Trí Khương FULL


Dịch Dương ôm cô lên, đặt cô trên một xấp đệm dùng đề nhảy cao, đặt mình giữa hai chân cô, vội vàng tháo cravat ra,
cởi nút, đề bảo bối năm xuống.

Tiếp theo xốc váy của cô lên, trong ánh sáng mơ hò, thấy quần |ót ướt một mâng lớn,
khăng định nước ra không hề ít, cũng không thấy lạ gì, băng không làm sao có thể thâm ướt tới lớp vải quần của hắn
được cơ chứ.

Dịch Dương quỳ gối, độ cao vừa đủ để mặt hắn chôn trên mặt cỏ.

Dịch Dương nâng hai chân cô lên, để
gác lên vai hắn.

Hắn có thê ngửi thấy mùi hương động tình đầy nữ tính, hắn cà mũi lên vùng cắm địa của cô, khiến cô
thở gấp từng trận, còn ngại chưa đủ, Dịch Dương lại thè lưỡi liễa hương vị của cô, có hơi tanh, nhưng không ghét,
toàn thân bảo bối trên đưới đều ngọt cả.

Hắn cởi quần lót của báo bối ra, đề nó thoát khỏi nơi mẫn cảm của báo bối,
rụt rụt đùi một chút, quần lót bị kéo tới tận mắt cá chân.
Trong phòng xuất hiện một màn da^4a mị: cô gái nằm trên nệm, tóc dài tán loạn, cô khẽ cắn ngón tay, mặt đầy xuân
sắc, thân trên cong lên, hai bầu ngực ngâng cao, giữa hai chân cô đang có một mái đầu đàn ông chôn ở đó, chân trái
còn mắc một cái quần |ót nửa treo nửa rớt, theo từng lúc kí©fñ tBi©f của chủ nhân mà đong đưa.


Người đàn ông nắm
chặt bắp đùi của cô, ở hoa viên cắm địa càn quét, quét trái quét phải, khiến vùng ấy ướt đầm đề.
Dịch Dương dùng mặt lưỡi liêAA vào trong cửa huyệt của cô, một đường vừa chậm vừa mạnh, vách thịt hơi co lại, hăn
lại liếa từng chút từng chút một, cô gái càng lúc cảng thấy khó nhịn, tuy rằng hoa viên của cô rất sảng khoái, nhưng
loại nhục tình này khiến cô không thỏa mãn, cô muốn mãnh liệt hơn.

Cô nhẹ nhàng siết hai chân, ý bảo hắn đổi cung
cách đi, Dịch Dương ra vẻ không biết gì, cứ không nhanh không chậm mà liếaa, trời ơi, không thê chịu nỗi nữa, Trí
Khương nức nở:
"A...!Ca ca, anh nhanh một chút đi...!Người ta khó chịu mà..."
Dịch Dương cười, hắn tại động khâu của cô hút mạnh vào, tiểu huyệt vừa mở lại co rút, rất khả ái.

Hắn không nhịn
được đùa giỡn, chóp mũi tìm lẫy hoa hạch, môi thân mật mân lấy, kéo lên rồi lại kéo xuống, Trí Khương thở đốc kinh
ngạc, xúc cảm mềm mại như thế so với vết chai trên ngón tay còn có một loại k§oái ©áa khác, cô cảm thấy phía dưới
rất được cưng chìu, như được bọc bởi vải tơ:
"ƯA...!ca ca, thích lắm, lại nữa."
DâA thủy không ngừng tuôn ra, không những ướt đâm cả đùi, căm của Dịch Dương cũng dây ra, nhưng hắn còn như
thấy chưa đủ, dùng đầu lưỡi trêu đùa hoa hạch, mu"‡ vào như đang hôn môi, còn đùa giỡn tại cửa động của cô, thậm
chí há miệng, đem toàn bộ cánh hoa vào miệng, "lách chách" mu"‡ vào.

Trí Khương càng rên lên sung sướng; cô
không hề biết còn có loại k§oái ©ả4 tà ác thế này nữa, cá người trở nên phóng đăng:
"Ca ca, thật thoải mái...!Anh tuyệt lắm...!A a a...!Ki©j tBi©ð quá..." Dịch Dương rất phân khởi, bẻ rộng đùi cô ra, tư
thế như vậy khiến toàn bộ hạ thân của cô đều mở rộng, toàn bộ vườn hoa đều dán sát vào môi hắn, mỹ nhân kìm
không được đặt tay lên đầu hắn, đem đầu hắn áp vào chỗ mềm mại của cô, giống như thế có thể thỏa mãn khát vọng
trong lòng, Dịch Dương chuyên chú an ủi dụ© vọnd của cô, môi dán trên cánh hoa, không cách nào nói chuyện,
nhưng tiếng "lách chách" Trí Khương nghe thấy rất rõ ràng, càng kíi©j tí©f dụ© vọng của cô,
"A...Mạnh nữa...Ca ca...!Khó chịu quá...!ƯA..." Cô nâng hạ thân lên, nghênh đón hắn.
Dịch Dương cảm thấy người đẹp dưới thân hơi co lại, biết răng cô sắp lên đỉnñ, thể là cảng không kiểm chế, điên
cuỗng liễa mu"t, giống như muốn ăn luôn tất cả ái dịch.

Cảm giác giống như ngày hôm qua nhanh chóng ập tới, Trí
Khương biết mình sắp lên đinñ, càng thêm phối hợp với hắn:
"Ca ca tốt! Em sắp rồi...!Nhanh lên, cho em...!A a a..."
Ngoài cửa số phóng pháo hoa, phút chốc sáng trưng cả gian phòng, thiếu nữ lên đỉnñ, không thành lời, chỉ có biểu
cảm nói lên sung sướng của cô, cô há to miệng, ngâng cao đầu, tóc tán loạn, nửa thân trên bật dậy, chân ôm lấy đầu
người đàn ông.
Dịch Dương nhìn thấy kiều hoa bắt đầu co rút có quy luật, môi rời đi, vương chỉ bạc ái muội.


Dịch Dương nuốt toàn
bộ ái địch của cô vào miệng, thở hôn hến, thả bắp đùi mềm nhữn của cô ra, đứng lên ghé vào người cô, trao cô một cái
hôn thật sâu, nhìn bộ dạng mất hồn của bảo bối, cười nói: "Báo bối thích không? Xem em kìa, ướt đâm.

tới giờ vẫn
còn chảy."
Trí Khương không nói chuyện được, chỉ lấy cùi chỏ huých huých hắn.

"Haha bảo bối đừng xấu hồ, nói cho ca ca nghe
xem có cảm giác gì nào." Sao lại hỏi cùng một câu với Dực Phàm thể kia, trong lòng Trí Khương trợn trắng mắt,
nhưng vẫn thành thật hồi đáp.
"Rất thích nha, nhưng mà...!Phía dưới, anh còn liếm...!Thật bẩn..."
Dịch Dương thỏa mãn đá lông nheo, "Nha đầu em hiểu cái gì, nước chảy ra thật ngọt, còn có tiếng, khi anh liếm thì
mở miệng gọi anh, anh càng liễa..." "Đừng nói nữa, xấu hỗ chết mắt."
Trí Khương che miệng hắn lại.

Dịch Dương kéo tay cô ra,
"Thật mà.

Phía dưới của bảo bối rất mềm, lại còn dai đai, còn chuyển động, anh thật thích hương vị này.

Lại nói, làm
thế không phải khiến em rất thích sao, em cứ việc hưởng thụ là được rồi, cái khác đừng quản.

Em sau này mỗi ngày
xin anh làm thế, coi anh khiến em khóc luôn."
Trí Khương thở phì phì, phạt hắn mặc quân áo cho cô, Dịch Dương vừa ăn đậu hủ non vừa giúp cô mặc áo, nhất thời

thấy quần |ót ướt đẫm đáng thương của Trí Khương, vo thành một cục, nhét vào túi quần của mình.

Trí Khương không
có quần |ót mặc, cảm thấy rất kì cục, dâu môi:
"Trả quần lót lại cho em." Dịch Dương bắt đầu vô lại:
"Cũng ướt rồi, mặc cũng khó chịu, thôi thì đừng mặc.

Trời tối nên không ai nhìn thấy đâu."
Trí Khương không nghe theo, duôi tay đòi quần |ót, Dịch Dương trốn trốn tránh tránh, lại còn có tình để quần |ót của
cô dưới mũi, ngửi thật sâu vào.

"Ừm~~~ Thật là thơm nha, ái địch của bảo bối đó." Trí Khương làm nũng, lắc lắc
cánh tay của hắn,
"Dịch Dương ca ca, trả cho người ta đi mà, xấu hỗ muốn chết."
Dịch Dương chịu không nổi vẻ nũng nịu của cô, cúi xuống hôn lên trán, giải thích:
"Em gái ngoan, cho ca ca làm quà đi, để anh dùng an ủi huynh đệ của anh, so với dùng tay cùng sướng hơn."
Nói xong còn ám muội lấy hạ thân huých vào cô, Trí Khương không thèm đề ý tới hắn, nếu không thì không biết hắn
còn nới tới chừng nào, nhìn thấy trời không còn sớm, nên cũng muốn về.

Dịch Dương khóa cửa lại, hai người bước ra
về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận