Lúc Giang Tùy quay lại, Chu Trì vẫn đang cầm điện thoại, Giang Tùy nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy? Có người tìm cậu sao?”
Chu Trì lắc đầu, “Không sao, là tin nhắn rác thôi.” Đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy bưng lấy bát canh trong tay cô, vẻ mặt xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau dọn dẹp. Chu Trì rửa bát, Giang Tùy lau bàn, lau xong thì nhìn thấy Chu Trì vẫn chưa rửa bát xong.
Cô đi đến nhìn, hỏi, “Cần tôi giúp không?”
Chu Trì nói: “Không cần đâu, cậu đi ra ngồi đi.”
Giang Tùy vẫn chưa đi, đứng bên cạnh bồn nước nhìn hắn rửa bát.
Trong phòng bếp không có máy điều hòa, tương đối nóng, rửa bát xong, trán của Chu Trì vã cả mồ hôi.
Hắn ngồi xuống sô pha ở phòng khách, cũng không biết đang nghĩ gì.
Giang Tùy cầm khăn lau mặt của mình đến: “Lau mặt đi.”
Chu Trì vẫn chưa tỉnh táo lại, có chút ngẩn ngơ.
Giang Tùy cười thở dài một tiếng: “Sao mà nhìn giống đứa ngốc vậy chứ.” Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng tay lên, đưa khăn lên mặt hắn, nhẹ nhàng lau một lượt.
Trên mặt vừa ướt vừa mát, rất dễ chịu.
Chu Trì không cử động.
Giang Tùy lau xong, cầm khăn định đi giặt, nhưng bị hắn kéo lại.
Chu Trì đứng dậy, kéo cô ôm vào lòng.
“Để tôi ôm cậu một lúc.” Hắn nói nhỏ.
Giang Tùy ừm một tiếng, ngoan ngoãn cuộn trong lòng hắn, gò má áp vào bờ vai của hắn, chỉ cách nhau bằng một cái áo sơ mi mỏng manh, cô cảm nhận được thân thể hắn đang rất nóng hừng hực.
Từ khi làm náo chuyện lên khiến trong lòng không vui từ hôm qua đến bây giờ, rõ ràng là vẫn chưa đến đủ thời gian hai ngày, nhưng có vẻ lại cảm nhận được như đã kéo dài được một khoảng thời gian rất lâu rồi.
“Chu Trì.” Một tay Giang Tùy vẫn đang nắm lấy chiếc khăn, tay kia theo thói quen nắm lấy áo trên người hắn, nói nhỏ, “Sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
“…….Chuyện gì?”
“Chính là Trần Dịch Dương đấy.” Giang Tùy nói, “Nếu như sau này lúc ăn sáng mà gặp cậu ta, tôi sẽ mua về ăn, sẽ không ngồi cùng với cậu ta, cũng sẽ không tìm cậu ta giảng bài, tôi có thể hỏi người khác, nhưng mà……” Giang Tùy chần chừ một lúc, nói từ từ, “Nếu như không cẩn thận gặp cậu ta trên đường đi học, có lẽ là không có cách nào để né tránh nữa rồi, dẫu sao cũng quen biết, không thể nào giả vờ lơ là người ta được, như vậy là không lịch sự đúng không? Tôi sẽ cố gắng không nói chuyện nhiều với cậu ta. Nếu như lần sau cậu có nhìn thấy, đừng có hỏi mà chưa hỏi thì đã giận rồi được không?”
Chu Trì trong phút chốc lặng im, cánh tay ôm chặt, mặt áp trên đầu của cô, “Ừm.”
Khuôn mặt của hắn cũng rất nóng.
Giang Tùy không nhúc nhích, để hắn ôm như vậy một lúc.
Đợi hắn buông tay ra, cô mới ngẩng đầu nhìn hắn, nói nghiêm túc: “Chu Trì, cậu là bạn trai của tôi, người khác đương nhiên là không phải, tôi phân biệt chuyện này rất rõ ràng, tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Lúc sắp đến tám giờ, Chu Trì rời khỏi nơi ở của Giang Tùy, đi một mình về Nhị Trung.
Khuôn viên trường rất yên tĩnh, mỗi tòa nhà đều có ánh đèn chiếu vào. Vào thời gian này, học sinh ngoại trú của các lớp cùng với toàn bộ học sinh lớp 12 đều đang tự học.
Chu Trì lấy xe đạp từ nhà x era, đạp quanh sân tập trống vắng hai vòng, dừng lại, vuốt mồ hôi trên trán.
Không có một ngọn gió nào, thật nóng bức, kiểu như giành để ngày mai có một trận mưa to đang chờ đợi.
Chu Trì lôi điện thoại ra, tìm một số điện thoại, gọi đi, chuông reo hai tiếng thì có người bắt máy.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, trong tiếng hỗn độn nghe thấy tiếng “A lô.”
“Tên mập.” Chu Trì chau mày, “Mày đang chơi ở đâu vậy? Ồn quá.”
“A, anh Trì, thật là anh đấy sao!” Tên mập rất ngạc nhiên, “Em còn tưởng nghe nhầm nwuxa chứ.” Cậu ta cùng với vài nam sinh đang ở quán net Thiên Lam lớn nhất thị trấn Mi chơi game, không ngờ rằng Chu Trì lại gọi đến giờ này.
Tên mập vẫn rất xem trọng tình nghĩa anh em, rời khỏi nhóm đó, tìm đếm nhà vệ sinh nơi yên tĩnh nhất nghe điện thoại.
“Sao vậy, đột nhiên lại gọi đến?” Cậu ta hỏi Chu Trì.
“Là cậu đưa cho Lâm Tư số điện thoại của tôi sao?”
Tên mập hoảng hốt, vội a a hai tiếng, hàm hồ không thừa nhận: “…… Chuyện này, em không có đưa.”
Trong lòng Chu Trì căn bản đã khẳng định rồi: “Tao biết chính là mày.”
Tên mập rất kinh ngạc, Chu Trì lại không nổi giận, chuyện này rất ít khi gặp phải. Cậu ta trước đây chơi với Chu Trì vài năm, thường nếu gặp trường hợp này, Chu Trì nhất định sẽ nổi cơn giận, nhưng hôm nay lại bình tĩnh đến vậy.
Xem ra không phải đến để khởi binh hỏi tội.
“Được thôi, được thôi, nói thật, là em cho đấy.” Tên mập thẳng thắn thừa nhận, “Chị Lâm Tư đã tìm tôi hỏi rất nhiều lần, em thật sự không còn cách nào để từ chối, chị ấy lại nói có việc gấp cần tìm anh, lại nói là…..” Nói đến đây, dừng lại, có vẻ không dám nói thêm gì nữa, “Nói là mẹ anh bệnh rất nặng, cho nên em mới cho.”
Trong điện thoại không có động tĩnh.
Tên mập lấy hết can đảm nói thêm một câu: “Anh Trì, em thấy cách nói của chị Lâm Tư không giống như đang nói dối, hay là anh…… trở về xem sao đi.”
“Mày biết cái gì chứ.” Giọng của Chu Trì chợt lạnh ngắt.
Điện thoại áp bên cạnh, tên mập cảm thấy hơi lạnh lẽo, cậu ta gãi đầu, cũng không biết nói gì mới được. Đối với chuyện gia đình Chu Trì, cậu ta cũng nghe được thông tin một nơi một ít từ bảy phương tám hướng gộp lại, chắp vá sơ lược, nhưng có nhiều chuyện cụ thể như thế nào cũng không thể nào hiểu nổi.
Dẫu sao, cậu ta biết xuất thân của Chu Trì không vinh quang tí nào, lúc nhỏ hình như là ở với mẹ, cuộc sống tương đối khổ cực, sau đó đến lúc mười tuổi không biết tại sao bỗng nhiên bị đưa vào gia đình nhà họ Chu, nhừng lời đồn đều nói mẹ của hắn tham tài đổi con mình để lấy một đống tiền.
Rốt cuộc có thật hay không, cũng không xác định được.
Tên mập vẫn thử khuyên hắn, “Không phải, anh Trì…… Anh đừng có để tâm vào những chuyện vụn vặt, chuyện gì cũng đều đã là quá khứ rồi đúng không, dù sao cũng là mẹ của anh…..”
“Được rồi, mày im miệng.” Chu Trì chau mày, “Từ lâu là đã không phải rồi.”
“……”
Lúc này tên mập thật không biết phải nói gì nữa, cố gắng gãi đầu suy nghĩ cũng vô dụng, sau cùng trả lời một câu, “Được rồi, em không nói nữa, vậy anh nói đi rốt cuộc anh gọi cuộc điện thoại này đến để làm gì?”
Nghe thấy trong tai nghe có vài giây trầm lặng, sau cùng tên mập nghe thấy một câu: “Sau này đừng cho ai số điện thoại của tôi nữa.”
Nói xong thì tắt máy.
Tên mập cạn lời rên rỉ hai tiếng, nhét điện thoại vào túi quần, cảm thấy con người này thật khó hầu hạ.
Sắp đến kì thi cuối kì, ai nấy đều rất căng thẳng, rất nhanh thì đã đến mùa hè cuối cùng trước khi đón kì thi đại học, nếu như lần này thi điểm quá tệ, thì mùa hè này đừng có hòng rong chơi.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, không khí học tập của các lớp đều tốt lên chưa từng có.
Ngày sinh nhật của Giang Tùy không khéo lại nằm trong giai đoạn này, lại là ngày thứ hai, thật ra cô không có tâm trạng đón sinh nhật, vốn nghĩ rằng sẽ không có ai nhớ đến, không ngờ rằng mọi người đều không quên, vài nữ sinh chơi thân ngồi phía trước sau tặng cô vài món quà nhỏ, còn đến cả Tri Tri mới sáng sớm đã đặc biệt chạy đến trường cấp ba, mang theo một quả khoai lang nướng to bự, lại còn tặng cô thêm một chiếc đồng hồ điện tử mà cậu ta đã tiết kiệm tiền sinh hoạt bữa giờ mới mua được.
“Cái này a, chuyên dùng cho thi cử, xấu thì xấu một chút, nhưng là tấm lòng của em đấy.” Tri Tri nói rất trịnh trọng.
Giang Tùy chỉ có thể cảm ơn cậu ta rồi nhận lấy.
Giai đoạn này Giang Phóng rất bận, hai hôm trước đã đi Bắc Kinh, dành thời gian đi mua một con gấu to, dùng đường vận chuyển hàng hóa nhanh gửi đến tặng Giang Tùy.
Lúc Giang Tùy nhận được tin nhắn thì vẫn còn đang ở trường học, người vận chuyển mang đến phòng văn thư của trường, kết quả là sau khi cô nhìn thấy thì bị cái đầu con gấu dọa phát khiếp, có vẻ dở khóc dở cười.
Giang Phóng không biết cách chọn quà cho con gái, Giang Tùy từ lâu đã biết được, không nghĩ rằng lúc này lại khoa trương đến vậy.
Sau cùng con gấu đó vẫn là Chu Trì ôm về giúp cô, ôm đến nổi lúc trên đường về đều có người nhiều lần chú ý đến hắn.
Giang Tùy hi vọng ngày sinh nhật sẽ đơn giản một chút, cho nên cũng không đi ra ngoài, Chu Trì mua một cái bánh kem nhỏ tặng cô.
Tối đến, thổi nến ước nguyện, Chu Trì kéo tay cô, lôi một chiếc vòng tay từ trong túi ra đeo vào cho cô.
Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi của Giang Tùy.
Trong một năm đã trôi qua, cô đã trưởng thành hơn một chút, cuộc sống đã thay đổi rất nhiều, có được có mất, thu hoạch lớn nhất chính là đã quen được Chu Trì.
Qua một tuần, thời tiết càng ngày càng oi bức, kì thi cuối kì đã đến, gồm hai ngày 24, 25.
Giang Tùy vẫn thi ở phòng đầu tiên, còn Chu Trì lần này cuối cùng cũng thoát ra khỏi phòng thi cuối cùng rồi, kì thi giữa kì lần trước thành tích không tệ, vị thứ đứng trong trường đã tiến lên rất nhiều, số báo danh cũng vì thế mà vượt lên cao không ít.
Giang Tùy rất có kỳ vọng vào hắn, cảm thấy lần này hắn sẽ càng làm bài tốt.
Như mà sự tình lại không giống với những gì cô suy nghĩ.
Chu Trì thiếu bài kiểm tra một môn, buổi kiểm tra tiếng Anh chiều hôm thi cuối, hắn không đến thi.
Lúc Giang Tùy biết được tin, môn thi đã kết thúc, cô rời khỏi phòng thi đi về lớp, đang đi tìm Chu Trì, thì bị lớp trưởng kêu đến, nói Lão Tôn tìm cô.
Giang Tùy đi đến phòng làm việc, nghe từ miệng Lão Tôn nói rằng Chu Trì đã xin nghỉ phép.
Dĩ nhiên, xin nghỉ phép là cách nói khéo léo của Lão Tôn, sự thật thì Chu Trì không có nói một lời nào hết, chỉ là gọi một cuộc điện thoại đến nói là không thi được.
Trước đó Lão Tôn đã gọi điện thoại cho Chu Mạn, nhưng không gọi được, cho nên mới tìm Giang Tùy đến để hỏi tình hình.
Nhưng Giang Tùy cũng vậy, không biết gì hết.
Cô quay về lớp, vội tìm điện thoại, mới nhìn thấy Chu Trì gửi cho cô một tin nhắn.
“Tôi có về phải về quê nhà, đến tối muộn sẽ tìm cậu.”
Có chuyện gì vậy chứ? Không thể đợi thi xong được sao?
Giang Tùy sửng sốt xem tin nhắn của hắn nhiều lần, gọi điện thoại, nhưng vẫn không ai bắt máy.
Giang Tùy lo lắng không chịu được.
Tối hôm đó, Giang Tùy đi tìm Tri Tri, nhưng một thông tin hữu dụng nào cũng không hỏi ra được, Tri Tri cũng giống như cô, chỉ nhận được một tin nhắn, bảo cậu ta nói với dì Đào một tiếng.
Giang Tùy nói: “Dì Chu sẽ biết không?”
“Sao mà biết được?” Tri Tri có chút bực tức, “Mẹ em mấy hôm nay bay đi Mỹ rồi, đến đứa con trai ruột của bà như em đây mà cũng không liên lạc được, chị nói bà ấy có rảnh để lo cho cậu nhỏ em không?”
“Vậy thì phải làm sao?”
“Sao em biết được chứ.” Trong lòng Tri Tri luôn mạnh mẽ, đặc biệt xem như không có chuyện gì nói, “Cậu ấy đã lớn như vậy rồi, trước đây đều một mình sống ở đấy rất rốt, thì xảy ra được chuyện gì chứ? Chắc như em nói đấy, cậu ấy chính là không muốn đi thi, tìm một cái cớ chuồn đi chơi rồi.”
“Cậu ấy không phải là người như vậy.” Giang Tùy cau mày, “Điện thoại cũng không ai bắt máy hết.”
“Cố ý không nghe đấy, không thích người khác làm phiền chứ gì.”
“Không thể nào.”
“Ây, em nói chị này, hôm hay muốn chống đối lại em đúng không?” Tri Tri hơi ngạc nhiên, “Sao mà em nói gì chị cũng phản bác hết vậy? Hơn nữa, chị làm gì mà lo chuyện của cậu nhỏ em đến vậy chứ, có rảnh thì đi quan tâm em đi này…” Con ngươi cậu ta quay tròn, cười hi hi nói, “Bây giờ chẳng phải nghỉ hè rồi sao, em muốn mua một cái ván trượt mới, chị cho em mượn chút tiền được không?”
“……” Giang Tùy không có tâm trạng cười đùa với cậu ta, lấy trong cặp ra hai trăm tệ đưa cho cậu ta, “Chị đi đây.”
Mãi cho đến chiều hôm sau, vẫn không thể nào liên lạc được với Chu Trì. Giang Tùy hỏi Trương Hoán Minh, bọn họ cũng không biết gì, có liên lạc với hắn qua QQ, nhưng không nhận được hồi âm.
Giang Tùy có chút lo sợ, không biết hắn có xảy ra chuyện gì không.
Nhưng mà, có vẻ chuyện này chỉ có một mình cô quan tâm, đến việc nghĩ cách cũng không biết tìm ai để bàn cả, Chu Mạn không ở trong nước, thằng nhóc Tri Tri thì vô tâm, căn bản không trông chờ được gì, cậu ta chỉ mong sao Chu Trì biến mất thôi.
Giang Tùy cũng không dám nói với dì Đào, tối đến Giang Tùy hầu như không thể nào ngủ được.
Lúc bốn năm giờ sáng, điện thoại trên đầu giường bỗng nhiên reo lên, cô giật mình, ngồi dậy, nhìn thấy chữ “ZC” quen thuộc ở trên màn hình điện thoại, thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng đôi mắt bỗng dưng cay cay.
Cô bắt máy, cầm chặt điện thoại ngồi dựa vào tường.
Trong điện thoại có những tiếng động nhỏ, sột soạt, giống như có người đang động đậy trên giường.
“Chu Trì?”
Không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở đầy nặng trĩu của con trai. Một lúc sau, hắn mở miệng, ậm ờ gọi cô một tiếng: “Giang Tùy.”
Giang Tùy vừa nghe liền hiểu, “Sao lại uống bia nữa rồi?”
Một thời gian dài không nghe máy, là để đi uống bia với người khác sao?
Giang Tùy chau mày, hết cách thở dài một hơi: “Cậu hại tôi lo cho cậu chết đi được. Tại sao lại uống bia rồi?”
Chu Trì không tỉnh táo lắm, một câu nói thôi mà phản ứng lại hơn nữa ngày. Hắn ngồi bên vách tường, giọng kìm nén lại, “……Có chút buồn bã.”
Giang Tùy bần thần, lập tức hỏi: “Sao vậy? Tại sao lại trở về gấp như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Không có tiếng trả lời.
Tiếng thở mang theo hơi bia trong điện thoại càng ngày càng nặng.
Chu Trì mê man cầm điện thoại, hình như có vẻ cầm không vững, đầu dựa vào cái gối đầu giường, nâng tay lên sờ mặt, ánh mắt đỏ bừng.
Đêm tối quá yên tĩnh, hắn cố gắng kìm nén nhưng Giang Tùy vẫn nghe thấy tiếng động nhỏ từ trong điện thoại.
Sáng sớm, Tri Tri bị tiếng gõ cửa rung trời khiến cho tỉnh dậy.
Cậu ta mơ hồ dậy mở cửa, bị Giang Tùy dọa cho phát khiếp, “Chị làm gì vậy? Chị, giờ là mấy giờ chứ, kì nghỉ hè sảng khoái như vậy, buổi sáng đẹp trời như vậy mà, sao chị không ngủ đi!”
Giang Tùy lôi cậu ta đến trước bàn học, cầm giấy viết ra, “Địa chỉ nhà ông ngoại em, viết cho chị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...