Trì Diễm


Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Từ nhỏ đến lớn, Trì Dao luôn tự đưa ra lựa chọn cho chính bản thân mình, bất kể là lớn hay nhỏ, một khi đã bắt đầu, dù cho có gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng sẽ kiên trì đến cùng, chẳng sợ kết quả đang chờ đợi phía trước không được như mong muốn.
“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Ừ.”
Giang Diễm suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy trong mắt chị em là loại người gì?”
Trì Dao ngửa cổ, uống hơn nửa ly, cô đáp: “Có lẽ là kiểu người rất được yêu thích ở trong trường học chăng? Đẹp trai, gia cảnh tốt, biết chơi bóng rổ, học tập cũng không tồi……Đấy đều là em trong con mắt của chị.

A, cũng không phải, đấy chắc chỉ là một phần con người em thôi, cho nên em không thể phủ nhận những điều này.

Ví dụ như, nếu người ở bên em không phải chị mà là một cô gái cùng trường với em, em sẽ lo được lo mất giống như bây giờ sao?”
Giang Diễm không nói gì.
Nhưng cả hai bọn học đều biết, đáp án là không.
Vừa nói vừa uống, mấy chén xuống bụng, mặt Trì Dao bắt đầu đỏ lên.

Cô tiếp tục lảm nhảm: “Chị không lợi hại như em nghĩ, mà em cũng không tệ như em tự suy đoán đâu.”

“Trước khi chúng ta yêu nhau, thái độ của em với chị là nhất định phải có được, dù chị chưa đồng ý vẫn dám nói ra mấy lời ngông cuồng, bảo rằng sớm hay muộn chị cũng là của em.

Sao đến lúc ở bên nhau rồi em lại sợ chị chạy mất thế?”
“Giang Diễm, hai người ở bên nhau nên giúp đỡ, hỗ trợ, chăm sóc cho đối phương chứ không phải tra tấn đôi bên.

Chị không muốn em vì ở cạnh chị mà trở nên nhạy cảm, tự hạ thấp bản thân mình, một người như vậy thật sự không giống em, cũng không phải em.”
Giang Diễm nên là hào quang vạn trượng, giống như tên của hắn, nóng bỏng như lửa, sinh ra từ nước, vĩnh viễn không tắt.
Trì Dao tiếp tục nói: “Trong mắt chị, em là người có thể cho chị cảm giác an toàn, hơn nữa có thể cảm hoá chính bản thân chị.


“Sau khi ở bên em, chị đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia, chị vốn khinh thường, không thèm để ý đến mấy cái gọi là bất ngờ nho nhỏ, những thứ đột nhiên xuất hiện sẽ chỉ khiến chị cảm thấy rối bời, rồi lại nghĩ xem sau đấy nên đáp lại người ta thế nào mới phải, kế tiếp là một loạt những cảm xúc buồn rầu, lo âu, nhưng chính em....”
Cô mỉm cười ôn nhu: “Em sẽ thường xuyên tạo ra nhiều điều bất ngờ cho chị.

Có lẽ bản thân em cũng chưa ý thức được em đã làm gì, nhưng vào thời điểm chị cô đơn nhất, em là người đã tiếp thêm cho chị thêm sức mạnh.”
Giang Diễm nâng mắt, đồng tử lấp lánh ánh sáng.
Trì Dao buông ly, gối đầu lên đùi hắn.
“Tầm tháng 3 ở bệnh viện, em vì bảo vệ chị mà bị thương, trong khoảng khắc đó chị từng hoài nghi rốt cuộc lựa chọn của mình có đúng hay không.

Vào thời điểm chị chọn lựa công việc này, tất cả mọi người đều khuyên chị không nên làm loại việc tốn công vô ích như thế, mẹ chị, bố chị, Trần Sở Nhiên…… nhưng chị chưa bao giờ cảm thấy lựa chọn của mình là sai.

Thời gian dài như vậy, chỉ có duy nhất hai lần chị bị dao động trước quyết định của mình, lần thứ nhất là sự việc xảy ra với bản thân chị từ 3-4 năm trước, lần thứ hai là do em.”
Cả người Giang Diễm cứng đờ, hỏi: “Bởi vì chuyện này nên chị mới phải tìm đến cố vấn tâm lý sao? Không phải chị nói đó là tư vấn định kì của bệnh viện à?”
“Đúng thật là trình tự bình thường, chỉ là do tố chất tâm lí của chị còn chưa đủ mạnh thôi.”
“Vậy kết quả thế nào?”
“Đã không còn việc gì nữa rồi, báo cáo sức khoẻ của chị cũng được gửi đến lâu rồi mà.” Trì Dao ngẫm lại, trái với hiện tại, bản thân trong quá khứ thật đúng là quá gan: “Chị có thể bình ổn nhanh như vậy đương nhiên không thể không kể đến công lao của em.”
Giang Diễm khó hiểu: “Em đã kịp làm gì đâu.”
“Nhưng em ở bên cạnh chị, như vậy là đủ rồi.


Vậy nên em đừng nghĩ em không không cho chị được điều gì.

Em đã cho chị rất nhiều thứ mà người khác không thể làm được.”
Trái tim Giang Diễm mềm nhũn, ôm cô vào lòng.
“Đáng nhẽ chị nên nói sớm cho em biết mới phải.” Hắn nói.
“Ngay từ đầu, chị không định nói ra đâu, trừ việc sợ em nghĩ nhiều, còn có…… Chính chị là bác sĩ lại vì một chút việc nhỏ nhặt mà tìm đến bác sĩ tâm lý, nói ra thật sự mất mặt muốn chết.” Trì Dao ôm hắn, không chỉ mặt mà cả thân thể đều nóng lên: “Chúng ta đều bị ràng buộc bởi nhiều thứ.

Em cảm thấy mình quá nhỏ, không thể cho chị cái gì, mà chị lại cảm thấy bản thân mình lớn hơn em nhiều tuổi, phải là tấm gương cho em.

Tính ra, kém nhau mấy năm cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Sau này chúng ta cứ ở chung như bình thường là được, đừng suy nghĩ rắc rối quá, được không?”
“Ừm.” Giang Diễm rầu rĩ gật đầu: “Nhìn chị trẻ, em già dặn hơn, vừa hợp đôi.”
Trì Dao bật cười, lồng ngực rung động, muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị Giang Diễm ôm chặt trong lòng.

Hắn lại nói: “Chị không cần phải làm tấm gương cho em, chị chỉ cần là chính mình được rồi.”
“Vậy em cũng đừng luôn miệng nói em không làm được gì cả.

Dù có người tốt hơn em, nhưng bọn họ tốt đến mức nào cũng đâu liên quan gì đến chị.” Trì Dao vuốt ve tóc mềm mại của hắn, nói: “Chị năm nay 27, đã gặp được không ít người nhưng người có thể làm tim chị đập thình thịch, chỉ có chàng trai hai mươi tuổi như em thôi.”
“Năm nay em 22 rồi.”
“Ừ, 22, được chưa.”

Trì Dao kiên nhẫn mỉm cười, vỗ lưng Giang Diễm, ý bảo hắn buông ra.
Sau khi được thả ra, đầu gối cô quỳ trên sàn nhà, Trì Dao say khướt, tì trán mình lên trán chàng trai.

Chóp mũi hai người cọ vào nhau.

Trong hơi thở của Trì Dao còn mang theo hương rượu gạo thơm ngọt.

Lông mi Giang Diễm run lên, giữa ánh sáng và bóng tối, hàng mi giống như cỏ lau phe phẩy đón gió.

Hắn nghe thấy giọng nói ôn nhu của cô cất lên.

Trì Dao thủ thỉ, Giang Diễm, thật may mắn khi chúng ta quen nhau ở những năm tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời.

- -----
18/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui