Tri Hành hòa Y – Linh
Edit by PhanTiền Y thêm bạn tốt với Triệu Tri Hành từ trong nhóm của lớp trưởng, anh chấp nhận rất chậm.
Sau một lúc liền nhắn tin xin lỗi: 『Xin lỗi, hôm nay hơi bận rộn.』 kèm theo một tấm ảnh chụp bàn làm việc.
Bàn làm việc chất đầy đồ vật còn coi là ngăn nắp, các tập tài liệu đều được phân loại sắp xếp gọn gàng, trừ cây bút đang sử dụng, đống bút còn lại đều nằm yên trong ống đựng bút.
Tiền Y biết anh hơi khiêm tốn.
Triệu Tri Hành tốt nghiệp đại học chính trị, có bằng thạc sĩ luật, hiện tại là luật sư hành nghề với hai năm kinh nghiệm làm việc.
Mặc dù không bận như nhóm trâu bò, nhưng với vốn hiểu biết của Tiền Y đối với anh, chắc chắn cũng là người có chí tiến thủ.
So sánh với cô ở trong một đơn vị doanh nghiệp… Hầy, sự khác biệt giữa người và người đôi khi lại lớn đến vậy.
Cô vội nhắn trả lời anh 『 Không sao, cậu làm việc trước đi, không cần nhắn lại với tôi.
』 sau đó, liền tiếp tục ngây ngốc nhìn máy tính trên bàn.
Đó là câu truyện từ rất lâu rồi, một ngày nọ, Tiền Y, người luôn luôn có thành tích tầm trung, bỗng dưng viết một bài văn ngắn đặc biệt hay, khi đó giáo viên ngữ văn sẽ đem bài văn hay nhất mỗi kỳ yêu cầu học sinh in ra, rồi tới cuối kỳ sẽ đóng thành tập san phát cho mỗi bạn học một quyển.
Tiền Y rất thích quá trình đóng tập san này, bởi sẽ được bỏ tiết học một cách quang minh chính đại.
Lúc ấy mỗi bàn trên cùng sẽ có một chồng giấy A4 dày cộp, chậm rãi truyền từng tờ một từ bàn đầu xuống bàn cuối, một tập bài văn xuất sắc của lớp cứ như vậy mà ra đời.
Vào mùa đông lần đó, thời tiết hanh khô làm bàn tay Tiền Y có chút nứt nẻ, mà cô vẫn luôn quên bôi kem dưỡng da tay.
Mép giấy mỏng lúc này trở nên vô cùng sắc bén, sượt cắt ngón tay cô.
Trong lúc đợi tờ tiếp theo, cô hơi nhéo vết cắt, máu lập tức chảy ra.
Triệu Tri Hành bên cạnh liếc nhìn cô một cái, liền thấy cô ngậm ngón trỏ của mình để cầm máu.
Là một cô gái, mà đến giấy ăn cũng không mang theo.
Thấy tờ tiếp theo sắp sửa truyền tới lượt cô, Tiền Y sốt ruột vươn tay trái không thuận ra xong lại chạm phải bàn tay Triệu Tri Hành đang duỗi ra cùng lúc đó, cảm giác ấm áp làm cô lui lại như điện giật, trơ mắt nhìn anh cầm xấp giấy lấy cho mình một tờ cô một tờ, rồi truyền tiếp cho bạn học.
Xong một loạt thao tác, Triệu Tri Hành lấy tờ giấy ăn ý bảo Tiền Y lau tay: “Để tớ lấy đi, cậu đừng nhúc nhích.”
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy cảm giác thật kỳ diệu vì hiếm khi anh không mở miệng giáo huấn cô, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
“Cảm ơn, sao hôm nay cậu lại tốt bụng thế.” Tiền Y không để ý tới vẻ mặt phức tạp của anh, vui vẻ nói lời cảm ơn.
“Chị Y Y, có chuyện gì tốt à?” Cô bé thực tập sinh mới tới vách bên cạnh dùng giọng nói ngọt ngào kéo cô trở lại hiện thực, “Tăng lương? À… Không phải, nhìn vẻ mặt của chị, là đang yêu đương sao?”
Tiền Y cầm tập tài liệu cô bé đưa tới, xem sơ qua một chút, thấy không có sai sót gì, liền thu lại.
Cô bé này rất nhanh nhạy, nhiều chuyện nói một hiểu mười, cũng không cần cô tốn nhiều công sức, chỉ là có chút thiếu tự tin.
Tiền Y cũng vui vẻ tán chuyện với cô bé một hai câu, thử hỏi xem có ai không thích người thông minh khiêm tốn cơ chứ?
“Không phải đâu, em đừng đoán linh tinh.” Cuối cùng còn không quên khích lệ sự tiến bộ của cô bé, “Chị thấy em không còn vấn đề gì đâu, lúc mới có chút sai nhỏ là chuyện bình thường.”
“Vẫn là do chị Y Y hướng dẫn tốt.” Cô bé không quên khen qua lại một chút.
Tới lúc gần tan làm, cô nhận được tin nhắn của Triệu Tri Hành: 『Đi ăn cơm tối không?』lời ít mà ý nhiều thể hiện sự bận rộn.
Tiền Y hỏi địa chỉ công ty luật của anh, thấy ở gần đây, đoán rằng Triệu Tri Hành ít nhất cũng phải một lúc nữa mới tan làm được, thế là cô quyết định đi bộ qua coi như thể dục luôn.
Nhưng mà cô đã quên mất hôm nay mình đi đôi giày mũi nhọn mới mua, chất da bò không hẳn là cứng, nhưng giày mới khó tránh khỏi bị cọ vào chân, lộ trình mười lăm phút mới đi được một nửa đã hơi muốn từ bỏ.
Cô nhìn bảng lịch trình của xe buýt, đúng lúc xe vừa rời khỏi, nếu muốn chờ chuyến tiếp theo chắc phải mười phút nữa.
Tiền Y nghĩ ngợi, thấy còn không bằng đi bộ qua, vừa tốn thời gian lại tốn tiền.
Vì vậy ở cửa công ty luật, cái Triệu Tri Hành nhìn thấy chính là vẻ mặt méo mó cùng dáng đi mất tự nhiên của Tiền Y.
Anh lặng lẽ thở dài, tới hiện tại rồi anh vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô bé ngốc này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...