Dạo gần đây Mục Ôn Nhiên thường xuyên tăng ca rất muộn, Mục Chương Thành làm mấy việc ngáng chân y, có lớn có nhỏ, tuy không khó giải quyết nhưng lại không thể sơ suất.
Mục Hiển rất bất đắc dĩ với việc làm của anh trai, mà Mục Ôn Thừa lại càng bị kẹp ở giữa, khó xử vô cùng.
Không ai biết Mục Ôn Nhiên nghĩ gì, gia nghiệp đồ sộ không muốn lại thích tự mình lăn lộn.
Mục Hiển là người biết tương đối nhiều, Mục Ôn Thừa bóng gió nửa ngày cũng không hỏi ra chút thông tin nào, trong lòng thầm đoán chú hai hướng về anh trai hắn chắc luôn.
Thật ra trong lòng hắn ít nhiều gì cũng có suy đoán, nhưng hắn không dám nghĩ tới, bởi vì quá hoang đường.
Hôm nay Mục Ôn Thừa tới là do Sở Duyệt kêu qua, xem xem anh trai hắn sinh hoạt có tốt không, có thiếu thốn gì không, khi vừa đặt chân vào căn phòng này hắn liền cảm thấy cuộc sống tạm bợ hiện tại của Mục Ôn Nhiên không phải không chút thoải mái.
Phòng ngủ của Mục Ôn Nhiên tại Mục gia trang trí rất đơn giản, hai màu trắng đen chủ đạo, căn phòng hiện tại nhìn ấm áp hơn hẳn, trừ phòng làm việc vẫn tuân theo phong cách cũ, còn phòng khách lẫn nhà bếp đều có màu sắc ấm nóng.
Phòng ở tuy không rộng, nhưng giống ‘nhà’ hơn.
Vừa định bước vào phòng khách, Mục Ôn Nhiên đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, nói: “Đổi giày.”
Mục Ôn Thừa: “…” Mục Ôn Nhiên vẫn nghiêm như xưa.
Đứng trước tủ giày, Mục Ôn Thừa nhìn thấy một đôi dép lê giống kiểu với Mục Ôn Nhiên, hắn đương nhiên không đi, hắn không muốn dùng đồ giống anh trai hắn, hai người họ đều nhìn nhau chẳng vừa mắt.
Chỉ là đôi dép này để bên ngoài, có vẻ thường được sử dụng, Mục Ôn Thừa không quan sát thêm nữa, đi vào phòng khách giả vờ tuỳ ý hỏi: “Nhà anh trừ anh ra còn có ai ở nữa hả?”
Mục Ôn Nhiên liếc hắn một cái, không trả lời.
Mục Ôn Thừa đã quen với thái độ này rồi, tính cách lạnh nhạt của Mục Ôn Nhiên như khắc vào trong xương, mặc dù chằng hề tiếc nở nụ cười, thế nhưng chỉ có kẻ ngu mới coi y cười thật lòng, chỉ có người không quen biết y mới cảm thấy y cư xử lễ độ ôn hoà.
Hắn nghĩ tới những điều này, trong đầu thoáng qua một bóng hình, chỉ loé lên rồi vụt mất, không nhìn rõ được.
“Mẹ bảo em qua thăm anh một chút coi anh sống thế nào, đã chết hay chưa.” Đoạn cuối là hắn tự thêm vào.
“Rất tốt.”
“Quả là rất tốt.” Mục Ôn Thừa đưa mắt nhìn bốn phía, căn phòng này tràn ngập không khí gia đình, trên bàn có trái cây có đồ ăn vặt, trên khay trà bayf cốc bày nước, thậm chí còn có chìa khoá bỏ lên trên.
Hắn hiểu Mục Ôn Nhiên, làm chuyện gì đều có nguyên tắc quy củ, chắc chắn y sẽ không bỏ chìa khoá lung tung như thế.
Đôi mắt đảo qua lại giữa chìa khoá cùng Mục Ôn Nhiên một vòng, Mục Ôn Thừa đột nhiên bật cười, có điểm trào phúng, không biết là muốn chế giễu bản thân hay là Mục Ôn Nhiên đây.
Công ty vốn phải do Mục Ôn Nhiên thừa kế, hiện tại lại tới phiên hắn, chuyện tốt như vậy là ai khác cũng đều muốn sướng đến điên luôn, riêng hắn lại cảm thấy bình thường, không tốt cũng chẳng tệ là bao.
Hắn tò mò tại sao Mục Ôn Nhiên lại làm như vậy, đầu tiên là xuất ngoại thoát khỏi sự kìm kẹp của Mục Chương Thành, sau đó liền từ bỏ công ty gia đình.
Mục Ôn Nhiên vốn nên giống như hắn, trong người bọn họ chảy cùng một dòng máu, không đặc biệt quan tâm thứ gì cũng không bỏ qua bất cứ đồ gì, tê dại mà sống đến hết đời.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, mặc dù không còn sống trong cuộc sống giàu sang, Mục Ôn Nhiên cũng chẳng chật vật, thậm chí còn tốt hơn khi sống tại Mục gia nữa.
Mục Ôn Thừa đột nhiên nảy ra lòng đố kị, cái cảm giác đó không hiểu từ đâu mà có, bộc lộ một phần nhỏ qua đôi mắt, bị Mục Ôn Nhiên nhìn thấy, dùng ánh mắt suy tư mà nhìn.
Mục Ôn Thừa cúi đầu, khi ngẩng lên liền đổi thành dáng vẻ cợt nhả như thường ngày, hắn cười nói: “Nói thật đi có phải anh giấu người trong này không?”
Giống như Mục Ôn Thừa biết rõ Mục Ôn Nhiên, Mục Ôn Nhiên cũng hiểu Mục Ôn Thừa rất rõ.
Y mím môi không nói gì, nhìn Mục Ôn Thừa chằm chằm khiến hắn thấy cả da đầu tê tê, lảng đi.
Thật ra hai người họ giống nhau lắm, chí ít là mấy năm trước là vậy.
Cái sự đố kị ghen ghét kia không phải đột nhiên bây giờ mới có, mà từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu hình thành, chỉ là khi đó đôi bên đều sống chật vật, không ai có cớ cười nhạo ai.
Bây giờ thì không như thế nữa, Mục Ôn Nhiên có mục tiêu có ràng buộc, còn Mục Ôn Thừa vẫn sống vật vờ như cũ, giống như người máy sống theo sự chỉ dẫn của cha mẹ, mặc dù chẳng vui vẻ nhưng cũng rất thông thuận.
Mục Ôn Thừa ở lại đến tối, hai anh em họ không ai nói một lời.
Mục Ôn Nhiên vào thư phòng làm việc, Mục Ôn Thừa dựa vào tivi giết thời gian, không biết ngồi bao lâu mông đều tê dại, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mục Ôn Thừa giành trước một bước đi ra mở cửa, hắn muốn nhìn xem là ai gõ cửa, là ai khiến Mục Ôn Nhiên thay đổi.
Hắn đã có suy đoán trong đầu, hình ảnh chợt loé khi nãy chính là người đó, thế nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại.
Chìa khoá của Lộ Già rơi ở trong nhà Mục Ôn Nhiên, cậu nhớ rõ mình bỏ vào túi rồi, tại sao vẫn để quên ở đó được cơ chứ?
Cửa mở ra, người đứng trước mặt khiến Lộ Già sửng sốt.
Cậu nhận ra người này, là em trai của Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Thừa cảm thấy Lộ Già không khác xưa chút nào, hắn không nhớ nổi tên cậu nhưng dáng vẻ của Lộ Già hắn lại không hề quên.
So với thủa thiếu thời, Lộ Già cao lên khá nhiều, một đôi mắt hạnh tròn xoe vẫn trong suốt lấp lánh như ngày nào.
Mục Ôn Thừa không nghĩ ra nổi tại vì sao một người như vậy lại ở cùng với cái tên Mục Ôn Nhiên tâm lý âm u kia, đã thế lại còn chơi chung rất nhiều năm nữa.
Lộ Già nói mình đánh rơi chìa khoá, đi tới bàn trà thấy chìa khoá liền cầm lên.
Mục Ôn Nhiên: “Đến rồi thì ở lại ăn cơm đã.”
Lộ Già nhìn Mục Ôn Nhiên rồi liếc Mục Ôn Thừa, do dự một lúc: “Vậy cũng được.” Sau đó cậu gọi tới Bạch gia báo tối nay không về ăn cơm.
Mục Ôn Thừa nhìn cậu quay lại huyền quan, đổi sang đôi dép lê màu xám nhạt.
Đây là lần đầu tiên Mục Ôn Thừa ăn cơm do Mục Ôn Nhiên nấu, không ngờ mùi vị lại không tệ nhưng hắn không muốn thừa nhận.
Hắn biết Mục Ôn Nhiên tài giỏi, chính vì biết nên hắn mới chán ghét.
Ăn cơm xong Mục Ôn Thừa vẫn chưa có ý muốn về, hắn thấy Lộ Già quen cửa quen nẻo thu dọn bát đũa, thấy Mục Ôn Nhiên đứng chắn ngoài cửa thậm chí còn giơ chân đá y: “Nhường đường chút nào, tsk.”
Mục Ôn Nhiên né qua một bên.
Thừa dịp Lộ Già rửa chén, Mục Ôn Thừa cho tivi to tiếng lên, “Anh biết mình đang làm gì không?”
Mục Ôn Nhiên nhìn hắn.
Mục Ôn Thừa nhếch môi: “Anh không sợ em nói chuyện này cho ba sao?”
“Em sẽ nói sao?” Mục Ôn Nhiên hỏi ngược lại.
“Em thật sự muốn nhìn ông ấy nổi giận xử lý anh.” Mục Ôn Thừa nói, đây là lời nói thật, từ xưa đến giờ hai anh em họ đã như nước với lửa.
Nhưng hắn sẽ không nói cho Mục Chương Thành.
Mục Ôn Nhiên cười nhưng ánh mắt lại khiến người ta phát lạnh.
“Em sẽ nói với mẹ.” Mục Ôn Thừa không sợ, cụp mắt xuống đổi sang dáng vẻ nghiêm túc, “Thật ra mẹ hoài nghi từ lâu rồi.”
Dường như Mục Ôn Nhiên chưa từng nghĩ muốn giấu giếm, mấy năm ở nước ngoài ở trên bàn cơm thỉnh thoảng sẽ nhắc tới Lộ Già.
Sở Duyệt mới đầu chỉ thuận miệng nhắc tới, ai dè Mục Ôn Nhiên lại chủ động nói thêm vài lời.
Từ đó chỉ cần nói tới cậu, Mục Ôn Nhiên đều sẽ nói chuyện, tựa như phụ huynh đang khoe khoang chia sẻ về cậu nhóc của mình.
Nữ nhân vốn cẩn thận, yêu thích biểu hiện rõ rành rành như thế nào sao không nhận ra được, bà hoảng hốt định giới thiệu mấy cô bé cho Mục Ôn Nhiên làm quen, nhưng đều bị y mặt lạnh từ chối.
Năm Mục Ôn Nhiên bắt đầu làm việc ở nước ngoài, Sở Duyệt thậm chí nghĩ biện pháp giữ y lại không cho về nữa.
Mục Ôn Thừa cũng cảm nhận được chút ít chuyện này, hắn đoán Mục Ôn Nhiên có lẽ cũng đã nhận ra.
Có lúc hắn nghi ngờ không biết có phải Mục Ôn Nhiên làm thế để dằn vặt Sở Duyệt hay không, nhưng rất nhanh cái suy nghĩ nay liền bị huỷ bỏ.
Mục Ôn Nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, y căn bản không quan tâm có ai biết chuyện hay không, cho dù Mục Chương Thành có biết đi chăng nữa, y cũng thản nhiên như không có gì.
Giống như hiện tại hắn nói muốn ở lại, Mục Ôn Nhiên cũng thờ ơ không phải đối.
Sợi dây huyết thống kia không đủ sức nặng, tình thân thiếu hụt mười mấy năm qua đến giờ khắc này không có cách nào ràng buộc một người.
Tuổi ấu thơ của Mục Ôn Thừa ít nhất còn có mẹ ở bên, thế nhưng Mục Ôn Nhiên lại chẳng có gì.
Mục Hiển thân là người chú hạn chế rất nhiều, huống hồ ông chỉ lớn hơn Mục Ôn Nhiên mười mấy tuổi, đến cùng cũng không thể trở thành một người cha trong lòng y được.
Lúc Mục Ôn Thừa ra về, Lộ Già cũng cùng đi ra tiễn, thật giống như cậu với Mục Ôn Nhiên mới là chủ nhà, thấy hắn đi cậu còn nói thêm một câu: “Đi thong thả.”
Mục Ôn Thừa muốn cười cậu ngốc lại không biết giấu giếm lại, nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia lại chẳng thể nói nổi thành lời.
Cửa vừa đóng lại, hắn liền nghe thấy tiếng Lộ Già truyền ra: “Em trai anh tới làm chi đó?”
“Tới xem một chút.”
“À.”
“Em lại nghĩ linh tinh gì nữa?”
Hắn nghe thấy giọng nói đầy lo âu của Lộ Già: “Anh không bị bắt nạt chứ?”
Mục Ôn Thừa nhớ đến dáng vẻ do dự của Lộ Già, nhìn hai anh em hắn một lượt, có lẽ cậu sợ mình rồi, sợ Mục Ôn Nhiên bị mình bắt nạt ấy?
Mục Ôn Thừa muốn cười lại cười không nổi.
Hắn thừa nhận hắn đố kị, sự đố kị đó rực cháy lên, nóng đến trong lòng đau.
Hắn bước vào thang máy, nghĩ đến bản thân nếu đến một tuổi nào đó gặp được một người thích hợp, nếu như người đó là nam… sẽ không có kết quả đâu nhỉ.
Đọc tru????ện tại ( ???? ???? u ???? ???? ???? ???? ???? E ????﹒V???? )
Sở Duyệt dù sao cũng vẫn xót con, mặc dù tuổi thơ của Mục Ôn Thừa không phải đáng tự hào nhưng chẳng hề xấu xí, hắn trời sinh hay cười, bên cạnh lại có mấy đứa bạn thân.
Không giống Mục Ôn Nhiên, trải qua nhiều năm như vậy lại chỉ có mình Lộ Già bên cạnh.
Trong phòng Lộ Già bình tĩnh nhìn Mục Ôn Nhiên cười, cậu không hiểu có gì hay mà cười, quan tâm y đó y không hiểu sao? Cậu đưa tay chọt vào eo Mục Ôn Nhiên: “Chìa khoá của em có phải anh lấy không hả?”
Mục Ôn Nhiên cười đủ, hỏi: “Sao?”
“Đừng giả vờ ngốc, em nhớ em bỏ vào túi rồi,”
“Chắc bị rơi ra?”
Lộ Già khoanh tay nhìn Mục Ôn Nhiên cười thật tươi: “… Rốt cuộc anh cười cái gì?”
Mục Ôn Nhiên lắc đầu vòng tay ôm lấy Lộ Già, thật lâu thật lâu trước đây Lộ Già vẫn luôn che trở cho y như vậy, cứ như sợ y bị bắt nạt vậy.
Y ôm chặt lấy vai cậu, Lộ Già không giãy dụa mà chỉ nói tiếp: “Anh đừng có đánh trống lảng, em muốn hỏi từ nãy rồi.”
Mục Ôn Nhiên cũng đã nghĩ tới vấn đề này, đôi mắt rũ xuống, ôm chặt không chừa lối thoát.
Đại khái là ỷ vào việc Lộ Già luôn thiên vị y, luôn hướng về y, bất kể là chuyện gì, cậu đều dứt khoát đưa tay về phía y….
“Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên ghé vào tai Lộ Già thì thầm ba chữ, Lộ Già hiếm thấy an tĩnh trong chốc lát, mắt chớp hai cái, “Cái gì… cái gì cơ?” Nói xong mới chợt nhận ra, lắp ba lắp bắp, “Anh lấy chìa khoá của em đi, là muốn làm gì…”
Mục Ôn Nhiên ngậm lấy rái tai cậu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút, khiến người được y ôm vào lòng cứng ngắc toàn thân.
Y đứng thẳng dậy, Lộ Già sợ sệt cúi đầu: “Chính anh lấy chìa khoá à?”
“Ừ.”
Lộ Già run run không dám nói lời nào.
Trong lòng cậu đoán chắc rồi nhưng không ngờ Mục Ôn Nhiên lại thừa nhận, thế này là sao chứ, không biết phải nói gì bây giờ.
Lộ Già nghĩ nghĩ không biết giờ cậu rút lui có còn kịp không, hình như không kịp nữa.
Cậu định xin tha, nhưng mà lời nói ra lại thành một tiếng “ca ca.”
Gọi xong liền hối hận, bởi vì vừa nãy Mục Ôn Nhiên ghé vào tai cậu nói: “Mình làm đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...