Mặt Giang Tùy cứng đờ, hai bên gò má nóng hừng hực.
Thật ngại ngùng.
Cô muốn buông tay ra nhưng xung quanh toàn một màu đen kịt, thật khiến người khác phải sợ hãi.
“Chu Trì……”, Cô nhỏ giọng gọi tên hắn, nhưng không thể nào nói tiếp được, cũng không buông tay ra, vẫn cứ níu lấy hắn, ngón tay cử động thật không tự nhiên lắm.
Chu Trì đã đoán ra được.
“Sợ bóng tối sao?”
“……” Giang Tùy thừa nhận, “Ừm.”
Vốn nghĩ hắn sẽ cười trêu chọc cô nhưng lại không hề như vậy.
Ngược lại Chu Trì còn nắm chặt lấy tay cô, “Sợ thì phải nói với tôi chứ, không cần phải tự chịu đựng như vậy đâu.” Không còn là giọng điệu cười nhạo lúc nãy nữa.
Tim của Giang Tùy đập loạn nhịp.
Chu Trì nắm lấy tay cô, lần mò trong bóng đêm đi đến bên cạnh giá treo áo quần, lấy một chiếc áo khoác lông khoác lên người cô, “Mặc áo vào, dưới lầu rất lạnh.”
“Ờ.”
Tiếng sột soạt liên hồi trong đêm tối, Giang Tùy đã mang áo xong.
Chu Trì đi đến bên giường tìm thấy điện thoại, định mở điện thoại lên thì phát hiện điện thoại đã tự động tắt nguồn.
Chỉ có thể mò trong đêm tối để xuống lầu.
Giang Tùy được hắn nắm lấy tay dắt đi, lúc xuống cầu thang thì đi lần theo bước chân hắn mà đi.
Hai người lần mò từng bước một.
Chu Trì đi ở đằng trước, sau lưng luôn có tiếng bước chân đi theo.
“Cậu cẩn thận một chút.”
Đi được vài bước thì lại nhắc nhở: “Đừng có nhanh như vậy chứ.”
Lại đi tiếp thêm vài bậc cấp nữa thì âm thanh càng nhỏ lại: “Cẩn thận kẻo ngã.”
“……”
Chu Trì thật có chút cạn lời.
Hắn chợt nhận ra Giang Tùy một khi căng thẳng thì lại nói lảm nhảm rất nhiều.
“Không ngã được đâu, cậu không cần lo.” Hắn lắc lắc tay Giang Tùy, “Không phải tôi đang cầm tay cậu đây rồi sao, vẫn còn sợ hả?”
“Không có.” Giang Tùy ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.
Dưới lầu càng tối, hai người dựa vào trí nhớ mà đi đến ngăn tủ bên cạnh bàn ăn, tìm thấy được đèn bin, lập tức đi kiểm tra ổ điện, phát hiện quả nhiên là bị đứt cầu dao.
Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn may, không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không thì thật rắc rối.” Lần trước xảy ra vấn đề về điện, cô cùng dì Đào đã thắp nguyên một bàn nến để thắp sáng.
Chu Trì: “Có thể xảy ra được rắc rối gì chứ, không phải tôi đã ở đây rồi sao.
Cũng đúng.
Trong nhà đúng là vẫn nên có một người đàn ông thì rất tốt, thằng nhóc Tri Tri đó, chỉ có thể xem là một nửa thằng đàn ông thôi, không gánh vác được việc gì hết.
Vấn đề được giải quyết một cách nhanh chóng.
Chu Trì bật đèn phòng khách lên, trong phòng sáng rực. Lúc này hắn mới nhìn rõ được bộ dạng của Giang Tùy lúc này.
Thật buồn cười.
Áo của hắn mặc lên người cô rộng thùng thình, cô cuộn áo vào trong người như một con mèo.
Chu Trì cười vui vẻ nhìn cô: “Con nhà ai đến đây.”
Giang Tùy cúi đầu nhìn một lượt, “Là cậu bảo tôi mặc mà.”
Chu Trì vẫn đang cười cô, cầm lấy tay áo kéo cô đi, “Đi thôi, lên lầu.”
Lên đến lầu hai thì Giang Tùy cởi áo khoác đưa cho Chu Trì, đi về phòng của mình, lần này Chu Trì không còn giữ cô lại nữa.
Giang Tùy gấp rút ôn tập hết bài học, kì thi cuối kì cuối cùng cũng đã đến, lịch chính thức vào ngày thứ tư, thứ năm.
Kì thi cuối kì cấp ba phải chia lớp ra để thi, lấy danh sách học sinh cả khối sắp xếp, phân chia lại. Trưa thứ ba, lớp trưởng cầm danh sách phòng thi dán ở trước lớp, mọi người đều chen chúc đến xem.
Cho đến buổi trưa tan học, mọi người đều xem xong hết rồi, Giang Tùy mới đến xem vị trí phòng thi của mình, lần thi trước cô làm bài rất tốt, xếp vị trí đầu bảng.
Giang Tùy luôn tiện tìm tên của Chu Trì, phát hiện hắn bị phân vào phòng thi cuối cùng, đó là nơi tụ tập của những đứa hay gây chuyện trong khối. Bọn họ là những học sinh yếu kém trong nhóm học sinh yếu kém toàn trường, chủ yếu đều liên quan đến vấn đề của giới trẻ, tổng cộng có ba mươi người.
Nói chung là để sắp xếp thuận tiện thì một vài học sinh chuyển trường đều được phân vào phòng đó.
Thành tích của Chu Trì thật ra không tệ đến mức đó, ở trong nhóm nam sinh nhát học xếp sau cùng đó, hắn vẫn được xem là vượt qua mức đó, Giang Tùy để ý mấy lần kiểm tra bài tập trước đó có vài lần hắn vẫn có thể vượt qua điểm tiêu chuẩn mà.
Giang Tùy nhớ kĩ số báo danh, xuống lầu đến sân bóng tìm Chu Trì, cùng hắn đi xem phòng thi.
Hai người họ không thi cùng chung một toà nhà, Giang Tùy ở tòa nhà số 1, Chu Trì ở tòa nhà thực nghiệm sau cùng, cái phòng bên cạnh cầu thang đã cũ ở tầng 1, nói chung thì vẫn lấy đó để làm phòng thi.
Buổi chiều ngày thi đầu tiên thi xong môn toán, Giang Tùy ra khỏi phòng thi thì nhìn thấy Chu Trì đứng ở dưới cây cổ thụ ở cổng trường, thong dong ngậm ống hút uống trà sữa.
Nhìn thấy Giang Tùy, hắn vẫy tay, đợi cô đi đến thì lấy ly trà sữa còn lại đưa cho cô.
Giang Tùy hỏi: “Cậu nộp bài trước sao?”
Chu Trì ừm một tiếng.
“Cậu đều làm xong hết rồi sao?”
“Chưa.” Hắn tùy ý nói, “Bỏ đi, đủ điểm rồi, nhát làm tiếp lắm.”
Giang Tùy: “……”
Thật thoải mái nhỉ.
Đợi đến ngày thứ hai, Giang Tùy nhận ra cô đã đánh giá thấp Chu Trì quá. Hắn không những thoải mái, mà còn rất ung dung, thật không giống người bình thường mà. Buổi sáng kiểm tra tổng hợp các môn khoa học tự nhiên xong, Giang Tùy nghe lời nhắn nhủ của hắn mà ở nhà ăn trước cổng đợi hắn cùng ăn cơm, đợi hơn một tiếng mà không thấy người,gọi điện cho hắn thì không bắt máy.
Giang Tùy chạy đến phòng thi tìm hắn, đi đến cửa phòng thì nhìn thấy trong phòng trống không, chỉ có một người ngồi ở bàn thứ ba đếm từ dưới lên. Hắn đang gục trên bàn đánh một giấc no nê.
Thật chịu thua luôn rồi!
Lão gia, ông thật biết hưởng thụ quá đấy.
Giang Tùy căng hai bên thái dương lại rồi thở ra một hơi dài, bước nhanh đến.
Chu Trì nghiêng mặt, đầu tựa vào cánh tay, mũ của áo khoác đội được một nửa, lộ ra một phần tóc của hắn.
Đôi mắt hắn nghiền chặt, ngủ thật ngon giấc, trong tay còn cầm lấy hộp bút đã cũ, hai tờ giấy nháp phía dưới vẽ lung tung.
Lúc này Giang Tùy mới phát hiện mí mắt của hắn có hai nốt ruồi màu nhạt.
Tối qua thức trắng đêm sao?
Không lẽ là thức để chơi game?
Buồn ngủ đến vậy sao, ở trong phòng thi mà cũng có thể ngủ ngon đến vậy.
Giang Tùy nhìn một lúc, không biết tại sao lại có chút mềm lòng. Vốn dĩ muốn hét thật to dọa chết hắn để báo thù, nhưng ngay lúc này không thể nào hét lên được.
Máy điều hòa trong phòng thi trước sau đều bị tắt hết rồi, vị trí của phòng học này thật không ổn, cứ thấy lạnh buốt cả người.
Giang Tùy lấy áo khoác lông ở trên ghế dựa đắp lên người hắn rồi đi khỏi.
Ngay lúc này, căn tin rất đông.
Giang Tùy mua một bát mì thịt bò, bưng nóng run rẩy hơn nửa ngày mới tìm thấy chỗ ngồi, nghe thấy có người đang gọi cô ở phía xa, quay đầu lại nhìn thấy Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí đang ngồi ở góc cuối cùng bên kia.
Cô bưng bát mì đến đó: “Hôm nay các cậu sao lại đến đây ăn vậy?”
“Tớ còn muốn hỏi cậu nữa đây.” Trương Hoán Minh cảm thấy kì lạ nhìn cô, “Sao chỉ có mình cậu vậy, không phải Chu Trì đi cùng cậu sao? Cậu ấy nói hôm nay không đi ra ngoài với tụi mình, phải đi đến nhà ăn mà, nhưng sao mà tụi mình đến đây hơn nửa ngày rồi! Đợi hơn nửa ngày rồi cũng không thấy người đâu!”
“Cậu ta đang ngủ ở trong phòng học đấy.” Giang Tùy ngồi xuống, “Có lẽ là thức trắng đêm rồi, giống như kiểu đang rất mệt vậy, đợi chút nữa tớ mua ít đồ ăn cho cậu ấy.”
Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí nhìn cô mà trong lòng dường như đang có ý gì khác.
“Thằng quỷ Chu Trì thật sung sướng quá mà.” Trương Hoán Minh nói, “Giang Tùy, sao cậu lại đối xử tốt với cậu ấy vậy!”
Giang Tùy ăn xong một miếng mì, “Tốt gì đâu.”
Trương Hoán Minh hỏi dò xét cô, “Nghe Chu Trì nói cậu ấy không phải cậu ruột của cậu hả?”
“Không phải, sao vậy.” Giang Tùy cúi đầu, gắp lên một miếng thịt bò.
Trương Hoán Minh gẩy mũi, cả gan nói, “Vậy nếu không phải là cậu ruột thì có phải là……có thể yêu nhau đúng không?”
“……”
Giang Tùy nhai được nửa miếng thịt bò, dừng lại, qua một lúc sau thì ngẩng mặt lên, sững sờ nhìn cậu ta.
Lý Thăng Chí lập tức thụi cho cậu ta một phát, “Đệch, má mày nói tầm bậy gì vậy, mày bị thần kinh hả, mày xem đi, dọa chết Giang Tùy rồi.”
Trương Hoán Minh cười rồi đưa tay lên tỏ vẻ “tạ lỗi”: “Giang Tùy, cậu đừng giận nhé, tớ chỉ đùa giỡn tí thôi mà!”
Lý Thăng Chí nói: “Đi, đi thôi, đi nhanh đi, đừng có làm phiền người ta ăn cơm nữa!”
Vừa nói vừa bưng hai dĩa cơm lên, túm lấy Trương Hoán Minh kéo đi ra khỏi chỗ đó.
……
Ngồi ở nhà ăn mất hết năm mươi phút, tô mì của Giang Tùy còn gần một nửa, cô thật sự nuốt không xuống nữa rồi, gắp lên chừng nào đều rớt ngược xuống hết, sau đó đi lên quầy bán thức ăn ở lầu ba mua một phần cơm thịt nướng, cô gói lại gọn gàng vào hộp, lại đi đến quầy nước mua một chai nước lọc, cầm tất cả đi đến phòng thực nghiệm.
Rất nhiều người ăn cơm xong thì đã quay lại phòng thi rồi, trong cái phòng đó đã trở nên rất ồn ào.
Giang Tùy vừa bước vào cửa thì có nam sinh trong phòng đã để ý đến cô, toàn là những đứa phá phách thôi, ai nấy đều ăn mặc thật thời thượng, màu mè, không giống học sinh cấp ba chút nào hết.
Có một thằng đầu tóc vàng hoe vừa nhìn mặt cô vừa huýt sáo.
Phong cách ăn mặt trường Nhị Trung tương đối thoải mái, mặc dù có quy định không được nhuộm tóc, nhưng mấy kiểu học sinh này rất khó quản, cả trường ai cũng biết đến, nhuộm tóc lại không phải là một lỗi quá nghiêm trọng, trường học đã can thiệp rất nhiều lần nhưng vẫn chưa dùng đến biện pháp nào quá mạnh tay, khiến cho khuôn viên trường thường có thể nhìn thấy một hai đầu tóc vàng hoe như vậy.
Giang Tùy vẫn không thèm đoái hoài cậu ta, lướt qua bục giảng đi xuống phía dưới, quả đầu tóc vàng đó từ chỗ ngồi của mình bật dậy, đi đến giữa lối đi, hình như cố ý chọc cô: “Tiểu mĩ nữ, học lớp nào vậy, sao buổi sáng không thấy nhỉ?”
Bàn tay Giang Tùy vả cả đống mồ hôi, rống cổ lên nói: “Phiền cậu nhường đường một chút.”
Đầu tóc vàng cười đùa tí tửng nhìn cô: “Cậu mua cái gì vậy?”
Cậu ta tiến đến gần, nhìn hộp cơm trong tay cô.
Giang Tùy lùi lại đằng sau một bước.
Một vài nam sinh ngồi bên cạnh đều đang chăm chú xem náo nhiệt: “Triệu Khải, lại dụ dỗ em gái nhà lành nữa rồi, mày háu sắc đến vậy sao, chuyên chọn những thể loại trong sáng ngây thơ như này hả!”
“Cần đến mày quản sao.” Đầu tóc vàng cười, đưa tay ra hướng về phía tay Giang Tùy, định cầm lấy chai nước lọc trong tay cô, “Cho tôi uống một ngụm đi!”
“Đừng đụng vào tôi.” Giang Tùy cảm thấy vô cùng ghê tởm, dùng lực đẩy cậu ta ra, hét to lên, “Chu Trì!”
Chu Trì đang say mộng lại bị hét tên lên đến nổi giật cả mình, bừng tỉnh dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Tùy ở đằng trước.
Cô bị một thằng tóc vàng ngăn lại.
Mặt của hắn trong chốc lát trở nên lạnh ngắt, có một luồng khí dữ thổi từ đầu đến chân, hắn bước vài bước đến đẩy tên tóc vàng ra: “Mẹ mày làm gì vậy!”
“Đệch.” Tên tóc vàng nhận ra Chu Trì, nhưng chưa từng nói chuyện trực tiếp với hắn, đã từng đánh chung một trận bóng, biết rõ hắn không phải dạng tầm thường, không ngờ hôm nay lại chọc phải hắn.
“Đây là người của cậu hả? Không nói sớm!” Cậu ta tự tìm lối thoát cho mình, “Sớm biết đây là ngựa của cậu thì tôi nào dám leo lên, đều là bạn cả mà, tha cho tôi nhé, là lỗi của tôi.”
Khuôn mặt lưu manh của cậu ta cười với Giang Tùy: “Xin lỗi nhé, chị dâu, chỉ là đùa chút thôi mà.”
“Tôi không phải.” Trong lòng Giang Tùy đã rất khó chịu, mỗi câu mà tên này nói ra đều thật ghê tởm, nếu như không vì Chu Trì, hôm nay cô sẽ không đứng ở đây tranh luận với kẻ lưu manh như cậu ta. Nhưng bây giờ xem lại tình hình thì Chu Trì với hắn vẫn là bạn bè mà.
Sao loại người nào hắn cũng có thể làm bạn hết vậy?
Lần đầu tiên Giang Tùy nảy sinh bực dọc với cách kết bạn của Chu Trì.
Cô cau mày lại nói thêm một lần nữa: “Tôi không phải bạn gái của cậu ấy.”
Nói xong, lấy nước với hộp cơm đặt trên bàn bên cạnh, quay người lại đi ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...