Chừng ba giờ chiều Mục Hiển tới đón Lộ Già, lúc đi ra cửa suýt nữa lại quên lấy khăn, may nhờ Mục Ôn Nhiên nhắc nhở, lại còn tự mình buộc lại cho cậu.
Mục Ôn Nhiên chưa từng chăm sóc lũ trẻ con kém tuổi mình, thành ra đem nửa khuôn mặt Lộ Già dấu sau lớp khăn quàng, cuối cùng còn vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Đi thôi, lần sau gặp.” Không rõ là vô tình hay cố ý, y lại nhấn mạnh từ lần sau.
Mục Hiển thấy cảnh này hơi kinh ngạc, vốn ông cho rằng cháu mình sẽ không thèm phản ứng cậu nhóc cơ, thậm chí khi tới đây ông còn chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh mắt lạnh lùng của cháu trai, nhưng không ngờ y với Lộ Già lại ở chung tốt đến như vậy.
Rốt cuộc nhìn thấy trên người cháu trai có dính chút khói lửa nhân gian, Mục Hiển liền cam tâm tình nguyện làm người tài xế, mấy ngày sau đó hết sức tận chức tận trách đúng giờ tới nhà họ Bạch đón người.
Trong khoảng thời gian này Bạch Dịch nháo vô số lần, ề à vờ vịt hỏi mẹ nó tại sao Lộ Già lại có thể không làm bài tập.
Lộ Già cười hì hì: “Anh đi bồi ca ca chơi, không cần làm bài tập.”
Bạch Dịch hận đến ngứa răng ngứa lợi, mà do hồi đầu chính nó từ chối đi Mục gia, giờ không tiện nhắc lại.
Dĩ vãng đều là nó và Lộ Già cùng ngồi làm bài, hiện tại chỉ có mỗi mình nó ngày ngày ngậm nước mắt, một thân một mình bị mẹ nó ngồi giám sát nó làm bài tập nghỉ đông.
Chênh lệch lớn như vậy khiến Bạch Dịch khổ sở muốn chết.
Mà Lộ Già kì thực cũng chẳng thoải mái là bao, trải qua mấy ngày quan sát, cậu phát hiện Mục gia luôn chỉ có một mình Mục Ôn Nhiên, bảo mẫu thỉnh thoảng sẽ nhắc tới chủ nhân, cũng là ba của Mục Ôn Nhiên, nhưng không hề đề cập đến mẹ của y.
Với hoàn cảnh, thân thế, gia đình của mình khiến Lộ Già khá nhạy cảm trong phương diện này, cho nên cho dù Mục Ôn Nhiên không hề nói gì, Lộ Già cũng đoán được phần nào.
Điều này làm cho Lộ Già sinh ra một cảm giác mang trong mình sứ mệnh lớn lao – cậu cần phải che chở vị ca ca này.
Bởi vậy mấy hôm nay, Lộ Già luôn luôn nỗ lực chọc cho Mục Ôn Nhiên vui vẻ.
Mục Ôn Nhiên lục trong phòng chứa đồ, lấy một bộ cờ nhảy với máy chơi game, đương nhiên mấy món này không phải của y rồi, y chưa bao giờ chơi mấy thứ này cả.
Lộ Già đến, y liền bày mấy món đồ chơi ra để Lộ Già chọn.
Mỗi ngày lựa một món, Mục Ôn Nhiên sẽ cùng cậu chơi.
Hình thức như này khá giống người lớn đang trông trẻ vậy, quá mức qua loa.Mục Hiển không nhịn được chơi, Lộ Già lại hết sức tích cực phối hợp y.
Vừa bắt đầu chơi cờ nhảy, cậu thậm chí còn nghĩ muốn thua Mục Ôn Nhiên khéo khéo một tí, kết quả chứng minh, không cần cậu cố ý thua – mà cậu cơ bản nào có thắng nổi.
Chơi đến cuối cùng, Lộ Già cuống đến viền mắt đỏ bừng, cậu chẳng rõ tại sao mình cứ thua hoài như thế, thu chân ngồi trên ghế sa lon, tay bắt lấy cổ chân, tự hờn tự dỗi, tức đến bật khóc, cúi gằm đầu len lén lau nước mắt.
Mục Ôn Nhiên giật mình, thả viên cờ xuống, hỏi: “Sao lại khóc?”
Bảo mẫu vẫn luôn lén lút quan sát hai người, bây giờ rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở Mục Ôn Nhiên: “Cậu chủ nhường em một chút.”
Lời này Lộ Già tất nhiên nghe thấy, vai càng run rẩy hơn, tiếng nghẹn ngào không thể kiềm chế nổi.
Mục Ôn Nhiên rút cờ của mình về, cầm quân cờ của Lộ Già, đi một bước: “Cậu thắng.”
Bảo mẫu thở dài một hơi, thiếu gia nhà bà thật sự không biết dỗ dành trẻ con mà.
Lộ Già kìm nén tiếng khóc, mặt nghẹn đến đỏ chót, lắc đầu: “Anh, nhường em….
không đáng tin.”
“Vậy thì chơi lại một ván nữa.” Mục Ôn Nhiên đưa tay bày lại thế cờ.
Lộ Già thật sự không muốn chơi, nhưng mà Mục Ôn Nhiên đã bày xong cờ cả rồi, cậu vẫn bé ngoan đánh cờ.
Chơi đến cuối cùng, Lộ Già dần bình bĩnh, chỉ thỉnh thoảng thút thít một tiếng.
Không khống chế được thôi, cậu biết làm sao kìm được chứ.
Mắt thấy mình sắp thắng đến nơi rồi, nước mắt liền tuôn rơi, Lộ Già liều mạng kìm nén, nhưng lại đi sai một nước cờ.
Mục Ôn Nhiên giương mắt nhìn sang, Lộ Già ngượng ngùng vò đầu, chỉ vào một vị trí bên sân nhà: “Tới phiên anh, đi vào đây là thắng.
Vốn anh sắp thắng rồi….” Nói đến mấy từ cuối, cơ hồ như đang lẩm bẩm trong miệng, “Anh đừng nhường em làm gì cả, khóc….
là do bản thân em, anh không có lí do gì phải nhường hết.” Cậu có chút nhụt chí, lại cảm thấy bản thân quá kém cỏi, vốn là cùng ca ca chơi, kết quả thua nhiều quá lại khóc lóc om sòm.
Mục Ôn Nhiên thu cờ bỏ vào hộp, “Tôi tự nguyện.” Lộ Già đáng yêu lắm, lần trước y đã nhận ra rồi, đổi lại là mấy đứa nhóc họ hàng Mục gia, y đã quay người bỏ đi từ lâu rồi.
Y không chịu nổi mấy thằng nhóc thích khóc nháo, mà Lộ Gia lại chẳng hề như thế, Lộ Gia khác biệt với hầu hết những người y từng gặp phải, bọn họ hận không thể cách y xa nhất có thể, mà Lộ Già lại cứ sáp vô.
Hiếm thấy nhất đó là, y không ghét khi Lộ Già khóc, cũng không cảm thấy tiếng khóc ấy đáng ghét.
Mà cũng chỉ dừng lại ở không đáng ghét thôi.
Cho nên Mục Ôn Nhiên không đi an ủi Lộ Già, mà Lộ Giả cũng không cần an ủi, cậu luôn có thể tự mình lau khô nước mắt khi khóc đủ, mỉm cười nói ‘em không sao’.
Thu dọn bàn cờ xong, Mục Ôn Nhiên không để nó trong tủ đồ chơi, mà mang tới phòng chứa đồ cất đi.
Y nghĩ, Lộ Già có lẽ sẽ không muốn chơi trò này nữa, vậy nên không cần thiết phải để nó ở bên ngoài làm gì.
Khi đó Mục Ôn Nhiên – lạnh lùng xa cách, trái ngược hoàn toàn với Lộ Già.
Y coi như chuyện hiển nhiên, dùng lớp áo giáp cứng rắn lạnh lẽo bao bọc bản thân, thậm chí còn quá đáng hơn nữa, thế nhưng lại chỉ có Lộ Già nguyện ý không ngại phiền phức sửa chữa y, bao dung y.
Trải qua mấy ngày ở chung, Lộ Già càng ngày càng yêu thích vị ca ca này, Mục Ôn Nhiên không hề tranh tivi với cậu như Bạch Dịch, cũng không giống mợ bắt cậu làm bài tập, mà khi chơi trò chơi y sẽ nhường cậu, quan trọng nhất là Mục Ôn Nhiên đẹp trai lắm luôn, Lộ Già có tức giận đến đâu cũng tuyệt đối không thể xuống tay đánh lên khuôn mặt đó được.
Bạch Dịch lại không giống vậy, không được đẹp trai bằng, lại còn rất nhờn da mặt cực dày, Lộ Già luôn khó mà kiềm chế vung tay đấm mấy cái.
Cậu cảm thấy Mục Ôn Nhiên tốt lắm, căn nhà rộng lớn đến vậy mà chỉ có một mình Mục Ôn Nhiên, cha y thường xuyên vắng nhà, bảo mẫu nấu bữa tối xong sẽ đi nghỉ, Mục Ôn Nhiên không thích nói chuyện cũng là điều dễ hiểu.
Cuộc sống như này quá cô đơn, Lộ Già có cậu, có mợ, lại còn có cả cái tên Bạch Dịch lâu lâu có thể lôi ra đánh đánh, còn Mục Ôn Nhiên, hình như y chẳng có gì cả.
Nhưng mà tết đến Lộ Già phải đi nhà ông bà ăn tết, không thể tới Mục gia chơi được.
Không khí tết cực kì náo nhiệt, nhà nhà treo đèn kết hoa, mỗi lần tết đến Lộ Già đều rất vui vẻ, năm nay cậu lại phiền não, sợ khi cậu đi, Mục Ôn Nhiên lại phải ăn tết một mình, cho nên lần cuối cùng tới Mục gia trước khi ăn tết, Lộ Giạ hỏi Mục Hiển: “Chú sẽ ăn tết với ca ca ạ?”
Mục Hiển: “Sẽ, nhà chú ăn tết đều về quê, họ hàng ở quê khá nhiều, Lộ Già muốn đi sao?”
Lộ Già lắc đầu: “Cháu phải đi nhà bà nội, ba mươi còn phải cùng mợ về nhà ngoại nữa.” Cậu không yên lòng, nói thêm, “Vậy thúc thúc nhớ chăm sóc ca ca thật tốt nhé.”
Mục Hiển không nhịn được bật cười: “Ôn Nhiên ca ca nhà con bao nhiêu rồi, còn cần chú chăm hả?”
Hôm ấy Lộ Già ở lại đến tối, cùng Mục Ôn Nhiên ăn cơm xong mới đi về, trước khi đi còn nói với Mục Ôn Nhiên rằng: “Mấy ngày tết em không tới được, anh ăn tết vui vẻ nhé.”
Mấy ngày gần đây, Mục Ôn Nhiên đều tự tay choàng khăn cho Lộ Già, động tác nhuần nhuyễn lắm rồi, chiếc khăn vòng qua đầu Lộ Già một vòng: “Năm mới vui vẻ.”
Lộ Già phải đi, nhưng Mục Ôn Nhiên vẫn còn nắm khăn của cậu, thế là bị lôi trở lại, ép mộng.
Mục Ôn Nhiên: “Ăn tết xong tới nữa?”
Lộ Già giơ tay ok, Mục Ôn Nhiên khẽ cười, buông khăn quàng ra: “Bye bye.”
“Hẹn gặp lại ca ca.”
Trước tết mấy hôm, mợ dẫn Bạch Dịch cùng Lộ Già đi mua quần áo mới, mua cho hai đứa áo khoác giống hệt nhau, vàng óng dễ thấy.
Bạch Dịch ghét bỏ màu xấu, nói sao cũng không chịu mặc, Lộ Già thì ngược lại không có ý kiến gì, áo khoác kia có mũ, rất to rất rộng, cậu mặc vào liền không cần mang khăn nữa.
Trước đêm giao thừa một ngày tuyết bắt đầu rơi, Lộ Già cùng Bạch Dịch ở ngoài sân chơi ném tuyết, Bạch Dịch bị Lộ Già đuổi theo đánh, vừa chạy vừa kêu cứu: “Mẹ ơi, mẹ xem Lộ Già này! Mẹ mau nhìn cậu ta đi!”
Mợ đứng ngoài ban công bàng quan: “Ha ha ha ha.”
Ngày ba mươi, sẽ phải tới nhà ông bà ăn cơm tất niên, Bạch Dịch Lộ Già dậy từ sớm, thay quần áo đẹp, ngồi trên ghế sa lon xem tivi, chờ cậu mợ xong việc đi ra ngoài.
Bạch Dịch vẫn chiếm dụng remote, cố ý không cho Lộ Già chuyển kênh, không ngừng bấm loạn cả lên, chẳng chịu xem một kênh nào.
Tâm tư Lộ Già không quan tâm tới tivi, nếu không Bạch Dịch đã ăn no đòn rồi, chợt cậu đứng bật dậy, doạ cho Bạch Dịch run rẩy.
Lộ Già chạy đi tìm cậu, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cậu ơi cậu có số điện thoại của chú Mục Hiển không ạ?”
Lộ Già có được số Mục Hiển, lấy điện thoại của cậu, gọi tới.
Lộ Già: “Chúc chú ăn tết vui vẻ.”
Mục Hiển liếc nhìn số điện thoại: “Lộ Già?”
“Là cháu ạ.”
“Tìm Ôn Nhiên à?”
“Vâng vâng.”
Mục Hiển: “Vậy cháu chờ một chút nhé, thằng bé giờ không có trong phòng khách, để chú đi tìm.”
“Dạ.”
Một lúc sau, điện thoại đổi người nhận: “Alo, Lộ Già?”
Lộ Già vui vẻ vô cùng: “Là em là em nè, ca ca ăn tết vui vẻ!”
Mục Ôn Nhiên đi tới chỗ ít người: “Năm mới vui vẻ.”
Lộ Già ngồi xuống ghế, Bạch Dịch tò mò nhìn sang, cậu vung tay xua xua, như đuổi con cún vậy, Bạch Dịch bất mãn bĩu môi.
Mục Ôn Nhiên một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa, trong phòng ngập tràn tiếng cười cười nói nói, cửa vừa mở, chân bước ra ngoài, tất cả trở về với vẻ yên tĩnh.
Mục Chương Thành bận việc ở công ty, phải đến giờ cơm tối mới có thể về được, Mục Hiển đang nói chuyện với con trai bác cả.
Đám trẻ con cùng lứa với Mục Ôn Nhiên đã được cha mẹ dặn dò kĩ lưỡng, không được tới gần Mục Ôn Nhiên quá.
Đây là quy tắc được ngầm thừa nhận từ hai năm trước, con cái nhà ai mà không phải con cưng con quý, chẳng ai muốn cục báu nhà mình bị Mục Ôn Nhiên ‘không cẩn thận’ đẩy xuống lầu cả.
Mục Ôn Nhiên không ngờ tới Lộ Già sẽ gọi điện tới, Lộ Già ở đầu bên kia lải nhải lảm nhảm chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Mục Ôn Nhiên có chút đố kị, từ trước cũng đã nảy sinh lòng đố kị rồi, Lộ Già lúc nào cũng luôn là dáng vẻ vui vẻ không sầu lo.
Thế nhưng, y vẫn lắng nghe, đôi lúc còn đáp lại.
Lộ Già đột nhiên hỏi: “Chú Mục Hiển nói bên chỗ anh rất nhiều người, náo nhiệt lắm à?”
Mục Ôn Nhiên xoay người liếc nhìn cánh cửa, “Náo nhiệt.” Tuy rằng sự ồn ào náo nhiệt này chẳng hề quan hệ gì đến y.
“Ồ vậy thì tốt.” Lộ Già nói, “Em chỉ muốn chúc tết anh thôi, ăn tết xong em sẽ tới tìm anh chơi.”
“….
ừm, được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...