Bắt đầu từ rất lâu rồi, Lộ Già có một khát vọng muốn mau chóng lớn lên độc lập, cậu cũng đã làm được.
Từ hồi cấp hai cậu bắt đầu đi làm thêm, mấy năm qua cũng đã tích cóp được một ít tiền, đến năm ba đại học quyết định dọn ra khỏi nhà họ Bạch, thuê một phòng trọ ở gần trường, đến khi đi thực tập năm thứ tư cậu dồn hết số tiền tích góp còn lại gửi về nhà, cậu làm vậy vì muốn chứng minh giá trị của bản thân.
Khi gặp lại Mục Ôn Nhiên, Lộ Già vốn tưởng mình có thể thành thục ứng đối, nhưng hiện tại lại phát hiện ra mình chỉ biết đấu đá lung tung như trẻ nhỏ.
Mục Ôn Nhiên túm Lộ Già đến trên giường, Lộ Già cúi gằm đầu, mãi sau mới hỏi: “Bạn gái anh sao lại không cùng anh về thế?”
“Hử?” Mục Ôn Nhiên dịch đến cạnh bên Lộ Già, “Bạn gái nào?”
“Không cần giả ngu, em biết hết rồi, người yêu của anh, vị hôn thê của anh ấy.” Lộ Già càng nói càng khó chịu, đầu cúi lại càng thấp hơn, Mục Ôn Nhiên chỉ có thể nhìn thấy cái gáy ai kia.
Mục Ôn Nhiên dở khóc dở cười: “Anh không hiểu em đang nói cái gì.”
Lộ Già không lên tiếng.
Mục Ôn Nhiên lần tay theo sau cổ cậu, vỗ vỗ lưng: “Xin bớt giận.”
Lộ Già nghiêm túc đáp: “Đại ca ạ, em không có giận.”
“Vậy đừng tức giận.”
Lộ Già ngẩng đầu, khoé miệng xệch xuống, trong mắt đều là ý tứ chất vấn, cậu nhìn Mục Ôn Nhiên vài ba giây, đột nhiên thở dài, giọng đầy thất vọng: “Anh đừng lừa em nữa, trên báo có viết đó, cùng vị hôn thê về nước… Vậy vị hôn thê của anh đâu rồi?”
Mục Ôn Nhiên nghĩ nghĩ, chợt hiểu ra: “Em khẳng định không nhìn lầm tên?” Y đưa bàn tay giơ lên trước mặt Lộ Già, cậu không chút suy nghĩ chụp lấy tay y, hai bàn tay nắm lấy nhau đặt trên đùi.
“Không có, anh đổi tên à?”
“Anh không.” Mục Ôn Nhiên cười, “Hẳn là báo viết sai rồi.”
Lộ Già: “?”
Mục Ôn Nhiên nhịn cười: “Em xem ở đâu?”
Lộ Già cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, “Anh không cần nói nữa, để em nghĩ đã.”
Mục Ôn Nhiên không nghe, vẫn nói tiếp: “Em còn nhớ Mục Ôn Thừa không?”
“… Em đột nhiên mất trí nhớ, cần phải tìm một cái động chui vào mới nhớ ra được.”
“Đó là bạn gái của em trai anh, không phải của anh.
Anh nói rồi đêm nay anh về vì muốn gặp em, còn hai đứa nó mai mới tới.”
“A! Anh gọi cậu ta là em trai, trước kia anh chẳng bao giờ gọi thế cả!”
Mục Ôn Nhiên niết niết ngón tay cậu, cười: “Đừng nói sang chuyện khác.”
Lộ Già bỏ tay Mục Ôn Nhiên ra, bò lên giường nằm xuống: “Đừng nói chuyện nữa, hai ta cùng bình tĩnh lại đi.”
“Anh rất bình tĩnh.” Mục Ôn Nhiên nắm lấy cổ chân Lộ Già, kéo cậu vào lòng, “Em trốn cái gì hả?”
Lộ Già hận không thể cuộn tròn người lại, bị Mục Ôn Nhiên ôm vào trong lòng cũng không giãy giụa mà chỉ ôm đầu.
Cậu để ý chuyện đó đến vậy, hoá ra chỉ là hiểu lầm? Đã bảo rồi mấy tờ báo lá cải không đáng tin mà, thằng quỷ Bạch Dịch chết tiệt kia!
Náo loạn trong chốc lát, Mục Ôn Nhiên bất chợt kề sát bên tai Lộ Già nói nhỏ: “Vì sao em lại bận tâm chuyện đó đến vậy?” Y ôm lấy eo Lộ Già, hơi thở phun vào cần cổ cậu.
Lộ Già cứng đờ cả người, trong đầu chợt nhớ tới câu Bạch Dịch nói ‘không phải anh thích anh ta đó chứ’, đầu không tự giác cúi thấp xuống, tựa vào bờ vai Mục Ôn Nhiên: “Quan tâm chuyện sinh hoạt hằng ngày của anh một chút ấy mà.”
Mục Ôn Nhiên không vạch trần cậu, được ôm lấy cậu nhóc khiến y thoả mãn lắm, tạm thời tha cho một nắm vậy.
“Em đói.” Lộ Già chợt kêu lên, “Ăn cơm đi, anh ăn không?”
Mục Ôn Nhiên lắc đầu, y đã ăn ở trên máy bay rồi.
Hai người tách ra, Mục Ôn Nhiên xuống giường vào phòng tắm rửa ráy, trước khi đóng cửa không quên nhắc nhở Lộ Già: “Hộp cơm trên bàn là em mua? Đừng quên ăn đấy.”
Lộ Già gật đầu, cửa vừa đóng lại, liền ngả ra giường lấy chăn trùm chín đầu.
Lộ Già thuê căn phòng không lớn, một ngủ một khách, cậu ở một mình thì vừa vặn, hiện tại có thêm một người thành ra có chút hơi chen lấn.
Năm ngoái Mục Ôn Nhiên về nước cũng tới nhà Lộ Già chơi, lúc ấy chỉ ngồi một lát rồi về, bây giờ lại không như thế.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Lộ Già đột nhiên nghĩ tới một điều, đêm nay hay người sẽ ngủ cùng nhau.
Chớ nghĩ nữa.
Lộ Già lăn một vòng, thở dài thườn thượt, cậu mất thể diện đến như vậy rồi sao dám ngủ cùng Mục Ôn Nhiên chứ, sẽ bị cười chết thôi.
Hành lý của Mục Ôn Nhiên còn đặt ngoài phòng khách chưa mở, quần áo để thay tất nhiên cũng không lấy ra, khi y ra khỏi buồng tắm chỉ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông.
Lộ Già cơm nước xong ngồi trên ghế sofa hút sữa chua, thấy Mục Ôn Nhiên loã phần trên liền sửng sốt.
Mục Ôn Nhiên đi tới mở vali, lúc cúi người xuống khăn tắm chệch xuống lộ ra càng nhiều, Lộ Già vội vã chạy tới: “Ca, ca, em lấy cho anh, anh ngồi xuống nghỉ ngơi nha?”
Mục Ôn Nhiên ngồi xuống, khăn tắm vốn quấn lỏng lẻo, giờ thì tuột hẳn luôn, Lộ Già lặng lẽ đi kéo rèm cửa lại, đưa quần áo cho Mục Ôn Nhiên xong, lặng lẽ chuồn về chỗ ngồi.
Mục Ôn Nhiên mặc quần vào, thấy Lộ Già kéo cổ áo ra dòm vào bên trong, rồi lại nhìn sang phía y.
Lộ Già: “Vì sao cơ bụng của anh lại rõ đến vậy, còn em thì…” Nói chưa dứt lời liền bị Mục Ôn Nhiên đè tay lại, cổ áo bị kéo ra cũng được thả lại như cũ.
Mục Ôn Nhiên: “Đừng túm lung tung.”
Lộ Già: “…ừm.”
Lộ Già hoàn toàn không có chút tự giác nào, không biết đường dời tầm mắt đi, cứ nhìn Mục Ôn Nhiên mãi.
Mục Ôn Nhiên mặc xong quần áo, bất đắc dĩ xoa xoa tóc Lộ Già, cậu không chút chống cự, nghiêng đầu tựa vào tường.
Hiện tại cậu cực kì cần một hành động chứng minh, chứng minh cho việc mối quan hệ giữa cậu và Mục Ôn Nhiên vẫn tốt như trước, ba năm xa cách kia không đáng là gì.
“Đêm nay em ngủ ghế sô pha.” Lộ Già nói, “Anh mới xuống máy bay nê vào giường nằm đi.”
Mục Ôn Nhiên không trả lời ngay, y nhìn cậu vài giây, xác định Lộ Già không phải cố ý né tránh mình, mới nói: “Cùng ngủ đi.”
Lộ Già theo bản năng nắm lấy ngón tay Mục Ôn Nhiên: “Anh lớn rồi, cần phải một mình ngủ đi.”
Bị Mục Ôn Nhiên vỗ đầu một cái, Lộ Già đổi giọng ngay: “Vậy thì em đã lớn rồi, muốn ngủ một mình, được không?”
Mục Ôn Nhiên híp mắt nhìn: “Không được.”
Lộ Già ý vị sâu xa nói: “Không muốn quyến luyến em đâu, em…”
Lại bị vỗ cái nữa.
Lộ Già e dè đề nghị: “Vậy anh phải bảo đảm không lôi chuyện vừa nãy ra chế giễu em, em mới cùng anh ngủ chung.”
“Chuyện gì?” Mục Ôn Nhiên hỏi xong mới nhớ ra, “Vị hôn thê?”
“…ừa.”
Mục Ôn Nhiên cúi xuống, tay giữ lấy đầu cậu, miệng kề sát bên tai, nhấn từng chữ: “Anh bảo đảm không cười em!”
Lộ Già bị doạ đến hoảng loạn, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu mình, tựa vào: “Hứa rồi nhá, không cho nhắc tới.”
“Được.”
Kết quả trước lúc đi ngủ, Lộ Già lại là người chủ động nhắc tới trước.
Giường đôi khá lớn, hai người song song nằm, Lộ Già ngủ không được ngọ nguậy, bị Mục Ôn Nhiên đè lại, hỏi: “Em là bánh nướng áp chảo đấy à?”
Trong bóng tối không thấy rõ nhau, Lộ Già ghé sát bên tai Mục Ôn Nhiên, nói: “Thật ra em có một chút để ý.”
Mục Ôn Nhiên mở mắt ra, thấy hối hận dần khi ngủ chung với Lộ Già, cậu nhóc này không ngoan chút nào, y nhịn đến khó chịu: “Em để ý cái gì?”
“Chuyện, chuyện… vợ chưa cưới ấy.”
Mục Ôn Nhiên bật cười: “Đây không phải là tin giả.”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là em để ý!” Lộ Già nhấn mạnh, “Chắc anh cũng biết, em…” vừa mới bắt đầu nói chuyện rất hùng hổ, đến đây lại ậm ừ khe khẽ, “Em hơi có chút bận tâm…” Hàng mi thật dài run rẩy, cậu không rõ tâm tư của mình ra sao nữa, cảm giác này có từ rất lâu rồi, từ lúc biết Mục Ôn Nhiên ở nước ngoài kết giao bạn mới đã xuất hiện rồi.
Mục Ôn Nhiên trong tâm cậu là một sự tồn tại rất trọng yếu, cậu sợ thời gian sẽ kéo xa khoảng cách giữa hai người, sợ quay đầu lại chỉ có mình mình còn coi trọng mối quan hệ giữa cả hai.
Mục Ôn Nhiên chống tay nhướn người lên, Lộ Già truy tìm theo, Mục Ôn Nhiên nói: “Vậy thì đừng bận tâm nữa, dẫu cho là bao nhiêu lần anh cũng sẽ giải thích cho em nghe.”
Lúc nào cũng ỷ lại y đều có lí do cả, Mục Ôn Nhiên luôn có cách khiến cậu thấy an lòng, tâm trạng lơ lửng kia rốt cuộc đã chạm đất an toàn.
Trong mắt chiếu rọi thân ảnh Mục Ôn Nhiên, y bỗng nhiên cúi xuống đặt lên trán Lộ Già một nụ hôn.
Trong một thoáng chốc, Lộ Già quên mất lời muốn nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...