cổ đông như vậy là để tiện nhanh chóng thoát thân, lại còn kiếm được khoản lớn, giờ mục đích đã đạt được rồi, Linh Tê các chỉ là công cụ thôi, ném nó đi ta chẳng hề tiếc. Tới lúc cần không quyết đoán chỉ hại thân.
- Này, ta chỉ tới thanh lâu một chuyến xem náo nhiệt, thế nào cô lại xúi bẩy ta tư bôn rồi?
Người gặp rắc rối là mình, vậy mà Hoa Nương lại nóng ruột như thế, Vân Tranh không cảm động sao được, tay đưa ra ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng kéo vào lòng, nhìn thẳng vào mắt Hoa Nương nói tự tin chắc nịch:
- Yên tâm, ta có cách xử lý, không cần cô lo, cứ sống cho thật tốt là được.
Hoa Nương có chút lúng túng, tay ngọc đặt hờ lên ngực Vân Tranh, gò ngực đầy đặn hấp dẫn không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm:
- Nam nhân các ngươi tới chết cũng muốn giữ thể diện, ta nói thật đó, gà nhép, nếu ngươi không có biện pháp gì thì chúng ta trốn đi.
Hai người không phải chưa bao giờ tiếp xúc thân mật, nhưng đều là Hoa Nương chủ động, nàng ỷ tuổi tác chênh lệch hai bên nên đều mang tính chất đùa cợt, lần này người chủ động lại là Vân Tranh, hơn nữa rõ ràng y không hề đùa cợt, nàng chợt nhận ra không biết từ bao giờ con gà nhép đã cao bằng mình rồi, thậm chí nhỉnh hơn đôi chút, vì thế khi hai thân hình dán sát vào nhau nàng cảm thụ ngay được phản ứng của nam nhân.
Vân Tranh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, ngón tay khẽ lướt qua gò má trơn mịn, dừng lại ở đôi đôi môi đỏ mọng kiều diễm, ánh mắt ánh lên vẻ ham muốn, từng chút từng chút một, ghé đầu tới.
Khi cánh môi hai người gần chạm vào nhau thì Hoa Nương khéo léo lách mình, trách qua một bên, đang định nói vài câu hóa giải tình thế này thì vòng eo lại bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, kéo về phía sau.
Hoa Nương mặt đổi sắc, nhưng lời nói ra lại là nội dung hoàn toàn không liên quan tới chuyện mình gặp phải:
- Nếu ngươi có cách hay thì thử nói ra xem nào.
Vân Tranh không hề hé răng, chỉ ôm nàng trong lòng, bàn tay lặng lẽ luồn xuống lớp áo Hoa Nương, linh hoạt trườn vào như rắn nước, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn ấy.
Hoa Nương khẽ cắn môi, cố gắng tỏ ra thật trấn tĩnh:
- Được rồi, tỷ tỷ nói thật cho ngươi nhé, ta cũng không biết vì sao chuyện gì mình cũng chỉ có nhiệt tình ngắn ngủi, lúc mới sáng lập Linh Tê các, thậm chí suốt đêm hưng phấn không ngủ được, bây giờ Linh Tê các nổi danh bốn phương, ta nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, thế nên mới rủ rê ngươi bỏ trốn, ta thấy bỏ trốn nhất định sẽ rất kích thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...