Một bầu trời thu xanh biếc trong veo như rửa, một cái bạch cầu tung bay trên không, bốn thiếu niên trong sân đá cầu, bên cạnh một đám người vây quanh vô cùng náo nhiệt.
“Đến lượt ta rồi.”
Mộ Thiên Tú dùng sức đá một cái, tầm mắt của mọi người theo quả cầu bị đá bay cao thẳng tắp trên lên, lên cao khoảng chừng một cái tháp, mọi người vỗ tay khen hay, ánh mắt tán thưởng theo quả cầu đi xuống, âm thanh reo hò ầm ĩ giống như bị người ta dùng kéo cắt đột nhiên im bặt.
Quận Vương đứng ở bên cạnh từ lúc nào? !
Mọi người vội vàng hành lễ, cúi đầu đứng vững,khung cảnh náo nhiệt thoáng cái tliền an tĩnh lại.
“Đại ca, muốn chơi sao?” Mộ Thiên Tú dùng chân tiếp đượ cầu, nhẹ nhàng dẫn bóng, quả cầu như biết nghe lời theo chân hắn mà lúc lên lúc xuống.
“Nghe nói có người nào đó tinh lực quá thừa càn quấy ở đây, ta sang đây xem xem.”
Mộ Thiên Ân cảm thấy rất kỳ quái, đệ đệ vô cớ mất tích, vốn cho là hắn chuồn êm trở lại Lam Điền, không nghĩ tới đêm đó sẽ trở lại rồi, sau khi về lại ngoan ngoãn ở tại phòng kho tính sổ, ngay cổ họng cũng chưa từng thốt lên một tiếng, thật vất vả tính toán hết sổ sách, hắn cũng không nhanh chóng trở về, còn có hứng thú ở lại Quận Vương phủ chơi đùa, thật sự có chút khác thường.
“Chỉ là chơi đùa, nào có náo loạn.” Hắn đá trái cầu, mạn bất kinh tâm ( thờ ơ)mà phản bác lại.
Ai, cho dù trở về, đại khái là sẽ nhịn không được lại đi tìm tiểu tử kia a, nhưng là bây giờ thật sự không biết nên làm sao đối mặt, rõ ràng ở chỗ này hồ đồ vài ngày, chờ hiểu rõ ràng lại trở về thôi.
“Huyên náo như thế khiến cho nhiều người không làm việc, còn nói không náo loạn sao.” Mộ Thiên Ân mục quang lạnh lùng quét một vòng, mọi người rụt cổ, ngoan ngoãn cáo lui.
“Nhờ hồng phúc của ngươi, không được chơi nữa.” Mộ Thiên Tú nâng cầu, hai tay chống nạnh nhìn ca ca.
“Còn chơi cái gì, tả Thượng Thư tới tìm ngươi, hiện tại đang đợi tại phòng khách.”
“Phiền toái đường đường Quận Vương đến thông báo, thật sự ngại quá.”
” Đã biết nói ngại ngùng thì cũng đừng mặc như thế đi ra ngoài gặp khách, người không biết còn tưởng rằng ta bạc đãi đệ đệ.”
Mộ Thiên Tú cúi đầu nhìn xem chính mình, vì thuận tiện đá cầu, tùy tiện mặc bộ áo đuôi ngắn tay áo chật, trái ngược với hắn luôn tùy tiện, đại ca luôn cẩn thận tỉ mỉ, vĩnh viễn đều giống như vừa sửa sang rất tốt dung nhan luôn ở trạng thái đoan chính, hắn bội phục có chút ít chịu không được, cười vỗ vỗ vai đại ca.
“Hảo, ta đây đi thay quần áo, sẽ không để cho ngươi mất mặt .”
Mộ Thiên Ân hơi sững sờ,cảm giác trầm mà có lực trên vai vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, quen thuộc chính là phương pháp chào hỏi của đệ đệ, nhưng theo sự phát triển tuổi tác, quan hệ huynh đệ tựa hồ càng lúc càng lạ lẫm, trong hai năm qua không thường gặp mặt, ở cùng một chỗ lâu như lúc này cũng là việc hiếm có, cách chào hỏi quen thuộc cũng là chuyện lâu rồi không xảy ra, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Mộ Thiên Tú trở về phòng thay đổi một bộ áo bào mỹ lê, tinh thần sáng láng đi đến phòng khách, Tả Thừa Bình khoảng hơn sáu mươi tuổi cười ha hả đứng lên, hai người đã lâu không gặp chắp tay hành lễ với nhau, ân cần chào hỏi.
“Lão phu cũng nên nói thẳng vào vấn đề rồi, lão phu hôm nay tới là muốn làm bà mối.” Tả Thừa Bình cao hứng sờ mó chum râu dê của hắn.
Mộ Thiên Tú thiếu chút nữa phun trà, chùi chùi mặt, cười hì hì từ chối, “Đại ca của ta còn chưa có lấy, Thượng Thư đại nhân nhân tiện cũng không vội tính đến chuyện của ta .”
“Nếu có cơ hội lão phu dĩ nhiên muốn vì Quận Vương cùng Thị Lang dắt một cái hồng tuyến, nhưng lần này lão phu là nghĩ thay môn sinh bảo bối của ta Giang Thanh Mặc kia làm mai.”
Khoa thi năm ngoái Tả Thừa Bình là quan chủ khảo, sĩ tử thi đậu qua tay hắn đều xem như môn sinh của hắn, dự định cùng Giang Thanh Mặc gây dựng chút tình nghĩa ân sư, đối với người thanh niên tài năng này, Tả Thái Bình vô cùng hợp ý.
“Vì Giang huynh làm mai? !” Đột nhiên nghe tiểu tử kia muốn lấy vợ, hắn giật mình đến cơ hồ muốn từ trên ghế bắn lên .
“Phòng Thiểu Khanh rất vừa ý hắn, nhờ vả lão phu đi làm mối, nghe nói Thị Lang đại nhân cùng hắn rất thân quen , cho nên lão phu thỉnh Thị Lang đại nhân cùng ta đi một chuyến.”
Đi, đương nhiên phải đi!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Giang Yên Hồng cười cứng ngắc, hai mắt lo lắng bất an liếc về phía Mộ Thiên Tú ngồi ở đối diện, con ngươi đen nguyên bản rủ xuống một nữa thình lình nhìn lên cao, thẳng tắp nhìn về phía nàng, nàng lung túng phải đem tầm mắt nhảy đến trên người Tả Thừa Bình, ân sư vui vẻ đang hướng mẫu thân làm mối cầu hôn.
“Lão phu nhân thấy như thế nào?”
“Cái này. . . . . . Cám ơn hảo ý của Thượng Thư, chính là. . . . . . Thanh nhi tuổi còn nhỏ, chờ thêm chút thời gian hẵng nói sau.” Giang mẫu không có ngờ tới sẽ có người đến thăm cầu hôn, nữ nhân nữ giả nam trang ngồi ở trên công đường còn khã dĩ lừa lừa mọi người, vào phòng làm sao có thể gạt được thê tử, nàng vừa khẩn trương lại sợ hãi, lắp bắp chối từ.
“Không nhỏ rồi, Thanh Mặc năm nay mười chín, lễ mừng năm mới liền lad nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) rồi, hẵng nên lấy vợ sinh con .” Tả Thừa Bình vốn cho rằng một hôn sự tốt như thế hẳn là thuận lợi nước chảy thành sông, không nghĩ tới Giang gia lại chối từ, hắn nhẫn nại tính tình, ân cần thúc giục.
“Lão phu nhân, ngài cũng nên gật đầu đi a, loại chuyện tốt này cũng không phải là mỗi ngày đều có .” Một bên sư gia Hà Nhất Vấn liều mình cổ vũ, Quang Lộc tự Phòng Thiểu Khanh này chính là đại quan nội vụ chưởng quản trong nội cung, quan hệ rộng, môn đạo thông — nếu thật sự cưới thiên kim Phòng gia, từ nay về sau quan vận hanh thông (đường làm quan rộng mở), hắn cũng theo gà chó lên trời (Câu này tương tự một người làm quan cả họ được nhờ. Theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng “gà chó lên trời” để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ).
Giang mẫu hết lời, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía nữ nhân, Giang Yên Hồng tiếp chuyện.
“Ân sư, đệ tử đảm đương chức Huyện lệnh không đến một năm, còn rất nhiều việc muốn học, sợ không có thời gian chiếu cố giai nhân, cho nên việc hôn nhân này. . . . . . Thật sự không nên. . . . . . Làm cho ân sư một chuyến đi về tay không, đệ tử rất băn khoăn.”
“Thượng Thư đại nhân, thiếu gia nhà chúng ta thật sự bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc.” Mễ Bối nhịn không được lo lắng chen vào phụ họa.
“Chuyện này có gì phải lo lắng ? Ta nhất định sẽ càng cố gắng hiệp trợ đại nhân, tuyệt đối sẽ không làm cho đại nhân bận đến không rảnh chiếu cố kiều thê.” Hà Nhất Vấn mặt mày hớn hở vỗ ngực cam đoan.
“Có câu thành gia lập nghiệp, thành gia rồi mới có thể yên tâm làm đại sự.”
Mộ Thiên Tú cười xấu xa, tiếp theo nói: “Ừ, cái này đúng là cần lo lắng , Phòng thiếu khanh tướng người ngũ đoản , làn da đen giống như than củi, Phòng phu nhân mắt đã nhỏ răng lại lởm chởm, hai người bọn họ sinh nữ nhi. . . . . . Hắc hắc. . . . . .”
Hắc hắc, Thị Lang đại nhân thật lâu không có nói chuyện cuối cùng đã lên tiếng, Mễ Bối thật là cao hứng, vụng trộm vỗ vỗ lưng tiểu thư, chuyện này yên tâm rồi.
Yên tâm cái gì mà yên tâm, nàng căn bản là làm cho không hiểu tên kia an tâm cái gì.
Ngày đó hắn đột nhiên đưa đồng tâm kết, hại nàng sợ đến không biết làm như thế nào cho phải, về đến nhà cũng không dám nói gì, hôm nay hắn và ân sư cùng tới cửa cầu hôn, rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì, nàng một chút cũng không hiểu.
Tả Thừa Bình hảo bực bội mặt trắng không còn chút máu liếc Mộ Thiên Tú làm trở ngại chứ không giúp được gì, tranh thủ thời gian quay đầu lại khử độc.
“Phòng tiểu thư lớn lên. . . . . . cũng không tệ lắm, huống chi cưới vợ lấy đức làm đầu, phòng thiếu khanh gia giáo nghiêm minh, phòng tiểu thư đức hạnh đoan chính, tuyệt đối là hiền thê hiếm có.”
“Nói cũng đúng, nghe nói chỉ cần nha đầu hành vi 『có chút bất chính 』, Phòng tiểu thư lập tức 『 Nghiêm gia quản giáo 』, khoảng mấy tháng phải đổi một nha đầu, đến bây giờ còn không có tìm được nha đầu xứng với『 đức hạnh 』của tiểu thư.” Mộ Thiên Tú lành lạnh tiếp lời. ( Myumyu: Công phu dìm hàng của Tú ca thật kinh người J)
“Đệ tử vô đức vô năng, chỉ sợ không xứng với Phòng tiểu thư.” Giang Yên Hồng đả xà tùy côn ( tương tự câu tát nước theo mưa).
“Ngươi đừng nghe hắn nói loạn, Phòng tiểu thư rất tốt.” Tả Thừa Bình nói lời hay khuyên bảo.
“Phòng tiểu thư đương nhiên tốt, không tốt chính là những nha đầu kia, chỉ có thể trách các nàng số mệnh không tốt, gặp phải chủ nhân nghiêm khắc, đương nhiên không thể trách chủ tử.”
Tả Thừa Bình cuối cùng chịu không nổi rồi, quay đầu hướng Mộ Thiên Tú phẫn nộ trừng mắt, “Thị Lang đại nhân, ngươi không giúp đỡ làm mai coi như xong, tại sao một mực phá ta?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.” Mộ Thiên Tú giả trang một bộ mặt vô tội.
“Sớm biết như vậy đã không mời ngươi cùng đi rồi, thật sự là tức chết lão phu, ta xin cáo từ.” Tả Thừa Bình thở phì phì đi ra ngoài.
Giang Yên Hồng tranh thủ thời gian cung tiễn ân sư, trên đường đi từ đại sảnh đến cửa lớn nàng thỉnh thoảng cúi người nói xin lỗi, thẳng đến cỗ kiệu của Tả Thừa Bình rời khỏi huyện nha, biến mất tại cuối đường lớn, nàng lúc này mới yên tâm một nửa, chuyển con mắt nhìn về phía một nửa lo lắng khác —— Mộ Thiên Tú.
“Giang huynh, cái kia. . . . . . Ta có ít lời muốn nói với ngươi. . . . . .”
Nàng chính là sợ cái này, nếu như hắn nhìn ra nàng là nữ , nàng chết chắc rồi, nếu như hắn thích là nam nhân, nàng cũng chết chắc luôn, chuyện đã đến nước này, hay là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
“Thị Lang đại nhân, không tiễn ——” nàng vội vàng bỏ lại một câu, liền chạy ngay vào huyện nha.
Thân ảnh cấp bách đào tẩu hung hăng đâm bị thương trái tim Mộ Thiên Tú, rất muốn đuổi theo nói rõ ràng, chính là hai chân lại không nhúc nhích, ão não nhìn tấm lưng kia biến mất sau cửa, hai rủ xuống bên người nan kham nắm chặt thành quyền.
Mễ Bối cao hứng tiến đến bên người Mộ Thiên Tú, “Thị Lang đại nhân, người cuối cùng đã trở lại, lần này ngươi đi thật lâu, chúng tôi đều rất nhớ người.”
“Nói đúng à nha.” Hà Nhất Vấn càng hưng phấn, “Nghe nói Thị Lang đại nhân sắp làm Phò mã rồi, chúc mừng chúc mừng.”
“Ai nói ?” Hắn trong lòng một hồi bực bội, tâm tình nói giỡn cũng không có.
” Đại nhân nhà chúng ta nói .” Hà Nhất Vấn đột nhiên bị quát vẻ mặt mù mờ.
“Hắn nói lung tung !” Mộ Thiên Tú trương ra mặt khó coi ly khai.
Mễ Bối cùng Hà Nhất Vấn mờ mịt đưa mắt nhìn nhau, không rõ Thị Lang đại nhân tại sao lại đột nhiên mất hứng.
Huyện nha nội đường, Giang mẫu lo lắng đợi, vừa nhìn thấy nữ nhân vào, khẩn trương giữ chặt tay của nàng.
“Thượng Thư đại nhân đi chưa?”
“Đi rồi.” Giang Yên Hồng kéo mẫu thân ngồi xuống, “Nương, chúng ta cũng nên đi.”
” Nhanh như thế đã phải đi rồi sao?” Uông mẫu có chút không nỡ bỏ cuộc sống an ổn lúc này , cũng không nỡ cảm giác con mình còn sống làm quan, biết rõ những này cũng không phải là thực, nàng cũng tình nguyện nằm mộng thêm chốc lát.
“Nương, mấy ngày này ta thật sự rất cố gắng, rất cố gắng làm quan tốt, làm cho tên đệ đệ có thể trên lịch sử quan lại lưu một thanh danh tốt, cũng không uổng đệ đệ mười năm gian khổ học tập khổ công thi đậu tiến sĩ, coi như là quang tông diệu tổ Giang gia chúng ta.” Nàng thấp giọng cầu khẩn, “Cũng đến thời điểm nên kêt thúc rồi, bằng không thật sự sẽ xảy ra chuyện. Nương, ta cầu xin ngươi!”
Cho dù không nỡ, trải qua chuyện ngày hôm nay, Giang mẫu không thể không gật đầu đồng ý.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mộ Thiên Tú đứng ở dưới bống lá, dựa vào khóm rúc lặng yên nhìn cửa sổ.phía trước
Hắn thật sự xong rồi!
Tận lực rời xa, muốn làm lạnh cái đầu hỗn loạn , hôm nay gặp lại, mới biết được căn bản là vô íchh.
Chứng kiến tiểu tử kia giống như gặp quỷ né ra, hắn cảm thấy rất bi thương, biết rõ không nên yêu mến nam nhân, nhưng hắn chính là nhịn không được, vì cái tâm tình không thể cho ai biết này, hắn chỉ có thể như một nam tử si tình trốn ở chỗ này rình coi, nếu để cho người khác biết hắn nhất định sẽ bị cười chết.
Đêm đã canh ba, Giang Yên Hồng còn chưa ngủ, ngồi ở trước bàn sách động bút viết nhanh.
Lại ghi hỏng rồi, nàng ão não đem giấy vò thành một cục, ném về phía sau.
Trời ạ, cái thư từ quan này sao khó viết vậy a! Giả bộ bệnh…, sư gia nhất định sẽ nhiệt tâm giới thiệu đại phu, rất dễ dàng c bị vạch trần. Khoái thác năng lực không đủ? Không phải nàng khoác lác, nửa năm nhiều việc vậy nàng làm cũng không tệ lắm, nếu như bị an ủi lưu lại, trái lại thêm phiền toái.
Rốt cuộc ghi như thế nào mới có thể tiêu sái rời đi? Nàng cắn cán bút khổ sở.
Đến tột cùng là đang ghi cái gì? Hắn hiếu kỳ vô cùng, linh xảo nhảy một cái, như chim yến lướt vào cửa sổ, không tiếng động rơi xuống đất, lặng lẽ nhặt lên một tờ giấy. . . . . .
“Ngươi muốn từ quan hồi hương? !” Hắn kinh ngạc đến quên hành vi củamình bây giờ rất giống kẻ trộm, hai ba bước liền vọt tới bên cạnh thư án chất vấn.
Mộ Thiên Tú đột nhiên xuất hiện, Giang Yên Hồng sợ tới mức nhảy dựng lên, cái ghế thẳng tắp theo đằng sau ngã xuống.Nói thế nào nơi này cũng khuê phòng của nàng, hắn là một đại nam nhân nửa đêm còn đến chỗ này để làm cái gì? !
“Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này? !” Nàng một tay bưng lấy ngực bị chấn kinh , một tay chỉ vào mũi của hắn.
Hắn một phát bắt được tay nàng, lo lắng hỏi: “Trước tiên đừng manh động, hảo hảo bảo ta ngươi tại sao muốn từ quan hồi hương? Vì cái gì?”
Nàng rút tay về, giống như chạy trối chết vọt phía sau đến giá sách, “Này này này, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Nửa đêm chạy tới phòng ta muốn làm cái gì? Không hù chết ta ngươi không cam lòng có phải không?”
“Ta không phải cố ý muốn dọa ngươi, ta chỉ là . . . . .”
“Chỉ là như thế nào cũng không hề gì rồi, dù sao ngươi quan hàm lớn, chỗ dựa vững chắc, nghĩ thế nào thì thế đó, trị không được ngươi, ta đi cũng không được sao?” Nàng lấy ô vuông lăng hoa cách ngăn lại mà nói.
“Cái gì? ! Ngươi từ quan là vì ta?” Hắn kinh ngạc không thôi.
“Bằng không có thể làm gì? ! Bình thường trêu cợt một chút coi như xong, không có việc gì tống cái gì đồng tâm kết, như vậy còn chưa đủ, lại đi cùng ân sư tới cầu hôn hôn, coi như ta sợ ngươi rồi ——”
“Ai nói không có việc gì? Giang huynh, ta thích ngươi, ta đối với ngươi tốt như thế, ngươi lại sợ ta, còn muốn từ quan?” Hắn tức giận đến buột miệng, lời nói vừa ra khỏi, mới giật mình chính mình quá vọng động rồi, những lời không nên nói cũng nói ra hết.
Cái này nàng cuối cùng rõ rồi, nguyên lai hắn thích “Giang huynh”, chuyện nàng giả trang đệ đệ cũng không có lộ, có lập trường mắng lại rồi, không cần phải sợ sệt như vậy.
“Thị Lang đại nhân, sở thích của ngươi ta trông nom không được, chính là ta không phải.”
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự liệu của hắn, nhưng đến lúc đối mặt lại xấu hổ đến khó có thể thừa nhận. Mộ Thiên Tú nan kham quay đầu đi chỗ khác, ngóng nhìn lấy ánh nến sáng tắt bất định , vẫn còn chưa từ bỏ ý định truy vấn: “Tại sao không cưới vợ?”
“Cái kia. . . . . . Ta còn chưa nghĩ đến.”
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tại sao lại không nghĩ?”
“Có muốn hay không là chuyện nhà của ta, ngươi trông nom không được ——”
Lời này tựa như hung hăng vung cho hắn một bạt tai thực vô tình, hắn tức giận quay đầu lại, “Ta trông nom không được? Ngươi đem ta làm hại thảm như thế, còn nói ta trông nom không được?”
“Chính ngươi tâm thuật bất chánh, còn ngờ ta?”
“Đúng, là trách ngươi ——” hắn phát hỏa, vượt qua giá sách, xấu hổ tưc giận mà nói: “Trước đây, ta chưa từng yêu mến qua nam nhân, quái thì trách ngươi tự dưng lớn lên vị son phấn nặng như thế, hại ta đem ngươi xem thành nữ nhân! Trách ngươi không có việc gì đánh đàn tốt như vậy, hại ta đem ngươi trở thành thành tri âm, đúng, là trách ngươi! Không trách ngươi thì trách ai?”
“Này này này, ngươi rốt cuộc có nói lý không a?”
“Ta liền không nói lý, không chuẩn ngươi từ quan, không chuẩn ngươi hồi hương! Lại Bộ Thị Lang Lý lang là hảo hữu của ta, ta sẽ bảo hắn đốt thư từ quan của ngươi. Chưa phê chuẩn, tự mình rời đi lời mà nói…, xem như bỏ chức mà trốn, đến lúc đó sẽ bị truy nã , trừ phi ngươi nghĩ mang theo một nhà già trẻ từ nay về sau sống cuộc sống lưu vong, bằng không ta khuyên ngươi tốt nhất không cần khinh cử vọng động ( hành động thiếu suy nghĩ ).”( Myumyu: Ngang như là cua í,nhưng mà ta thích hắc..hắc)
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta?” Giang Yên Hồng giận dữ đến dậm chân.
“Ai bảo ngươi muốn trốn, “ hắn tức giận đi tới phía trước.
Nàng lùi về sau, lưng đụng phải tường, lúc này mới phát hiện đã hêt đường thối lui, bối rối vươn hai tay ra ngăn trở bóng dáng cao lớn dồn ép đến trước mắt.
“Ngươi đừng tới đây. . . . . .”
Mộ Thiên Tú bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, đem nàng kéo đến trước mặt, thống khổ nhìn xem gương mặt thanh tú hại người rất nặng . Nếu như tiểu tử này là nữ nhân thì tốt rồi, thì có thể quang minh chính đại mà theo đuổi, hắn cũng không cần thống khổ như thế.
Nhìn hắn một bộ dáng sức mạnh hung ác giống như muốn ăn nàng, nàng không khỏi dâng lên nỗi sợ, nhưng mà cá tính không chịu thua không cho phép chính mình cúi đầu trước thế lực cường bạo, phô trương thanh thế mà trừng lại, nhưng mà đôi môi lại nhịn không được run nhè nhẹ.
Đôi môi khẽ run trước mắt là làm cho người ta yêu thương như thế . . . . . .
Xuống Địa ngục thì xuống Địa Ngục a! Đầu hắn cúi thấp, bá đạo dùng môi của hắn ngừng đi run rẩy. . . . . .(Myumyu: Oh first kiss! U make me crazy)
Một hồi cắn đau đớn làm hắn bừng tỉnh, hắn lại phục hồi tinh thần, chứng kiến hai dòng nước mắt lăn xuống gương mặt xấu hổ và giận dữ, hắn khổ sở cảm thấy nội tâm rối rắm thành một đoàn
“Hạ lưu ——”
Giang Yên Hồng rút tay về, vừa nổi giận vừa xấu hổ che đôi môi, không thể tin được hắn lại phi lễ nàng như thế, khổ sở đến khóc lên.
“Ngươi sao có thể làm như vậy? Ngươi bảo ta sau này sao làm người?”
Hắn xấu hổ đến không phản bác được, xoay người phóng qua cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Lỗ Ba Đao đi qua hành lang gấp khúc, nhìn thấy Mộ Thiên Tú ngồi xổm trên lan can khắc đá trước đình lâm thủy, hai tay ôm đầu gối, cái cằm tựa ở trên gối, như một con chim lớn thu cánh ngừng lại trên lan can, cả người bị một cổ bóng tối không hiểu bao phủ lấy.
Nhị công tử vốn là hiếu động, mê người, nhưng mấy ngày nay lại an tĩnh đến dọa người, nửa ngày đánh không ra cái rắm, hỏi hắn cái gì cũng không nói, ngược lại cảm khái thở dài , Lỗ Ba Đao thấy thế càng lúc càng lo lắng, lập tức đến phòng kho ôm một vò rượu tới.
“Nhị công tử, đến uống rượu a.”
“Ta không có tâm tình.” Mộ Thiên Tú ngước mắt ảm đạm liếc hắn một cái.
“Chính là không tâm tình mới phải uống, nhất túy giải thiên sầu a.” Lỗ Ba Đao ngồi xếp bằng xuống, vì chủ nhân cùng chính mình châm một chén, tại trong quân đội đã quen rồi, uống rượu không cần chén sẽ không đã ghiền.
“Thực hâm mộ người như ngươi vậy vô ưu vô lự ( không lo không buồn).” Hắn nhảy xuống lan can, tiếp nhận chén, uống một hơi cạn sạch.
“Ta là một kẻ thô thiển, đầu óc không có nhanh nhạy, đương nhiên không có phiền não.” Lỗ Ba Đao lại vì nhị công tử rót đầy ly rượu.
“Nói cho cùng, ta chính là suy nghĩ nhiều quá, kết quả tự hại mình hại người, chính mình xuống Địa Ngục coi như xong, tội gì làm hại người ta không thể làm người, ai ——” càng nói càng hổ thẹn, hắn lại rót một chén.
“Người xem người kìa, lại cảm khái thở dài, rốt cuộc có chuyện gì mà thông minh như nhị công tử cũng không biện pháp giải quyết?” Hai đạo lông mày sâu róm của Lỗ ba đao cũng muốn quấn quýt lại một chỗ.
“Ta thông minh chỗ nào? Vừa xúc động, vừa không biết nhẫn nhịn, chỉ biết làm cho sự tình càng lúc càng hỏng bét, ai nha, ngay cả ta cũng bắt đầu chán ghét chính mình rồi.” Hắn nắm vò rượu, ngửa đầu uống .
Lỗ ba đao vội vàng đoạt lấy, “Người muốn uống chết à?”
“Là ngươi muốn ta nhất túy giải thiên sầu.”
“Nhưng ta nhưng không có bảo người uống đến chết.” Lỗ ba đao chính mình uống , không có ý định cho hắn uống.
Hắn ngồi trên lan can, do dự hồi lâu, ấp a ấp úng cả buổi, “Ba Đao, thành thật mà nói cho ngươi biết, ta thích. . . . . . một người nam nhân.”
Phù một tiếng, Lỗ Ba Đao miệng đầy rượu toàn bộ phun ra, phun ướt đầy người Mộ Thiên Tú.
“Bỏ đi, coi như ta chưa nói.” Hắn nan kham chùi chùi mặt, xoay người muốn rời đi.
“Chớ đi, ta đây chỉ là quá kinh ngạc, không có ác ý, thật sự.” Lỗ ba đao vội vàng ngăn lại nhị công tử thật vất vả lắm mới thổ lộ tâm sự .
“Thật sự không cười ta?”
“Yêu mến chính là yêu mến, không có cái gì đáng buồn cười .” Lỗ ba đao dừng một chút, tò mò hỏi: “Là ai vậy?”
“Không nói.” Nói ra chẳng phải càng khó chấp nhận .
“Hảo hảo hảo, không muốn nói thì đừng nói.”
“Ba đao, ngươi cũng biết , ta chưa từng có loại sở thích này, lần đầu tiên đụng phải loại sự tình này, ta thật sự rất phiền não, xúc động thổ lộ ra, kết quả là bị mắng.”
“Cái này cũng khó trách, rất nhiều người không thể tiếp nhận loại sự tình này.” Lỗ ba đao giống như an ủi vỗ vỗ vai của hắn, “Đối phương đã không thể tiếp nhận, người đừng hi vọng gì nữa a.”
“Ta cũng nghĩ vậy nha, chính là cái tâm ý này luôn đau nhức, mà không chết hoàn toàn.” Hắn phiền não nói: “Vừa nghĩ tới hắn không muốncưới vợ, vừa nghĩ tới hắn không dính nữ sắc, ta liền si tâm vọng tưởng ôm lấy một hi vọng, đáng chết là không có biện pháp hoàn toàn chết tâm.”
“Cái này đơn giản, đem hắn đưa lên giường nữ nhân, nữ nhân trần trụi ở trong ngực, ta không tin có nam nhân cầm giữ được, lập tức liền phá công rồi, như vậy thì nhị công tử có thể hết hy vọng đi! Lần sau tìm cô nương mà yêu, đừng khó xử chính mình.”
Hắn lặng đi một chút. Vì chặt đứt tà niệm không nên có này, cho dù sẽ bị tiểu tử kia thoá mạ cũng không sao cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...