Trì của tôi


Lần đầu tiên Giang Tùy nhận món quà năm mới mà béo tròn dễ thương đến vậy. Ngoại trừ cái bụng với đôi mắt ra thì con chim cánh cụt này chỗ nào cũng toàn là màu hồng, đến cái dây treo ở sau đầu cũng là màu hồng.
 
Tri Tri đứng bên cạnh chăm chú nhìn, khuôn mặt kinh ngạc: “Ôi mẹ ơi, hồng đến mức này luôn à! Năm nay cậu mấy tuổi vậy.”
 
Giang Tùy bất ngờ sờ một lúc, bên ngoài có một lớp lông ngắn, rất mềm mại.
 
“Dễ thương quá.”
 
“Thích không?” Cái giọng mới ngủ dậy của hắn khàn khàn.
 
Giang Tùy ngẩng đầu dậy, khoảng cách thật gần như vậy mới phát hiện khuôn mặt của hắn có chút hốc hác, da dẻ vẫn rất trắng nhưng đôi mắt không chút tinh thần, có thể nhận ra hắn đã ngủ không ngon giấc. Dẫu sao thường ngày hắn cũng không dậy sớm như vậy.
 
Cô gật đầu: “Cảm ơn.”
 
Chu Trì không nói thêm gì, lặng lẽ cười.
 
Giang Tùy chợt phát hiện những ngày gần đây đều không thấy hắn cười như vậy. Những lời nói lần trước đã làm hai người họ xa lánh nhau rất nhiều, cô cảm thấy không vui, hình như Chu Trì cũng vậy. 
 
Cửa kính xe kéo xuống một nửa, Giọng nói của Chu Mạn vọng đến: “A Tùy!”
 
“Đến đây.” Giang Tùy đáp trả.
 
Hai người nhìn nhau vài giây, đã không còn cơ hội nói thêm được điều gì.
 
“Tạm biệt.” Giang Tùy nói rất nhỏ, quay người đi.
 
“Chị! Chị nhớ quay lại sớm nha!” Tri Tri lạnh run người nhảy tứng lên, hét to.
 
Giang Tùy vẫy tay với cậu ta.
 
Cửa xe đóng lại.
 
Tri Tri đứng nhìn chiếc xe đã chạy đi, cảm thấy bản thân thật đáng thương, mười năm thì có đến tám năm cô đơn lẻ bóng, mẹ của cậu ta chẳng có được lần nào về nhà trước đêm giao thừa, năm nay càng thảm, chị không ở đây, trong nhà lại còn có thêm một ông cậu cứ im im, ít nói, khó gần nữa.
 
Quả thực xui xẻo hết sức.
 
Bình thường thì không có cảm giác gì, hôm nay Giang Tùy đột nhiên đi khỏi, trong nhà thiếu đi một người, cảm giác lạnh lẽo, buồn hiu hơn nhiều.
 
Dì Đào thật không quen chút nào, thường hay nhắc lui nhắc tới vài câu, nói A Tùy thế này thế nọ. Dẫu sao vẫn là một cô bé hiểu chuyện, chu đáo hơn nhiều, không lì lợm như mấy đứa con trai. Giang Tùy thường ngày biết cách chuyện trò với dì ấy, nói câu nào cũng rất dịu dàng, nhỏ nhẹ, nghe xong thấy trong lòng rất thoải mái.
 
Tri Tri cũng cảm giác ra được điều này, trong nhà yên tĩnh đến mức không một tiếng động, lúc ăn cơm chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với ông cậu nhỏ mà thôi. Bài tập kì nghỉ đông không biết làm cũng không biết hỏi ai, có hôm làm bài tập tiếng Anh điền từ vào chỗ trống, có đến năm sáu câu đọc không hiểu, cậu ta buồn bực không chịu nổi, thử làm một chuyện không sợ chết, cố lấy dũng khí cầm cuốn sách bài tập chạy lên hỏi cậu nhỏ, ai ngờ rằng cậu nhỏ nhà ta còn học kém hơn mình nữa, nhìn mất mấy phút để phân biệt từ có âm đọc khác các âm còn lại còn không giỏi bằng cậu ta.
 
Hai tên học kém không hài lòng, châm chích nhau vài câu, Tri Tri chịu thua liền bỏ chạy, thiếu chút nữa thì bị đánh, nhất thời cảm thấy càng chua xót, chị không ở đây thì đều không có ai bảo vệ cậu ta, chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.
 
Đêm giao thừa càng đến gần, cảm giác chua xót này càng rõ ràng hơn nữa.
 
Tri Tri ghi hận trong lòng, hôm đó ngày 29 tháng chạp, lại vì một chút mâu thuẫn mà gây sự với nhau, bắt đầu trận đấu khẩu với Chu Trì, Tri Tri càng nghĩ càng tức, buổi tối lên mach lẻo với Giang Tùy trên QQ, hai chị em gọi video nói chuyện, nhưng mà tai nghe của Giang Tùy bị hư rồi, buộc phải nhắn tin, Tri Tri thêm mắm thêm muối vào kể một hồi, nói Chu Trì xấu xa còn hơn con quạ đen. 
 
Giang Tùy không tin cho lắm.
 

“Cậu ấy xấu xa đến vậy sao?”
 
Tri Tri: “Có chứ, nếu mà em chạy không nhanh thì nhất định vật em xuống đất mà đánh một trận rồi. Haiz, không phải chị bị cậu ấy mua chuộc rồi chứ, là vì con thú xấu không ai thèm mà cậu ấy tặng sao? Mắt không có thẩm mĩ thì phải, cậu ấy xem chị là con chó sao, mua được quả bóng rồi buộc chị phải trung thành tận tâm sao? Chị, đây rõ ràng là đang sỉ nhục chỉ số IQ của chị đấy.”
 
Xấu đến không ai thèm sao.
 
Giang Tùy vân vê con chim cánh cụt màu hồng phấn đang nằm trong tay, không phải rất dễ thương sao.
 
“Đấy là do em có thành kiến với cậu ấy.” Một lúc sau lại gõ thêm vài chữ, “Tri Tri, em muốn nghe chị nói thật lòng không, chị cảm thấy cậu ấy rất tốt.”
 
Tri Tri: “Toi rồi, con gái tụi chị bị làm sao vậy? Làm ơn đi, bà chị yêu dấu của em, xin chị giữ vững lập trường một chút, hai chị em mình mới là người cùng phe mà! Chị đừng có bị mỹ sắc của cậu ấy lừa chứ!!!”
 
 Một dãy dấu chấm than hiện lên.
 
Giang Tùy nhìn thấy khuôn mặt đang phát điên của Tri Tri trong video, cười lên, vừa cười vừa nhắn tin cho hắn: “Em cũng thừa nhận cậu ta đẹp trai sao? Vậy thì tại sao không thừa nhận quan hệ huyết thống tốt đẹp này chứ?”
 
Câu nói này quá cay độc.
 
Tri Tri bị cô đâm cho một đao đến muốn thổ cả huyết.
Giang Tùy bị biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta chọc mắc cười chịu không nổi.
 
Thật ra Tri Tri cũng không phải là thằng con trai xấu xí, ngược lại là tướng mạo của một đứa thông minh, lanh lợi, có thể tưởng tượng đợi đến lúc cậu ta lớn thêm chút nữa, có lẽ sẽ nhận được sự mến mộ của nhiều bạn gái lắm, chỉ có điều so với cậu nhỏ của cậu ta thì vẫn còn kém cỏi một vực.
 
Giang Tùy trêu chọc cậu ta xong liền an ủi: “À không, em cũng đã có thừa nhận một tí đấy chứ, vậy là tốt rồi.”
 
Tri Tri không chịu nổi: “Nói nhanh, có phải chị bị mỹ sắc của cậu ta mê hoặc rồi không????”
 
Giang Tùy dừng một lúc, trả lời: “Không phải, lừa em đấy.”
 
Tri Tri cạn lời gửi lại một dãy dấu chấm.
 
Giang Tùy lười nói tiếp, gõ thêm vài chữ: “Đợi chị quay về rồi lì xì cho em, không nói chuyện với em nữa.”
 
Cô thoát QQ, cầm con chim cánh cụt lên, lấy tay vân vê nó.
 
Rồi lặng lẽ ngồi ngẩn ngơ một lúc.
 
Thanh xuân của ai nói chung đều có những mối quan hệ mập mờ như vậy, nó khiến người khác phải thấp thỏm lo âu muốn ngừng lại nhưng không thể nào ngừng được. Giang Tùy ý thức được cô đã rất nhớ Chu Trì sau ba ngày xa cách liền cảm thấy rất xấu hổ.
 
Hắn là ai? Hắn là cậu nhỏ của Tri Tri, là người mà cô có thể nhớ thương được sao?
 
Nhưng mà những ngày qua cô liên tục nhớ hắn, phải làm sao bây giờ?
 
Bản thân cô tự kiểm điểm lại mình đến nửa đường thì bị cắt ngang.
 
Ba của cô hôm nay đi tụ tập với một vài người bạn cũ, đến bây giờ mới trở về, mua hai quyển sách mang đến phòng sách đưa cho cô.
 
Thấy Giang Tùy có vẻ rầu rĩ, không vui, Giang Phóng lấy làm kì lạ: “A Tùy, con không vui sao?”
 
Giang Tùy có chút nhăn mặt, kê đầu trên bàn: “Ừm.”
 

Giang Phóng đặt sách qua một bên, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi bên cạnh. Giang Phóng là người có học vấn, vóc người gầy ốm, diện mạo ưu nhã, trên người luôn mang thần thái của một thư sinh, không biết là do ông già này học nhiều quá rồi nên không có kiểu lôi thôi như những người cùng độ tuổi trung niên hay sao mà cũng không nóng nảy, rất điềm tĩnh, lặng lẽ ngồi xuống đó khiến người cô có cảm giác yên lòng.
 
Cả năm nay cô rất ít gặp ông ấy, cảm giác dường như ông ấy đã già thêm một chút, có rất nhiều nếp nhăn trong khóe mắt.
 
Giang Phóng thoáng cười nói: “A Tùy nhà ta xinh gái đến vậy, đầu óc lại thông minh, đã có được hai niềm vui trong đời người, còn có chuyện gì phải phiền muộn nữa chứ, ba vẫn nghĩ chưa ra.”
 
Giang Tùy chợt cười: “Con không nói hay giống ba như vậy đâu.”
 
“Trong lòng của ba thì A Tùy là giỏi nhất rồi.” Giang Phóng nói, “Trong lòng có chuyện gì, nếu như con bằng lòng thì có thể nói cho ba biết.”
 
Giang Tùy do dự một lúc, ngẩng đầu lên hỏi: “Ba đánh giá những người yêu sớm là người như thế nào?”
 
“Yêu sớm?” Giang Phóng hiển nhiên không ngờ đến cô sẽ hỏi về vấn đề này, kinh ngạc một lúc rồi lắc đầu cười: “A Tùy đã lớn rồi, có người để thích rồi sao?”
 
Khuôn mặt Giang Tùy trong chốc lát bừng đỏ: “Cũng không hắn là đang nói đến con.”
 
Cô dùng chữ “Không hẳn”, nhưng lại thừa chữ “Không”.
 
Đương nhiên là Giang Phóng đã hiểu, nói rất dịu dàng: “Nếu mà nói từ trong lí tính thuần túy thì ba không phản đối yêu sớm, bản tính của con người là càng bị ngăn cấm càng yêu điên cuồng, có cấm cũng không có tác dụng. Nhưng mà thân làm cha mẹ, không thể nào xử lí dựa trên cảm tính được, bởi vì bảo vệ con gái của ba vốn là bản năng rồi, đúng không? Nếu như con chịu tổn thương , bị bắt nạt, ba không thể nào không quản được, A Tùy, con hiểu không?”
 
Giang Tùy gật đầu: “Yêu sớm nhất định sẽ chịu tổn thương sao?”
 
“Không phải là hoàn toàn, chỉ có thể nói là trường hợp đấy cũng không ít.”
 
Giang Tùy gật đầu lia lịa: “Con hiểu. Nếu như gặp phải người không tốt, cậu ta sẽ đối xử tệ bạc với con, đúng không?”
 
Giang Phóng: “Ừ, đúng rồi.”
 
Không biết Giang Tùy đã nghĩ đến chuyện gì, im lặng một lúc, nói tiếp: “Vậy……vậy nếu như gặp được người rất tốt thì sao, có cần phải chủ động không?”
 
Thì ra đang suy nghĩ để hỏi chuyện này sao.
 
Giang Phóng cười, khẳng định chắc chắn với cô một câu: “Nếu mà đã là người tốt như vậy thì nên cố gắng trân trọng nó.”
 
Giang Tùy dạ một tiếng, cúi đầu xuống, lại bắt đầu vân vê cái đầu của con chim cánh cụt, vân vê hơn nửa ngày trời thiếu chút nữa làm rụng cả lông của nó.
 
Còn thêm hai câu hỏi mà cô đang lưỡng lự chần chừ mãi trong cổ họng, không thể nào mở miệng hỏi được.
 
Nếu như……. Nếu như con thích cậu của Tri Tri thì sao?
 
Có phải ba với dì Chu sẽ không vui không?
 
Sau cùng Giang Tùy cũng không hỏi, vì thế nên cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
 
Nhưng mà cô hiểu rất rõ, không quan tâm đến Chu Trì cô sẽ rất buồn, dường như Chu Trì cũng không vui.
 
*

Cuối cùng đêm giao thừa cũng đến.
 
Hôm đó là ngày 6 tháng 2 năm 2008 dương lịch.
 
Giang Tùy trải qua nguyên một ngày náo nhiệt, buổi sáng cùng với cô, chị họ, em họ đi dạo phố, mua được nhiều quà tặng để mang về nhà. Thật may mắn là cô đã mua được một tuýp kem chống sẹo cho Chu Trì, là chị họ của cô chọn giúp, nghe nói loại này chống sẹo rất tốt. Thật ra vết sẹo trên trán của Chu Trì cũng không phải là vết sẹo to lắm, chỉ là lần trước bị thương sau khi khô lại thì còn lưu lại một vết màu hồng, nhìn xa thì không thấy gì, nhưng nếu nhìn với khoảng cách gần thì lại nhìn rất rõ. Giang Tùy vẫn cứ để tâm mãi trong lòng, cho nên lần này muốn mua một tuýp cho hắn bôi, hi vọng là có hiệu quả.
 
Buổi chiều cả gia đình cùng chuẩn bị bữa cơm tất niên, cùng nhau làm sủi cảo.
 
Đợi ăn cơm xong thì mọi người bắt đầu trò chuyện, tối đến lại cùng nhau xem chương trình Gặp nhau cuối năm, cảm giác như đang trở về thời thơ ấu vậy.
 
Mấy đứa nhỏ không xem ti vi, Giang Tùy với em họ còn có một đứa cháu gái, cả ba người cùng nhau đi ra ngoài chơi đốt pháo.
 
Vào thời kì này, trong khu phố vẫn chưa nghiêm cấm đốt pháo hoa.
 
Chính là cái lúc ăn cơm tất niên đó, tiếng pháo nổ đến chói tai, sau đó thì dần dần ít lại.
 
Đến 9, 10 giờ, có lẽ mọi người đều đang xem ti vi, các khu vực lân cận đều vô cùng yên lặng trong một khoảng thời gian.
 
Giang Tùy trở về phòng xem phim, dựa trên sô pha gửi tin nhắn chúc phúc đầu năm cho bạn bè. Cô không thích gửi đồng loạt cho tất cả cùng một kiểu tin nhắn mà phải nhắn mỗi người chúc một kiểu khác nhau, dù gì cũng không được mấy người, rất nhanh đã gửi hết cho tất cả.
 
Ở trong danh bạ của Giang Tùy thì tên của Chu Trì xếp ở vị trí cuối cùng.
 
Cô cũng gửi cho cả Chu Trì, tuy chỉ là một câu “Chúc mừng năm mới” rất bình thường, nhìn giống như gửi cho đồng bộ cả nhóm vậy, nhưng không đợi được đến lúa tin nhắn hồi đáp mà có cảm giác trống trải đến chịu không nổi, nhìn điện thoại liên tục nhiều lần, mỗi lần tin nhắn gửi đến đều không phải của hắn.
 
Là do người gửi lời chúc năm mới cho hắn nhiều lắm sao?
 
Là hắn bận đến không thèm để ý đến điện thoại sao?
 
Giang Tùy cố tìm rất nhiều lý do biện cớ cho hắn.
 
Qua một lúc lâu, Giang Tùy có chút buồn lòng, không muốn đợi tiếp nữa, vất điện thoại qua một bên xuống phòng bếp làm sủi cảo với cô cho cả nhà ăn, sau đó thì đứa cháu gái của cô hét lên: “Cô nhỏ, điện thoại của cô reo kìa, có người gọi đến!”
 
Giang Tùy đặt sủi cảo lên bàn, đi đến xem thì trên màn hình hiện lên.
 
ZC.
 
Cô hoảng hốt, bất chợt tim đập nhanh loạn nhịp.
 
Giang Tùy cầm lấy điện thoại, chạy nhanh lên lầu, đóng cửa lại nghe điện thoại.
 
“A lô?”
 
Một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc.
 
Giang Tùy dựa vào cửa, “Chu Trì?”
 
“Là tôi đây.”
 
Cả hai im lặng một lúc, nghe thấy tiếng pháo nổ xa xa từ đầu dây bên kia.
 
Giang Tùy không ngờ đến hắn sẽ gọi điện cho cô.
 
Chu Trì ngồi dựa vào ghế sô pha, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu mà không nghe thấy giọng của cô, hắn chủ động hỏi, “Sao rồi, đón năm mới vui không?”
 
Giang Tùy trả lời: “Vẫn tốt, có chị họ, em họ, hơn nữa, cháu gái của tôi đã lớn rồi, cho nên cũng rất náo nhiệt. Còn cậu thì sao?”
 
Chu Trì: “Vẫn vậy, cũng không có gì vui.”
 
Giang Tùy nghĩ một lúc, nói: “Cậu đi chơi với Tri Tri đi. Đánh bài hay gì đó cũng được.”

 
“Chơi với nó không có gì thú vị hết, cậu ta vẫn là thằng nhóc.”
Giang Tùy dường như tưởng tượng được vẻ mặt khinh thường của hắn. Cũng đúng, hắn mà đánh bài với Tri Tri không chừng sẽ đánh nhau mất, dẫu sao Tri Tri cũng rất thích chơi xỏ lá.
 
Giang Tùy không biết phải nói gì thêm nữa.
 
Chu Trì có vẻ cũng kiếm không ra chuyện gì để nói nữa rồi, im lặng một lúc, nói, “Thôi được rồi, vậy cậu đi chơi đi, tôi tắt máy đây.”
 
Trong lòng Giang Tùy cố kiềm lại nhưng không nhịn nổi nữa: “Chu Trì.”
 
“Hả?”
 
Giang Tùy cầm chặt điện thoại, mím chặt môi, “Nói chuyện thêm chút nữa đi, được không.”
 
Trong điện thoại im ắng một lúc lâu, giọng nói của hắn truyền đến, hình như thoải mái hơn lúc nãy nhiều, “Nói cái gì đây? À……cậu đang xem ti vi sao?”
 
“Không có, tôi đang ở trong phòng.” Giang Tùy nói, “Chương trình Gặp nhau cuối năm rất nhàm chán, cậu thì sao? Đang làm gì vậy?”
 
“Tôi cũng đang ở trong phòng, vừa xem phim xong, còn nhàm chán hơn Gặp nhau cuối năm nữa, cậu có tin không?”
 
“Là phim đĩa sao,” Giang Tùy cười, “Chỉ có cái đó thì cậu mới chê nhàm chán thôi.”
 
“Đúng vậy.” Trong vòng một giây thì hắn đã tiếp lời.
 
Giọng nói của Giang Tùy cũng nhanh chóng đáp trả, “Vậy thì cậu còn xem làm gì nữa? Muốn tìm ngược sao?”
 
Chu Trì ừm một tiếng, nói, “Là đĩa phim mua lần trước đó, cậu đã không xem rồi mà nếu tôi cũng không xem nữa thì không phải rất lãng phí sao.”
 
“……”
 
Giang Tùy không biết nói gì thêm nữa.
 
Trước thời gian học thêm, có ngày trong lúc ăn cơm tối, Chu Trì khoe với cô vài câu, nói là đã mua đĩa phim mới, hỏi cô có muốn xem không, nhưng lúc đó cô đã từ chối.
 
Chu Trì không nghe thấy cô nói gì, cau mày lại: “Tôi chỉ buột miệng nói ra thôi, không có ý gì khác đâu.”
 
Qua vài giây sau, nghe thấy giọng nói rất nhỏ của cô trong điện thoại: “Xin lỗi.”
 
“Tôi không trách cậu.”
 
“Chu Trì,” Giang Tùy gọi tên hắn, có chút áy náy mà nói, “Lần trước tôi nói như vậy với cậu, nên cậu không vui phải không?”
 
Chu Trì trả lời: “Ừm, đúng thật là không thể nào vui nổi.”
 
Giang Tùy lại xin lỗi thêm lần nữa: “Xin lỗi, cậu đừng có giận nha.”
 
“Tôi không hẹp hòi như cậu nghĩ đâu.”
 
“Vậy thì tốt.” Giang Tùy nói: “Tôi có mua quà về cho cậu, Tri Tri với dì Đào cũng có.”
 
“Vậy à, mua gì vậy.” Cuối cùng hắn cũng đã cười lên.
 
Giang Tùy nói: “Đều là những thứ cậu cần thôi, đợi tôi về sẽ biết liền.”
 
Hắn ừm một tiếng, hai giây sau, nhỏ giọng nói: “Khi nào thì cậu về?”
 
“Vẫn chưa biết nữa, để mai hỏi ba tôi đã.” Giang Tùy nghĩ ngợi một lúc, không biết dũng khí từ đâu ra, nói nhỏ, “Tri Tri có khỏe không? Tôi rất nhớ nó, cả dì Đào nữa.” Ngừng lại một lúc, giọng nói càng nhỏ hơn nữa, “Cũng rất nhớ cậu.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui