Trì dã

Ngắm hoàng hôn trên biển giống như kiếp phù du an nhàn, sau đêm đó, cuộc sống có vẻ lại bắt đầu một lần nữa.
 
Nếu Tô Trì Á rút lui, vậy đồng nghĩa thời đại hoàng kim của MFC cũng sẽ kết thúc. Cho dù Hàn Phong đã khuyên nhủ Tô Trì Á thận trọng suy nghĩ lại mấy lần nhưng vẫn không thay đổi được việc cô sẽ rời khỏi MFC, thay đổi quyết định rút khỏi giới đua xe.
 
Bây giờ, vấn đề lớn nhất với Tô Trì Á đó là làm sao để thông báo tin mình sắp rút cho đồng đội biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vài người đang chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi theo sườn mặt chảy xuống dưới, tất cả đều bị thấm hút vào cái khăn vắt trên cổ, cả người đầy mồ hôi trông như vừa từ dưới nước lên. Kỳ Nguyên Tịch phát hiện Tô Trì Á nhìn về phía bọn họ, hé môi cười để lộ những cái răng trắng sáng đều tăm tắp, trông hơi ngốc nghếch.
 
Với họ mà nói, Kay và Hàng Lỗi rút khỏi đội là hai cú đả kích cực mạnh, ở một góc độ nào đó thì bây giờ Tô Trì Á chính là trụ cột chống đỡ tinh thần của bọn họ, nếu cô còn rút lui…
 
Tô Trì Á quay đi chỗ khác, thay đổi dáng ngồi tiếp tục trầm tư.
 
“Ngồi ngây ra đó làm gì?” Đột nhiên có một thứ gì đó lạnh lẽo dán lên má phải cô gái, lạnh đến mức làm Tô Trì Á giật mình, một chai sữa bò hiệu Vượng Tử từ trên trời rơi xuống.
 
“Sao lại lấy đồ uống của trẻ em thế.” Tô Trì Á thấy khuôn mặt to tròn trên thân chai thì chê ngay nhưng sau khi uống một hớp lại thấy hương vị không tệ, rồi hỏi thêm: “Sao hôm nay lại tới đây?”
 
Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay Trì Dã không có lịch huấn luyện.
 
“Hàn Phong gọi điện cho tôi, nói cô có ý định rút khỏi MFC, bảo tôi đến khuyên nhủ.” Trì Dã nói với giọng trêu ghẹo: “Có điều tôi đoán là do anh ta muốn gặp Quý Phi Na mà không tìm được lý do thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đầu đã cảm thấy thái độ Hàn Phong dành cho Quý Phi Na bất thường, trên đường đến thành phố Hồ thi đấu không ngừng hỏi han ân cần, bây giờ mới biết thì ra người này vừa gặp đã yêu con gái nhà người ta nhưng lại không có gan thổ lộ.
 
Ngoại hình của hai người chênh lệch quá lớn, công việc và tính cách cũng giống trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Tô Trì Á nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn. Nhưng cây vạn tuế ngàn năm mới nở hoa, Tô Trì Á cũng không tiện hất chậu nước lạnh vào Hàn Phong, có lẽ dần dần anh ta sẽ biết khó mà lui.
 
Tô Trì Á nhướng mày nói: “Anh không sợ quản lý của mình bị Hàn Phong giật chạy sao?”
 
“Đã gọi là quản lý rồi, thì chạy hay không chạy đâu liên quan gì tới tôi.” Trì Dã nhìn chằm chằm Tô Trì Á: “Tôi chỉ cần đảm bảo vợ tương lai của tôi không bị giật chạy là được.”
 
Tô Trì Á: “…”
 
Bên kia, Thạch Đầu đã huấn luyện xong, cậu ấy đang nằm liệt trên mặt đất xem điện thoại, không biết nhìn thấy gì mà phi người nhảy lên giống như bị lửa đốt cháy mông, xông tới nói to: “Chị Trì Á, chị xem Weibo nhanh đi, thằng nhãi Ngô Hữu Khải lại kiếm chuyện nữa rồi.”

 
Chuyện này phải bắt đầu kể từ sau cuộc thi CSBK, Trì Dã yêu cầu người đăng bài xóa ảnh, đăng tải lại ảnh khác về anh và Tô Trì Á.
 
Dưới sự cố tình thúc đẩy của Trì Dã, quả nhiên cư dân mạng đã nhanh chóng phát hiện ra tình yêu của Tô Trì Á và Trì Dã, còn có rất nhiều cư dân mạng phát hiện thì ra đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao mà họ tình cờ gặp được ở khu trò chơi điện tử và ven đường quốc lộ chính là hai người. 
 
Vì thế, càng ngày càng nhiều người hâm mộ CP gia nhập, danh tiếng của Tô Trì Á và Trì Dã ngày càng tăng cao, dưới sự xúc tác của độ hot, các trang báo liên quan cũng đưa tin nhiều hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Hiên phát hiện con gái đang yêu đương.
 
Có điều trong lúc mọi chuyện bị đẩy lên cao trào, có người chụp được xe máy của Trì Dã, hai chữ “Trì Dã” lại trở thành kẹo ngọt trong lòng người hâm mộ, mọi người đồng loạt tỏ vẻ tin tưởng vào tình yêu lần nữa nhưng điều này lại làm thiện cảm về Tô Trì Á tăng gấp bội trong lòng mọi người, lời mắng chửi trên mạng cũng dần ít đi, ấn tượng với người qua đường đã dần thay đổi tốt đẹp.
 
Có điều ban đầu Tô Trì Á không lên mạng không phải lo lắng sẽ để tâm những chuyện trên mạng. Với lại CP cô và Trì Dã cũng không phải ngày một ngày hai, mà các đội viên cũng không cho rằng đây là vấn đề gì.
 
Nhưng Ngô Hữu Khải cứ liên tục đăng Weibo: “Người nào đó đúng là đi theo lối riêng của mình, ép đồng đội không còn đường nào để đi. Chỉ có thể nói phụ nữ thật là tốt, yêu đương một lần là đã dễ dàng xóa bỏ tiếng xấu của bản thân. Tôi đoán thêm một thời gian nữa ai kia cũng sẽ tuyên bố rút khỏi giới, gia nhập giới giải trí mà thôi. Cũng tốt, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh.”
 
Bài đăng của Ngô Hữu Khải đã ám chỉ quá rõ ràng, chỉ cần những người có chút ít hiểu biết về giới này cũng đoán được anh ta đang nói ai.
 
Bài đăng của Ngô Hữu Khải lập tức làm cho đám thẳng nam ung thư sống lại:
 
“Dùng tình yêu tẩy trắng không ngờ còn có người hâm mộ não tàn ủng hộ, phụ nữ quả nhiên là dễ bị kích động nhất.”
 
“Cũng coi như Tô Trì Á dùng sức mạnh của bản thân mình để tổng cổ Kay và Hàng Lỗi đi, ngồi vững vị trí ghế gập số một của MFC.” 
 
“Bình luận của lầu trên đúng là càng nghĩ càng thấy ớn, nghĩ như vậy thì dã tâm của họ Tô kia quá sâu rồi, trọn bộ cung tâm kế đã lấy ra dùng hết rồi, ai làm đồng đội của cô ta đúng là quá thảm.”
 
Đồng đội MFC nghe thấy Thạch Đầu nói vậy thì dừng huấn luyện lại móc điện thoại ra, cũng nhíu mày nói: “Sao Ngô Hữu Khải lại buồn nôn như vậy, thành tích thi đấu lần đó của chị Trì Á vượt xa anh ta vài con phố đó được không, bây giờ chạy ra nói bậy nói bạ gì đó!”
 
Đầu ngón tay của Kỳ Nguyên Tịch bay múa trên màn hình: “Xem bây giờ tôi đăng Weibo mắng chết anh ta này.”
 
“Cậu mắng anh ta không phải đồng nghĩa là nhân phẩm cậu cũng giống như cậu ta sao.” Tô Trì Á giống như người ngoài cuộc, lạnh nhạt tắt màn hình điện thoại: “Đừng quan tâm mấy cái này, tiếp tục huấn luyện.”
 
Thật ra Ngô Hữu Khải nói không hoàn toàn là sai, đúng là cô đã khiến hai đồng đội “không còn đường nào để đi”, hơn nữa kế hoạch tiếp theo của cô đúng thật là rút khỏi giới. Nếu đã quyết định rút, có cãi cọ cũng chẳng có ý nghĩa gì, khi cô rút những lời này cũng sẽ dần biến mất mà thôi.
 
“Chị Trì Á!” Kỳ Nguyên Tịch không chịu, bởi vì Tô Trì Á luôn không tranh không giành mới làm nhóm người này được đằng chân lân đằng đầu.

 
Thấy Tô Trì Á không để ý tới mình, ngược lại Kỳ Nguyên Tịch nhìn về phía Trì Dã, nói: “Anh Trì Dã, chị Trì Á bị người ta ức hiếp, anh để mặc sao?”
 
Trì Dã đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Trì Á, ngón cái xoa nắp chai nước, khẽ hỏi: “Bây giờ cô muốn công bố không?”
 
Cô cho rằng Trì Dã sẽ khuyên cô đừng rút khỏi đội, không ngờ anh lại cổ vũ mình nhân cơ hội này công bố luôn. Có điều nghĩ lại, dường như lần nào Trì Dã cũng đều bao dung cho các quyết định của cô.
 
Cảm giác bối rối trong lòng cô tựa như đã bị sự dịu dàng của anh xoa dịu, Tô Trì Á suy nghĩ rồi nói: “Tháng sau tôi sẽ hoàn toàn rút khỏi các trận đấu, không còn trong giới này nữa, cho nên mọi người đừng lo lắng. Ngô Hữu Khải có đăng cái gì cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi.”
 
Chỉ một câu mà như sấm sét đánh xuống đất bằng, làm cả MFC im phăng phắc.
 
Người kịp hoàn hồn lại chính là Kỳ Nguyên Tịch, cậu nhóc đỏ hốc mắt: “Có phải bởi vì Ngô Hữu Khải hay không, chị Trì Á đừng nghe anh ta nói bậy, bây giờ em đi tìm anh ta tính sổ, đánh anh ta một trận xả giận cho chị!”
 
“Không liên quan đến anh ta, từ sau trận GP tôi đã đưa ra quyết định này.” Tô Trì Á vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, giọng nói bình ổn: “Tuy tôi rút lui nhưng vẫn chú ý đến trận đấu của các cậu, đừng có lười biếng.”
 
“Rầm!”
 
Vừa dứt lời, Thạch Đầu không nói không rằng đá cái đệm đặt ở bên cạnh, quay đầu bỏ đi.
 
Phương Hiển đứng bên cạnh ôm chặt cậu ấy lại: “Đi đâu?”
 
“Không nghe thấy sao, người ta đã không cần chúng ta, còn ăn vạ ở đây làm gì nữa.” Thạch Đầu ném áo khoác xuống đất: “Tôi không làm nữa, chẳng phải là rút khỏi đội sao, ai mà chẳng làm được!”
 
“Đứng lại, cậu nói cho rõ ràng!” Tô Trì Á đuổi theo.
 
Cảm xúc của Thạch Đầu trở nên kích động, mấy cọng tóc ngắn ngủn trên đầu dựng đứng lên, khó chịu gào lên với Tô Trì Á: “Nếu đã quyết định từ đầu vậy khoảng thời gian này là cái gì, thấy chúng em đáng thương, cho nên bố thí cho chúng em sao?”
 
Thạch Đầu thở hổn hển, cổ nghẹn đến mức đỏ bừng: “Còn không phải do Kay bị thương không thể tiếp tục thi đấu, khi ấy bài học đầu tiên khi gia nhập vào giới này chính là phán đoán nguy hiểm, nếu thật sự xảy ra chuyện bất trắc cũng chính là do số mệnh. Với lại Kay cũng đâu chết, còn sống sờ sờ, có gì mà chị không vượt qua được. Kay là bạn, còn em thì không, chúng em đông người như vậy còn chẳng bằng một mình cậu ấy sao?”
 
Móng tay của Tô Trì Á bấu chặt vào lòng bàn tay.
 

Phương Hiển giữ chặt Thạch Đầu lại ý bảo cậu ấy bớt nói vài câu nhưng lại bị Thạch Đầu hất ra: “Nếu chị thật sự cảm thấy áy náy, thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy thì hãy tiếp tục thi đấu, mang theo hy vọng của Kay tiến về phía trước. Chị cho rằng Kay biết ơn chị nếu chị rút khỏi giới này sao? Sự hy sinh vô vị của chị chẳng qua chỉ để thỏa mãn cảm giác tội lỗi của chị mà thôi, không một ai vì thế mà cảm thấy sảng khoái đâu.”
 
Tầm mắt Tô Trì Á và Thạch Đầu giao nhau giữa không trung, Thạch Đầu giống một đứa bé hờn dỗi trợn tròn mắt, sợ người đối diện không cảm nhận được cơn phẫn nộ của cậu ấy.
 
Mỗi một câu nói của Thạch Đầu đều đâm sâu vào trái tim Tô Trì Á.
 
“Thạch Đầu nói không sai.” Cửa phòng huấn luyện bất ngờ mở ra, giống như cảnh quay chậm trong bộ phim điện ảnh, một chiếc xe lăn tinh xảo từ từ đi vào bên trong.
 
Các đồng đội hít ngược một hơi khí lạnh, bỗng nhiên không ai dám tùy tiện bước về trước, đến cả Tô Trì Á cũng chẳng biết hình ảnh trước mắt mình rốt cuộc là thật hay là ảo ảnh.
 
“Không nhận ra tôi à? Phản ứng của đám nhãi ranh các cậu đúng là thiếu đòn.” Kay chớp mắt.
 
Lúc này mọi người mới như tỉnh khỏi mộng, ngơ ngác hét to đi lên hỏi đông hỏi tây. Tô Trì Á đã gặp Kay từ trước, ngược lại sợ hãi, theo bản năng nhìn sang Trì Dã đứng gần đó.
 
Trong tiềm thức Tô Trì Á vẫn tin tưởng vào Trì Dã luôn im lặng, anh xoa đầu cô: “Qua đó xem thử đi.”
 
Đầu tóc Kay bị đám nhóc nhiệt tình kia xoa tới xoa lui, bởi vì quá quen thuộc nhau nên Kay cũng không khách sáo đám người miệng cứ “phun hương thơm” liên tục, tuy rằng tay vẫn chưa cử động được nhưng miệng mồm vẫn lưu loát như trước, bầu không khí chớp mắt trở lại như trước kia. 
 
Đến tận khi Tô Trì Á được Trì Dã cổ vũ, bước một bước đến bên cạnh Kay, âm thanh ầm ỹ mới ngừng lại được. Nhớ lại vừa rồi Tô Trì Á đã nói muốn giải nghệ, mọi người chẳng nói gì, mà dùng ánh mắt trông mong nhìn Kay, hy vọng cậu ấy sẽ nói gì đó.
 
Kay cố ý đi chuyến này, trên người gánh vác nhiệm vụ, cậu ấy hắng giọng, nói: “Thạch Đầu nói không sai, sau khi cậu giải nghệ rút khỏi giới tôi cũng chẳng biết ơn cậu đâu, có giỏi thì giành giải quán quân về cho tôi, coi như không uổng công tôi nằm trên giường bệnh nửa năm.”
 
Hốc mắt Tô Trì Á bắt đầu ửng đỏ, cảm giác ướt át đã lâu không gặp xộc tới, đầu mũi chua xót, cô không ngờ rằng Kay sẽ chạy tới, cũng không ngờ rằng Kay sẽ nói với cô rằng cậu ấy không mong cô sẽ rút khỏi giới.
 
Người vốn kiên định với quyết định rời đi nhưng vì lời của Kay đã bắt đầu rung động, do dự.
 
“Tôi nằm ngẫm nghĩ, hơn nửa đời chơi đua xe, hình như bản thân cũng chẳng có kỹ năng gì khác, nếu tôi đã bình phục mà cứ ở nhà, sống quanh quẩn mãi cũng chán.” Kay vò đầu: “Cho nên tôi đã đồng ý với Hàn Phong tiếp tục ở lại MFC để giám sát đám nhóc con này. Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì cứ tiếp tục ở lại đây cho tôi hành hạ đi.”
 
Bóng đèn cuối cùng trong câu lạc bộ MFC đã tắt, đám nhóc con huấn luyện cả một ngày đã ôm tâm trạng phấn khích ra về, cả sân huấn luyện rộng lớn chỉ còn lại vài người canh gác.
 
Tô Trì Á đã phải nhận quá nhiều ngạc nhiên vui mừng và thay đổi trong hôm nay, buổi sáng cô không có thời gian tâm sự riêng với Trì Dã, cuối cùng lúc này mới dành ra chút thời gian, chờ Trì Dã ngồi xuống ghế phụ xong, Tô Trì Á mới hỏi: “Thành thật khai ra, rốt cuộc chuyện Kay bất ngờ xuất hiện có liên quan gì đến anh không?”
 
Có lẽ khi đó cô vẫn chưa phát hiện nhưng sau khi chuyện này trôi qua, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút rồi phát hiện ra cũng chẳng có gì kỳ quái.
 
Đầu tiên là Trì Dã cổ vũ cô không khai chuyện giải nghệ, sau đó là Thạch Đầu trở nên kích động nhưng lời nói chẳng hề mất logic, cuối cùng khi cảm xúc mọi người đạt tới đỉnh thì Kay bất ngờ xuất hiện, đẩy cốt truyện lên cao trào.
 
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
 

Trì Dã ấn mở bóng đèn vàng nhạt trên đỉnh đầu, buồng xe tối tăm đã sáng lên, cảm xúc kích động trên mặt Tô Trì Á vẫn chưa tan biến hết, cả khuôn mặt vẫn xinh đẹp đến lóa mắt.
 
Không ngờ Trì Dã không phủ nhận, anh “ừm” một tiếng, cười nói: “Hàn Phong bảo tôi khuyên cô, tôi không khuyên được thì phải đi nhờ cứu viện thôi.”
 
“Tôi không biết anh quen Kay đó.”
 
“Thật ra thì không thân.” Trì Dã hừ lạnh một tiếng: “Nếu không tôi sẽ không đồng ý để anh ta làm huấn luyện viên.”
 
Một người bị thương cứ ngoan ngoãn dưỡng thương, vác thêm việc vào người làm gì. Dựa vào trực giác đàn ông của Trì Dã, tên Kay này có rắp tăm với Tô Trì Á hay không còn phải quan sát thêm, anh không có ý định đào hố cho mình, vác một tình địch trở về.
 
Tô Trì Á không hiểu chút lòng riêng của Trì Dã, cô cong khóe môi, giọng điệu nghiêm túc nhẹ nhàng: “Trì Dã, cảm ơn anh vì tất cả. Tôi rất vui, thật sự rất vui.”
 
Trong khoảng thời gian quen biết Trì Dã, phần lớn thời gian Tô Trì Á luôn im lặng, dễ giận, mẫn cảm. Mà dường như hôm nay cô đã buông bỏ được gánh nặng, vui vẻ nhuốm trên đuôi lông mày cô.
 
Tô Trì Á như thế giống như một cái lông chim vuốt tới vuốt lui trên đầu quả tim Trì Dã.
 
“Quan hệ giữa chúng ta không cần phải cảm ơn.” Trì Dã đưa tay tắt đèn, chu môi: “Hôn tôi một cái là được rồi.”
 
Tô Trì Á tát nhẹ anh một cái, vừa khởi động xe vừa cười nói: “Anh mơ đi, tôi còn chưa đồng ý sẽ yêu đương với anh đó biết chưa.”
 
“Vậy cô nhanh đồng ý đi.” Trì Dã thuận theo nói tiếp.
 
Tô Trì Á lười chấp nhặt với người này, quay lại vấn đề chính: “Tôi cho rằng anh sẽ không khuyên tôi thay đổi quyết định, tiếp tục ở lại MFC đó.”
 
“Ban đầu đúng là tôi không định khuyên cô.” Dù Trì Dã hiểu cô gái nhỏ này coi đua xe là mạng nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào bất cứ quyết định nào của cô.
 
Chỉ là, Trì Dã móc từ trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm bèo nhèo, rồi cẩn thận mở nó ra: “Có một tâm nguyện, tôi nghĩ chỉ có cô mới có thể thực hiện.”
 
Tờ giấy đó chính là tờ giấy mà ngày ấy Tô Trì Á dùng bút viết qua loa “MFC quay lại đỉnh”.
 
Anh sẽ không can thiệp vào quyết định của cô, là bởi vì tôn trọng.
 
Anh muốn giúp cô thực hiện mộng tưởng, là bởi vì yêu.
 
“Trì Dã.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận