Trì của tôi

Trong lòng Giang Tùy rất phức tạp.
 
Em nói ai vậy, ai mù mắt vậy.
 
Tri Tri không biết trong lòng cô đang sục sôi, còn tiếp tục gào thét, biểu cảm khoa trương biểu đạt sự ngạc nhiên của bản thân: “Dám yêu cậu nhỏ của em, cô gái đó cũng có chút tài năng đó nhỉ, cô ấy không sợ bị đánh sao?”
 
“Chu Trì làm gì xấu xa đến vậy, cậu ấy chưa từng đánh bao giờ -------” Giang Tùy thiết chút nữa lỡ miệng nói ra, thu chữ “chị” lại, qua loa đổi lại cách xưng hô, “Chưa từng đánh nữ sinh bao giờ.”
 
Tri Tri hét lên một tiếng, “Dù gì cũng rất dọa người, cậu ấy dữ vậy mà.” Câu chuyện thay chủ đề, lại bát quái thăm dò Giang Tùy, “Cậu ấy không phải cùng lớp với chị sao, không lẽ nào chị không biết chuyện gì bên trong hết sao? Bạn gái của cậu ấy là lớp của chị sao.”
 
“…… Không biết nữa.” Giang Tùy rõ ràng chột dạ, thần sắc có chút không tự nhiên, “Sao em phát hiện ra vậy?”
 
“Em cũng không phải ngốc!” Tri Tri cả mặt lộ vẻ “Em thông minh như vậy mà chị không biết sao.”, nói với cô, “Cậu nhỏ của em học kì này rất ham chơi, mười ngày thì đã tám ngày buổi tối không về nhà ăn cơm, em từ lâu đã nghi ngờ rồi, chẳng phải nói là đàn ông ngày nào cũng không về nhà ăn cơm, tám phần là có phụ nữa bên ngoài sao!”
 
Lại có vẻ rất có lý.
 
Giang Tùy không còn gì để nói.
 
“Làm cái gì vậy.”
 
“Gấp hạc giấy!”
 
“…… Hả?”
 
“Là ngàn con hạc giấy sao.” Tri Tri chợt nháy mắt, lấy đầu ngón tay ra dấu cho cô, “Cái kiểu màu sắc sặc sỡ ấy, con gái tụi chị vẫn thích mấy kiểu đấy mà, không phải chị rất thích sao, lúc đấy em ở trong phòng chị có nhìn thấy mà, treo trên cái chuông gió đấy!”
 
“Cậu ấy biết gấp cái này sao?” Giang Tùy kinh ngạc.
 
“Đúng vậy, còn gấp cả một bình to đấy, năm sáu màu gì đó!” Tri Tri dồn hết sức mình mà mỉa mai, “Chắc là bất đắc dĩ quá, có đứa con trai nào mà thích làm mấy chuyện này chứ? Cậu nhỏ của em thật không giống người thường, phát xuân mà phát đến mức không giống người thường.”
 
“……”
 
Giang Tùy không thể nào phản bác, cô cũng rất ngạc nhiên rằng Chu Trì sẽ đi làm những chuyện như thế này.
 
Gấp hạc giấy gì gì đó, dường như có chút…… Haizz, không biết nói thể nào nữa.
 
Dường như là cái dáng vẻ không thể nhìn ra được.
 
Miễn cưỡng đợi Tri Tri nói cho qua chuyện, Giang Tùy liền đi lên lầu.
 
“Chị đi làm bài tập.” Cô nói với Tri Tri như vậy.
 
Mặc dù trước đây cũng nói như vậy, nhưng lần này sức giọng không đủ, có chút chột dạ. Giang Tùy nhận ra rằng với cái đầu óc thông minh của Tri Tri như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị lộ tẩy ra ngoài.
 
Nếu biết thật rồi thì phải làm sao?
 

Dường như cũng không thể làm thế nào cả.
 
Cửa phòng gác lửng đang mở hờ hờ, Giang Tùy nhẹ nhàng đẩy thì cửa liền mở.
 
Chu Trì đang dựa trên ghế bàn máy tính, nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi đến, Giang Tùy cười hắn một lúc rồi để túi kẹo lên bàn, nhìn thấy trên ghế sô pha rất lộn xộn, tấm đệm màu bạc rớt trên sàn nhà, đồng phục cùng áo khoác của hắn nhắn nhúm một đống, còn có thêm một cái áo sơ mi bị vất ngay bên cạnh.
 
Giang Tùy khom lưng nhặt tấm đệm, thuận tay xếp lại: “Cậu lăn ở đây đấy hả?”
 
“Đúng vậy.” Chu Trì ừm một tiếng rồi kéo cánh tay cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Hôm qua chơi vui lắm sao?”
 
“Ừm.” Giang Tùy quen tính ôm lưng hắn, cuộn mình trong lòng hắn rồi ngẩng đầu lên, “Tôi đã cùng với bọn họ nấu cơm ăn.”
 
“Cậu mà cũng nấu cơm được sao?” Giọng Chu Trì rất thản nhiên, biểu cảm rất dịu dàng, mang thêm nụ cười, “Vẫn chưa đốt phòng bếp hả?”
 
“……Chưa.” Giang Tùy rất lúng túng, “Nhưng lại dở quá.” Dừng lại một lúc rồi nói nhỏ, “Hơi nhớ cậu.”
 
Nụ cười của hắn ngày càng lộ rõ trên môi, cúi đầu nhìn cô gái đang được hắn ôm chặt, khuôn mặt thoáng mệt mỏi bỗng có những tia sáng lóe lên.
 
“Nhớ tôi mà không tìm tôi? Còn để tôi phải tự tìm cậu?”
 
“Không phải, tôi định gửi tin nhắn cho cậu thì cậu đã gửi đến trước rồi.” Giang Tùy giải thích, “Tôi đang định chúc cậu ngủ ngon đấy.”
 
Chu Trì có vẻ rất mãn nguyện, ôm cô càng chặt hơn nữa.
 
“Cậu không lạnh sao.” Bỗng nhiên cô sờ cánh tay hắn rồi hỏi.
 
Nhiệt độ hôm nay cao lên một chút, Giang Tùy mặc một cái áo len màu bạc, vốn nghĩ mặc như này là đã ít lắm rồi, không ngờ rằng hắn lại chỉ mặc một cái áo sơ mi tay dài rộng thùng thình.
 
“Đừng có mà để bị ốm đấy.” Cô nói tiếp.
 
“Không sao.” Hắn lại cười.
 
Giang Tùy cảm giác rằng hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt.
 
Lúc hắn vui hắn sẽ cười rất nhiều.
 
Cô nghĩ ngợi, hỏi: “Bài tập hôm qua cậu làm chưa, có muốn làm cùng tôi không?”
 
Thật ra cô chỉ muốn thử thăm dò một chút thôi, mặc dù lần này Chu Trì đã đứng được vị trí hai mươi, nhưng không thể nói rằng hắn sẽ đồng ý làm bài tập.
 
Giang Tùy không miễn cưỡng hắn, nhưng nhìn thấy hắn gật đầu, cảm thấy rất vui.
 
“Cậu đồng ý sao?” Đôi mắt của cô cứ thế mà sáng lấp lánh.
 
Lần này Chu Trì ừm một tiếng, đi đến bên cạnh cửa, lấy cặp xách của hắn trên tủ giày rồi quay trở lại.
 

Bên cạnh bàn học chỉ có một cái ghế, Chu Trì lấy cái ghế ở bàn máy tính mang đến, ngồi ngang hàng với Giang Tùy, bàn học cũng dài nên hai người ngồi cũng không chật lắm.
 
Trước khi làm bài tập, Giang Tùy giúp hắn dọn dẹp lại trên bàn học một chút, trên bàn chỉ đặt một vài cuốn sách cũ cùng với một số đồ chơi nhỏ của hắn, rubi, con quay, …, rất nhanh thì đã dọn xong.
 
Thành tích của lần kiểm tra trước Giang Tùy đã xem kĩ, ngữ văn với tiếng Anh của Chu Trì tương đối yếu, ngữ văn không đủ điểm, tiếng Anh thì vừa đủ điểm, những môn khác xem ra có vẻ còn kháng cự được, lí hóa cũng không đến nỗi.
 
“Hay là, làm ngữ văn trước đi.” Giang Tùy vừa mở cặp ra vừa hỏi.
 
Chu Trì không có ý kiến gì.
 
Tuần này có một tờ đề ngữ văn được giao về nhà làm.
 
Giang Tùy phát hiện Chu Trì vẫn rất kiên trì, hắn làm đến phần đọc hiểu văn hiện đại mới dừng bút, trong quãng thời gian đó Chu Trì chỉ uống một ngụm nước, ăn một cái kẹo, không giống với hắn thường ngày ở lớp học.
 
Nhưng mà, lúc dò đáp áp, Giang Tùy mới phát hiện, kiến thức cơ bản của hắn quả thật không ổn tí nào, phần đề chọn đáp án đúng phía trên chỉ đúng được hai câu, vừa hỏi hắn thì hắn cũng chỉ đoán phỏng mà thôi.
 
Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ngữ văn cũng không thể được giải quyết một lần là xong, phải rèn luyện hằng ngày mới được.
 
Giang Tùy sửa giúp hắn xong, nói: “Phần trong sách này cậu phải học thuộc lòng, cậu học chưa?”
 
Chu Trì dựa vào ghế, lắc đầu, “Nhát đọc.”
 
“……” Giang Tùy cũng không biết nên nói gì nữa.
 
Chu Trì nhìn cô, “Cậu muốn tôi học sao?”
 
“Cậu sẵn lòng không?” Giang Tùy hỏi.
 
Qua một lúc, hắn gật dầu, cười nhạt nói: “Đọc thì đọc, cũng không phải là chuyện quá khó.”
 
Sau khi ăn trưa, hai người lại tiếp tục làm đề tiếng Anh, phần lớn thời gian Giang Tùy đều dành để sửa câu sai cho Chu Trì, học liên tục gần đến hai tiếng, cả hai người đều có vẻ mệt rồi.
 
Chu Trì nói: “Uống chút gì đó đi.”
 
“Ừm. Tôi đi lấy cho, hồng trà?”
 
“Được.”
 
Giang Tùy xuống lầu, Chu Trì đứng dậy đi đến dựa trên sô pha, nhắm mắt, dụi dụi mặt.
 
Không lâu sau đó, Giang Tùy đã quay lại, bước chân của cô hơi nhanh.
 
“Chu Trì……” Giọng nói có vẻ gấp gáp.
 

Chu Trì mở mắt ra, ngồi thẳng người, liếc nhìn, tay trái của Giang Tùy đang cầm hai ly nước, tay phải níu chặt một bên quần của mình.
 
“Quần bị rách rồi.” Giang Tùy rất ngượng ngùng, khuôn mặt hơi đỏ. Chiếc quần cô mặc hôm nay có vẻ hơi cũ, cũng không biết đường chỉ đã bị tuột ra từ khi nào, vừa này chạy xuống lầu, sải chân hơi rộng, cứ thế rồi bị rách một đường dài, đến mức có thể nhìn thấy chân.
 
Cô cứ thế mà níu quần lại, nhìn có chút buồn cười.
 
Chu Trì cố ý cười rồi hỏi: “Có phải cậu mập lên rồi nên quần nó đứt chỉ luôn không?”
 
Khuôn mặt Giang Tùy càng đỏ: “Không phải, tôi vẫn chỉ có 41,5 kg mà thôi.”
 
“Không giống lắm.”
 
Giang Tùy: “……”
 
Hắn lại cười thêm một tiếng, “Đợi đấy.”
 
Quay người lại mở tủ áo quần của mình ra, tìm thấy một cái quần thể thao màu đen, phần eo lưng nhỏ hơn chút.
 
“Thay trước đi.”
 
Giang Tùy nhìn lui nhìn tới, “Rộng quá.”
 
“Cái này là nhỏ nhất rồi, thử xem đã.”
 
“Ừm.”
 
Giang Tùy cầm cái quần đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau, thay quần rồi cố gắng thắt chặt giây ở phần eo lại, nhưng mà ống quần đã rộng thùng thình, lại còn dài hơn một đoạn. Cô đứng quay lui quay tới xem một lúc rồi mở cửa đi ra.
 
Chu Trì ngồi ở trên sô pha, đang mở nắp chai nước ra, đưa mắt lên nhìn, nhịn không nổi mà cười.
 
Giang Tùy cúi đầu xem lại mình, lại nhìn con người đang ngồi trên sô pha kia.
 
Hiếm khi hắn cười đến phấn khích kiểu như vậy, bờ vai rung nhẹ, nắp chai hồng trà trong tay mở sắp ra rồi.
 
Buồn cười đến vậy sao?
 
Mặt Giang Tùy lại nóng bừng lên thêm mấy độ, cũng không nói gì hết, trong lòng đang nghĩ: Đợi cậu cười cho đã đã.
 
Vẫn may, Chu Trì cũng không phải là người phấn khích thái quá, cười đủ rồi thì không cười nữa, đứng dậy lấy chai hồng trà trong tay đưa cho cô, liếc nhìn từ trên xuống: “Thật giống người muốn đi đến hồ cá trộm cá quá đi, đợi tôi đi mua cho cậu một cái cần câu, nhớ cầm lấy đấy.”
 
“……Cậu mới giống đấy.” Giang Tùy đáp lại.
 
Hắn lại bắt đầu cười: “Gan cậu càng ngày càng lớn rồi đấy.”
 
“……”
 
Giang Tùy không nói gì.
 
“Đối xử tốt với tôi chút.” Giọng hắn kìm lại, trong mắt có ý cười đùa, “Vẫn đang mặc quần của tôi đấy.”
 
“….Đợi lát nữa trả cho cậu.” Giang Tùy nói, “ Dì Đào có kim chỉ, ở ngay dưới lầu, tôi đi lấy lên khâu lại quần của tôi.”
 
Dì Đào đi mua đồ ăn rồi.

 
Giang Tùy cũng không nhớ rõ dì ấy cất kim chỉ ở đâu nữa, cô tìm lui tìm tới các ngốc nghếch ở trong các tủ đựng đồ dưới phòng khách mới tìm thấy.
 
Chu Trì dựa vào sô pha xem ti vi, Giang Tùy ngồi trên sàn nhà, chỉ đã xâu vào kim.
 
“Cậu biết khâu sao?” Chu Trì hỏi một câu.
 
“Biết chứ, lúc nhỏ tôi đã từng học ở tiết học thủ công.” Chỉ là đã lâu quá rồi, không tài nào nhớ nổi.
 
Giang Tùy cúi đầu mằng mò.
 
Chu Tri dựa trên sô pha quay qua, nhìn một lúc, nói nhỏ: “Môn thủ công của cậu chắc không đạt nhỉ.”
 
“……”
 
Giang Tùy bị trêu chọc đến không thể nói gì, nhịn một lúc rồi nói, “Đạt rồi.”
 
Chu Trì nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, đưa tay ra: “Đưa đây.”
 
“Cậu biết sao?” Giang Tùy ngạc nhiên.
 
Hắn không trả lời, cầm lấy quần của cô, tay khâu vá rất linh hoạt.
 
Suốt quá trình đó Giang Tùy nhìn hắn khâu vá, phát hiện ra mặc dù hắn khâu với tốc độ không nhanh, nhưng đường chỉ lại rất chắc chắn, hiển nhiên là giỏi hơn cô nhiều.
 
Càng nhìn cô càng kinh ngạc: “Cậu có học sao?”
 
Hắn cười khẽ, “Thiên bẩm đấy.”
 
Giang Tùy không tin, “Môn thủ công của cậu đạt điểm tuyệt đối phải không?”
 
“Cậu nói phải thì cứ cho là phải đi.”
 
Hắn cúi đầu tiếp tục khâu.
 
Giang Tùy cũng không nói thêm gì làm phiền hắn, yên tĩnh đặt đầu trên bàn, chăm chú nhìn hắn một lúc.
 
Không hiểu sao, càng lúc càng nhận ra rằng bản thân trước đây một chút cũng không hiểu hắn, mãi đến sau khi cả hai ở bên nhau mới dần dần cảm thấy hắn không phải là người mà trước đây cô đã nhìn thấy.
 
Không phải khoa trương mà nói, vẻ ngoài của hắn thật rất tốt, tính cách cũng rất tốt. Theo như lời mà Tri Tri nói thì nhìn hắn có vẻ giống thiếu gia, như kiểu được chiều chuộng quá mức vậy, chính là kiểu người mà chuyện gì cũng không cần làm, luôn rất lười nhát.
 
Nhưng bây giờ, hắn ngồi ở đây, chuyên chú khâu quần cho cô.
 
Trong lòng Giang Tùy bỗng nhiên có chút cảm động.
 
Qua một lúc, Chu Trì khâu xong, thắt nút chỉ lại, lấy kim đâm vào cuộn chỉ.
 
“Xong rồi.” Hắn ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Giang Tùy, vẫn chưa kịp phản ứng gì, cô đã đứng dậy đến bên hắn, ôm cổ của hắn, dịu dàng hôn lên má của hắn.
 
“Chu Trì, cậu thật tốt.”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui