Giang Tùy không đến đó, dừng lại ở trước lối thoát hiểm an toàn. Đằng sau có người vội vã đẩy cửa chạy vào, sơ ý mà đụng vào người cô.
Điện thoại của Giang Tùy bị va chạm thiếu chút nữa thì bị rơi xuống.
Người đó vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, xin lỗi.”
“Không sao.” Giang Tùy bình tĩnh lại, bước về một phía, ngẩng đầu lên lần nữa thì bóng dáng con người ấy ở cửa thang máy đã đi đến hành lang.
Giang Tùy đứng nguyên vị trí cũ một hồi lâu.
Một vài cô y tá đẩy chiếc xe nhỏ đi vào thang máy.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tri Tri,vừa đánh được hai chứ thì Tri Tri gọi điện thoại đến.
“Mẹ em ra rồi!”
Giang Tùy sửng một lúc rồi tiếp lời, “Được, chị đến ngay đây.”
Phẫu thuật rất thuận lợi, Chu Mạn vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tri Tri liền gọi điện thoại cho Giang Tùy, không ngờ rằng vừa tắt điện thoại thì liền nhìn thấy phía đầu hành lang có hai con người đang bước đến.
Cậu ấy có chút hoảng hốt ------
Cậu nhỏ sao lại đến đây rồi? Không phải ở lại Quảng Châu một tuần sao?
Không thể lo lắng được nhiều, Tri Tri chạy đến báo kết quả của cuộc phẫu thuật, đi theo vào phòng bệnh.
Phòng bệnh mà Chu Mạn nằm là phòng bệnh đặc biệt, không gian rất rộng, thiết kế cũng rất tiện nghi. Vừa kết thúc phẫu thuật xong lúc nãy, Chu Mạn vẫn còn đang hôn mê.
Tiểu Triệu đã đi tìm y tá, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cậu cháu nhà họ.
Tri Tri nhìn lui nhìn tới, thấy sắc mặt của mẹ cậu ta vẫn rất ổn, liền an tâm hơn nhiều, giao toàn bộ ở đây lại cho cậu nhỏ, cậu ta chạy vào phòng vệ sinh, chuẩn bị yên tâm mà đi vệ sinh. Cậu ta đã gắng nhịn rất lâu rồi.
Lúc Giang Tùy đến, y tá đang giải thích rõ với người nhà về việc chú ý chăm sóc bệnh nhân trong thời kì hồi phục, người đàn ông đứng bên cạnh ghế sô pha kia đang nhìn mắt xuống mà lắng nghe, ngón cái tay đang vuốt vuốt trên màn hình điện thoại. Vóc giáng hắn to cao, đứng trước mặt cô y tá trẻ nhìn ra giáng cao lớn thật nhiều.
Nữ y tá đang nhìn hắn, mặt hơi đỏ, lại nói kĩ thêm vài câu, hắn ghìm giọng lại nói lời cảm ơn, nghe thấy tiếng động ở phía cửa phòng, quay đầu lại, nhìn thấy người đang đứng ở cửa.
……
Trong phòng bỗng yên tĩnh.
Nữ y tá có chút ngạc nhiên mà nhìn.
Giang Tùy dừng bước ngay bên cửa phòng.
Lúc đấy, Tri Tri vừa ra khỏi phòng vệ sinh, nhất thời đã phá vỡ đi sự bình tĩnh kì lạ này ----
“Này, chị! Chị chạy đi đâu về vậy!”
“Ờ……đứng ở đằng kia.” Giang Tùy cúi đầu đóng cửa lại, đi đến bên giường bệnh, hỏi cậu ta: “Dì Chu sao rồi?”
“Ổn rồi, phẫu thuật rất thành công, không có chuyện gì hết.” Tri Tri cũng chạy đến, “Chị xem, sắc mặt mẹ em vẫn rất tốt, đúng không?”
Giang Tùy tiến lại gần, nhìn con người đang nằm trên giường bệnh kia.
“Này, chị, chị ngồi đấy nghỉ ngơi chút đi, mẹ em trong vòng một tiếng rưỡi nữa sẽ không tỉnh lại được đâu.” Tri Tri thuận tay kéo một chiếc ghế thăm bệnh ở bên cạnh, bảo Giang Tùy ngồi xuống, rót ly nước đưa cho cô, “Chị, uống nước nè.”
Giang Tùy cầm lấy, cúi đầu uống một ngụm.
Con ngươi Tri Tri nháy nháy, nhìn cô, lại liếc mắt nhìn sang con người ở bên ghế sô pha. Cô y tá làm xong bổn phận của mình đã đi ra ngoài, cậu nhỏ của cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn vào điện thoại, giống như đang rất bận rộn với công việc của mình.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.
Trong lòng Tri Tri rất hỗn độn, cậu ta có chút hối hận, nghĩ vừa nãy không nên đi ra, nên trốn trong phòng vệ sinh, dò xét xem cặp tình nhân cũ này rốt cuộc sẽ có phản ứng như thế nào khi gặp lại nhau.
Đối với quá trình yêu đương của hai người này, Tri Tri vẫn luôn rất mơ hồ, năm đó không thể nào hiểu rõ được hai người họ đã yêu nhau như thế nào, sau đấy cũng không thể nào hiểu rõ được tại sao lại chia tay, rõ ràng lúc còn học lớp 12 vẫn còn thắm thiết với nhau, cứ ở căn gác lửng năm ấy giữa ban ngày hôn nhau miết đều bị cậu ta tình cờ nhìn thấy nhiều lần, cảm giác yêu nhau say đắm cuồng nhiệt, nhưng tại sao lại tan vỡ chứ?
Tri Tri nhức cả đầu, trong lòng tấm tắc ứ ớ hai tiếng, cảm giác trò chơi tình yêu này thật sự kì lạ đến khó hiểu.
Cậu ta cũng đã được hai mươi tuổi rồi, cũng đã yêu đương được hai lần, nhưng đều là yêu đương ngắn hạn, chỉ yêu được vài tháng rồi chia tay như trò chơi, rất nhanh liền cảm thấy nhàm chán, chia tay cũng đã chia tay rồi, chẳng có cảm giác gì, nhưng lại không bao giờ hiểu được hai người này tại sao yêu nhau cũng đã được ba bốn năm rồi mà vẫn còn chia tay.
Nhưng mà, đối với cậu ta mà nói, thì cậu ta chẳng thiệt hại gì cả, chị cũng vẫn là chị, cậu nhỏ cứ vẫn là cậu nhỏ.
Chỉ là gặp phải kiểu tình huống như bây giờ, liền cảm thấy có chút ngại ngùng, Tri Tri cảm thấy bản thân giống như cái bánh quy có nhân vậy, ngại ngùng đến phát khiếp cũng đã xảy ra rồi, để thoát khỏi cảnh tượng lạnh lẽo này, chỉ có thể là không ngừng bắt chuyện, nói đông nói tây đủ thứ chuyện, sau đó nhìn cậu nhỏ của cậu ta đi ra ngoài gọi điện thoại, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị……” Tri Tri liếc nhìn sắc mặt của Giang Tùy, nói nhỏ, “Em không biết cậu nhỏ của em hôm lại sẽ quay về. Rõ ràng là mẹ em nói cậu ấy phải đi tận một tuần, không biết sao đột nhiên lại quay về nữa.”
“Không sao,” Giang Tùy cầm ly nước, cười, “Cũng không trách em đâu.”
Tri Tri bỗng nhiên nhớ đến gì đó, nói: “À, chị, tối nay chị về nhà ăn cơm với em đi!”
“Không được,” Giang Tùy từ tối, “Chị còn phải về dọn dẹp phòng nữa.”
“Cái này có cần vội đâu, ăn cơm xong em sẽ đưa chị về, dọn dẹp giúp chị chẳng phải ok rồi sao,” Tri Tri nói, “Lâu lắm rồi chị không về, nhà chúng ta cũng đã chuyển rồi, trước sau gì chị cũng phải đến làm quen một chút.”
“Chuyển nhà rồi sao?” Giang Tùy sửng sốt, hỏi, “Chuyển đi đâu rồi?”
Tri Tri dù có nói địa điểm, Giang Tùy cũng không biết, mấy năm nay, thành phố này đã thay đổi không ít, những điều cô chưa biết càng ngày càng nhiều.
“Căn nhà trước đây thì sao.” Giang Tùy kiềm chế không nổi mà hỏi một câu. Căn nhà cũ ở trong góc hẽm đấy, cô cũng đã từng ở được hơn bốn năm, vẫn còn không ít hồi ức đẹp.
Tri Tri nói: “Căn nhà cũ đấy à, mẹ em bán đi rồi.”
Bán rồi?
Giang Tùy nghĩ lại cũng đúng, khoảng đất ở đấy rất đẹp, vốn dĩ đã là nơi chờ giá cao mà bán.
Cô không hỏi thêm gì nữa.
Tri Tri vuốt múi, hỏi, “Chị, em hỏi chị một câu ha, chị với cậu nhỏ của em…… Có phải chị không muốn gặp cậu nhỏ của em không?”
Giang Tùy im lặng một lúc, không trả lời thêm gì.
Mùa đông năm ấy rời đi, chính xác là đã cắt đứt mọi cách liên hệ với hắn, không muốn gặp hắn thêm lần nào nữa.
Nhưng mà lúc đấy cô mới mười tám tuổi, có thể là có chút ấu trĩ.
Tri Tri nhìn cô như vậy, cảm thấy chính là nguyên nhân đấy rồi, nói: “Chị yên tâm đi, cậu nhỏ của em rất bận rộn, rất ít khi về nhà, cậu ấy có chỗ ở ở công ty luôn rồi.”
Để tiếp tục khuyên cô, liền lôi cả dì Đào ra mà nói, “Chị đến nhà em đi, dì Đào cũng nhớ chị lắm rồi, khó khăn lắm chị mới về một chuyến, mà không đến thăm dì ấy sao, đã bao nhiêu năm rồi chứ, hai năm nay sức khỏe dì Đào cũng không tốt tí nào, chị, nếu như chị không đi, thì có phải là có chút vô lương tâm không chứ?”
Giang Tùy bị cậu ta hỏi đến mức không nói kịp, thở một hơi dài: “Được rồi, được rồi, em đã nói vậy rồi, thế thì chị đến thăm dì Đào một chuyến.”
Một lúc sau, Tiểu Triệu dẫn theo y tá đến. Nhìn thấy Giang Tùy, anh ta cũng có chút ngạc nhiên, thiếu chút nữa không nhận ra cô, không ngờ rằng cô bé năm nào đã trưởng thành đến vậy rồi.
Nói chuyện được vài câu, Tiểu Triệu liền nghe điện thoại.
Giang Tùy nghe thấy anh ta gọi người trong điện thoại là “Tiểu Chu Tổng”, nói được hai câu liền tắt máy, hình như là có chuyện gấp cần phải xử lí, vội vã đi ngay.
Đợi đến lúc Chu Mạn tỉnh dậy, thời gian cũng đã không còn sớm nữa, Giang Tùy cùng với Tri Tri ở lại phòng bệnh cùng với bà.
Chiều tối, Tri Tri dẫn Giang Tùy về nhà.
Xe lái đến nơi, Giang Tùy mới biết thì ra chính là một khu biệt thự, quang cảnh cũng rất đẹp.
Giang Tùy đi đến dì Đào liền rất vui mừng. Thật sự là đã nhiều năm rồi không gặp nhau, dì Đào ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới tận vài lần, kiềm chế không nổi mà đỏ sưng mắt lên, “Ây dô, A Tùy của dì đã trở thành một cô gái trưởng thành rồi, xinh đẹp quá đi.”
Giang Tùy bị dì ấy khiến cho cảm thấy có chút xúc động.
Hiện tại, dì Đào cũng sắp được sáu mươi tuổi rồi, có thể nhìn thấy được không còn khỏe mạnh như mấy năm trước đây nữa, bây giờ những công việc trong gia đình Chu Mạn đã không để cho dì ấy làm nữa, mỗi ngày cứ đi lui đi tới không cần làm việc gì, nhưng mà việc nấu cơm thì dì ấy vẫn không thể nào dứt bỏ được.
Khó khăn lắm Giang Tùy mới về một chuyến, dì Đào vui mừng mà bận rộn làm đủ chuyện, trí nhớ lại rất tốt, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến những món ăn mà Giang Tùy rất thích ăn vào những năm trước, đều muốn làm một lần cho cô ăn.
Giang Tùy không thể nào khuyên nổi, cũng không còn cách nào khác, liền ở trong phòng bếp nói chuyện với dì ấy.
Trong suốt thời gian nấu ăn, có rất nhiều chuyện mà Giang Tùy đã biết được từ chính miệng của dì Đào. Thì ra lúc đấy Chu Mạn bán nhà là bởi vì công ty gặp khó khăn.
“Tình cảnh của hai năm đấy rất thảm hại, Tiểu Tri Tri vẫn còn nhỏ, Mạn Mạn lo lắng nhiều lắm, may mà vẫn còn Tiểu Trì, vẫn chưa học xong đã hiểu chuyện mà giúp đỡ chị của cậu ấy, đầu óc thằng bé này cũng thông minh thật, kiên trì mà chống trụ nổi.”
Giang Tùy tính nhẩm, lúc đấy, chắc hắn học năm ba, năm bốn.
Dì Đào lại nói thêm vài chuyện khác, Giang Tùy cứ lặng lẽ mà nghe, thi thoảng thuận theo lời nói của dì ấy mà hỏi lại một câu.
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm, Tri Tri dẫn Giang Tùy lên lầu tham quan.
Căn nhà này lớn hơn rất nhiều căn nhà cũ trước đây.
Tri Tri giới thiệu cho cô: “Đây là phòng của em,” lại chỉ vào căn phòng đối diện, “Kia là phòng của cậu nhỏ em, nhưng mà cậu ấy ít khi ở lắm, cậu ấy giống mẹ em vậy, đều là kẻ tham công tiếc việc!”
Giang Tùy liếc nhìn căn phòng đóng kín ở phía đối diện, nở nụ cười, “Anh ấy đã cố gắng như vậy là đã tốt lắm rồi, vẫn có chút giống dì Chu.”
……
Buổi tối thật thịnh soạn, nhưng mà vẫn giống như trước đây, người ăn cơm rất ít. Vẫn may dì Đào đã có chút thay đổi, trước đây dì ấy đều không ngồi vào bàn ăn, bây giờ đã không còn cố chấp như trước nữa.
Ba người ngồi trên chiếc bàn dài ăn cơm.
Tri Tri vừa ăn vừa nói chueyejn, lại nói đến chuyện học hành của cậu ấy. Dì Đào luôn luôn nói đến cậu ta vài câu.
Giang Tùy mơ hồ cảm thấy như trở về hồi trước, những năm đấy ở trong căn hẻm đấy sống rất đơn giản, rất vui vẻ.
Vừa ăn cơm tối xong, Chu Trì trở về.
Tri Tri đã lên lầu, Giang Tùy đang giúp dì Đào dọn chén bát vào phòng, lúc quay ra, vừa hay hắn vừa đi vào nhà, ngay ở dưới bóng đèn.
Ánh mắt hai người nhìn song song, liền ngơ ngác.
Giang Tùy dừng lại ngay bên bàn, nhìn thấy hắn đã thay áo quần, không phải là bộ khi trưa nữa, cà vạt thắt được một nửa, cúc áo của áo sơ mi tháo ra hai nút, cổ áo có chút nhăn nho, hở cả phần da ở cổ và xương quai xanh.
Hình như hắn có uống bia, môi Giang Tùy cử động, đang định chào hỏi một tiếng, nhưng hắn lại bỗng nhiên chau mày, đi vào phòng vệ sinh.
Vài giây sau, có vài tiếng động truyền ra.
Giang Tùy vô thức mà bước gần đến đó vài bước.
Dì Đào đi từu phòng bếp ra, “Là Tiểu Trì sao?”
Giang Tùy quay người lại, chỉ vào phòng vệ sinh: “Hình như anh ấy đang nôn.”
Dì Đào vừa nghe liền hiểu, vừa trách mắng vừa rót ly nước mang đến.
Giang Tùy đứng ở bên ngoài, nghe một lúc, quay lại tiếp tục dọn dẹp chén bát trên bàn.
Qua ba bốn phút sau, Chu Trì đi ra, dì Đào càm ràm sau lưng hắn: “Phải giữ gìn sức khỏe đi chứ, đã nói bao nhiêu lần rồi, bia phải uống ít uống ít thôi, vậy mà cứ không nghe lời……”
Giang Tùy đang lau bàn, ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Trì ngồi trên sô pha, đưa tay ra rút chiếc cà vạt đang bị kéo một nửa ra vứt sang một bên.
Dì Đào rất nhanh đã nấu xong cháo lỏng, bảo Giang Tùy đang rửa chén bát mang đi.
Giang Tùy đi đến, đặt chén cháo lên trên bàn trước mặt hắn, quay lại mà đi, phía sau có tiếng vọng lại.
“Về khi nào vậy?” Giọng của hắn đỡ hơn một chút, nhưng vẫn rất trầm, là kiểu giọng điệu sau khi uống bia rượu.
Giang Tùy dừng bước lại, im lặng một lúc, nói: “Mới về thôi.”
Chu Trì ngước mắt lên.
Giang Tùy vẫn chưa quay người lại, đầu tóc hơi cong xõa trên vai, cô mang một chiếc áo len màu nhạt, kết hợp với một chiếc quần jeans kiểu dáng đơn giản, đôi mắt cá chân vừa trắng vừa gầy lộ ra bên ngoài.
Hình như đã cao thêm rồi, gầy ốm hơn rồi.
“Về để làm việc hay là thăm gia đình?” Giọng của hắn vẫn rất lạnh nhạt, rất bình tĩnh.
Người của Giang Tùy quay sang một chút, nói: “Chắc là cả hai, công việc vẫn phải xem lại đã.”
Cô liếc nhìn hắn một cái, chạm phải ánh mắt của hắn, cũng hỏi một câu lạnh nhạt: “Cậu vẫn ổn chứ.”
“Không sao, uống hơi nhiều thôi.”
Khuôn mặt hắn không còn đỏ như trước nữa, dần dần trắng lên, đôi lông mày càng đen nhánh, so với thời còn là sinh viên, dáng dấp của hắn trưởng thành hơn nhiều, có thể cũng càng anh tuấn hơn nữa, các đường nét ngày càng sắc sảo.
Ánh mặt nhìn nhau khoảng hai ba giây, Giang Tùy cười một tiếng: “Anh để ý sức khỏe chút đi.”
Cô đi về hướng phòng bếp, bước được hai bước, lại nghe thấy giọng nói càng nặng nề: “Bao nhiêu năm nay em sống có tốt không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...