Trì Ái

Chỉ là đôi khi ở đời phải giả ngu, hơn nữa phải mạnh miệng để trấn an chính mình.

Mấy ngày sau, Thiệu Ngôn phải đi nước ngoài công tác. Tuy rằng hôm nào cũng gọi điện tâm tình nhưng tôi không khỏi có chút hẫng hụt.

Hôm nay, tôi đã sớm làm xong mọi việc, đang ngồi trong văn phòng nhàm chán lật qua lật lại mấy trang tài liệu. Đúng lúc đó thấy Kha Lạc bước vào, tôi ngoắc ngoắc tay : “Qua đây ! Có rảnh chơi game cùng chú coi! “.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, tôi cũng tự thấy mình kiêu hãnh đi. Tôi đang dùng khẩu khí bề trên cùng vẻ bình tĩnh vốn có mà nói với cậu đó, hiểu không? Giờ tôi không còn là người trước kia bị cậu cự tuyệt mà đau khổ trong lòng nữa, dứt khoát thoát thai hoán cốt, sống một cuộc đời mới.

Kha Lạc nhìn tôi : “Thiệu Ngôn tối qua gọi cho cháu”.

Tôi ha hả cười : “Ờ, dân làm ăn phải quan hệ rộng một chút. Liên lạc này nọ là chuyện đương nhiên”.

“Anh ta hẹn cháu đi uống rượu”.

” Bình thường mà. Chờ lúc nào cậu rảnh cũng nên đi xã giao cho phải lẽ”.

“Lee, không hiểu đêm hôm có người hẹn người khác ra ngoài để bàn bạc cái việc gì vậy?”

Tôi đứng bật dậy như bị rắn độc cắn, cả giận nói: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”

Phản ứng quá mức kịch liệt của tôi quả thật khiến cậu hoảng sợ.

“Tóm lại là Thiệu Ngôn không ở trong nước, thế quái nào mà nửa đêm nửa hôm hẹn cậu đi uống được?”

Kha Lạc rất kinh ngạc: “Anh ta không ở trong nước ư?”

Tôi cười cười: “Đúng thế, cho nên đáng tiếc là cậu không biết rõ, bằng không sẽ chẳng bịa đặt mấy chuyện thế này.”

Mặt Kha Lạc hơi đỏ lên, nhăn mày: “Không có!”

“OK! Sao cũng được. Hai người các cậu vậy chắc chắn có một người nói dối.” Tôi nhìn nhìn cậu, lại cười. “Mà tôi sao phải tin cậu mà không tin cậu ấy?”

Kha Lạc kiên quyết: “Anh ta lừa dối chú” .

Đến nước này thì hết nhịn nổi, tôi phát hỏa: “Phá hoại cuộc sống của tôi cậu vui vẻ lắm nhỉ. Cho dù tôi và Thiệu Ngôn chia tay rồi tiếp tục theo đuổi cậu thì cậu có cho thêm cái gì không?”

Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt trợn trừng, con ngươi đen thẫm như mực, nói chẳng nên lời.

“Cậu chỉ là muốn có cảm giác người khác yêu cậu thôi. Cần mấy loại cưng chiều, xót xa đó thì về tìm chú Lục nhà cậu chứ đừng tìm tôi. Cậu vì Thư Niệm mà cả đời không yêu nổi ai thì là việc của cậu. Tôi không muốn vì cậu mà mất thời gian nữa đâu.”

Một mảnh yên tĩnh bao trùm cả căn phòng bị tiếng chuông di động phá vỡ. Tôi cầm máy, nhìn màn hình cười cười, bấm nút nghe : “Thiệu Ngôn à ? “

Bên kia đích thực là giọng nói ngọt ngào, dịu dành của cậu : “Cưng ơi, giờ em đang ở sân bay nè, em về tới rồi “

Tôi ỡm ờ nói qua nói lại một hồi, đến khi quay lại Kha Lạc đã bỏ đi từ lâu. Tôi nghĩ mình đã làm cậu tổn thương rồi.

Bản thân tôi cũng không tin cậu nói dối. Lúc đó nếu bảo tôi lựa chọn ai gạt mình tôi dứt khoát không nghĩ đó là Kha Lạc.

Chỉ là đôi khi ở đời phải giả ngu, hơn nữa phải mạnh miệng để trấn an chính mình.

Đêm đó, tôi và Thiệu Ngôn gặp nhau. Cả hai “tiểu biệt thắng tân hôn”, triền miên không nghỉ.

Sau phút hoan ái qua đi, tôi tựa đầu giường, nhàn tản hút thuốc : “Thời tiết Tokyo thế nào?”

Cậu có chút miễn cưỡng : “Cũng bình thường. Đầu tiên em tính sẽ mua quà cho anh, nhưng bận bù đầu, lại muốn quay về sớm nên không có thời gian đi chọn luôn.”

Tôi cười nói : “Em ở tận Tokyo thế mà có người nói đêm qua em hẹn người ta ra ngoài uống rượu đó ”

Thiệu Ngôn ngồi bật dậy, vừa kinh ngạc vừa ủy khuất. “Anh có ý gì? Sao em có thể làm chuyện này. Anh đừng quá coi thường em!”

Tôi vội ôm cậu an ủi : “Nhìn em kìa ! Chính là anh không tin nên mới kể cho em nghe đó chứ “

Thiệu Ngôn vẫn chưa hết tức: “Đúng vậy, sao có ai rảnh hơi bịa đặt ra thế?”

Tôi cười : “Họ rảnh họ nói nhảm thôi, em so đo làm gì. Chỉ cần em là cây ngay thì sợ chết đứng sao nổi?”

Thấy cậu vẫn còn phẫn uất ghê lắm, tôi đành áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề, ôm cậu đè xuống hôn sâu.

Sáng hôm sau ngày Thiệu Ngôn trở về, khi tôi hấp háy mắt nhìn trời thì đã 10h. Mặt trời lên cao quá ba con sào nhưng tính ra tôi vẫn chưa ngủ được vài tiếng. Tôi có chút hoa mắt chóng mặt.

Miệt mài quá độ quả nhiên hại sức khỏe. Thế nào cũng phải uống chút đại bổ thang các loại mới được. Đang loay hoay tìm viên thuốc, tôi chợt nghe Thư Niệm gõ cửa, giọng vui vẻ : “Anh hai, dậy chưa đó ? Em nướng bánh ngon lắm nè, ra ăn chút đi”.

Tôi lên tiếng trả lời, thuận tay mở cửa, trên mặt còn nguyên lớp mặt nạ dưỡng da dày cộp.

Đàn ông không phải chỉ cần bồi bổ cho tráng dương, tập thể hình cho săn chắc, thức đêm cũng cần chăm sóc da ghê lắm. Đây cũng không phải đặc quyền của chị em. Đàn ông mà da mặt thô cứng, cười một cái mà nếp nhăn tầng tầng, lớp lớp không phải chán lắm sao? Huống hồ đối tượng săn bắt của tôi là mỹ thiếu niên , chẳng lẽ dùng cái mặt ông nội dọa các em nó chạy mất?

Khiến cho đối tượng yêu đương vui vẻ cũng là một loại đạo đức. Vợ chồng thằng em trai nhìn các bí quyết giữ gìn sắc đẹp của tôi cũng đến chán, không có ý kiến gì.

Nào ngờ, vừa bước ra cái, tôi nghe thấy giọng Kha Lạc. Lập tức tôi cứng đờ, ra cũng dở, quay lại cũng không xong.

OK! Thế này đã làm sao. Nói trắng ra cậu cùng lắm cũng chỉ là “cố nhân” của tôi. Cậu đâu có phải Thiệu Ngôn. Hơn nữa, những bộ dáng ngu đần hơn thế này cậu cũng thấy cả rồi nữa là hình tượng, phong độ đã quăng đi từ đời nào.

Lòng tôi đấu tranh tới mấy chục giây. Nói thì hay lắm nhưng Lee đại gia vẫn dán vào tường, núp sau đám cây cỏ bồn hoa, trườn về phía toilet không khác gì con cá thờn bơn.

Vừa tiến được một nửa tôi nghe Tạ Viêm gọi : “Hê, Lee, anh làm quái gì thế? Cúi thấp tí nữa, tôi nhìn thấy đỉnh đầu rồi.”

Rơi vào đường cùng tôi đành thò mặt ra, vừa vặn gặp ánh mắt của Kha Lạc quay qua. Tạ Việm phì một tiếng, ngụm trà đang uống dở văng hết ra ngoài. Thật sự tôi hận không thể bóp chết hắn luôn cho rồi.

Thấy Kha Lạc nhìn, tôi cũng nghênh ngang ném cho cậu cái liếc mắt khinh khỉnh. Không phải tại cậu mà tôi hết hơi hết sức trấn an cả đêm đến cân bì kiệt lực, thiếu điều thận hư luôn.

Tôi gắng trấn tĩnh đi rửa mặt, trở về phòng khách liền ngồi xuống không thèm để ý đến sự có mặt của Kha Lạc, mặt dày coi như không có việc gì, cầm miếng bánh, nhơn nhơn ngồi ăn.

Tạ Viêm vẫn chưa buông tha: “Làm gì mà giữa trưa lại đắp mặt nạ thế?” .


“Mới làm việc miệt mài thì cần nhất là bảo dưỡng tức thì, hiểu chưa? Còn cứ hoang dâm vô độ giống cậu thì chả chóng thì chầy cũng già khọm.”

Thần sắc Kha Lạc có chút xấu hổ. Nạn nhân của tên “hoang dâm vô độ” kia, tức thằng em trai tôi cũng đứng ngồi không yên mà chuyển đề tài.

“A, Kha Lạc à, em đi công tác nhanh như vậy mà đã xong sao ?”.

” Uhm, mai em phải về” .

” Nhanh quá đi. Mọi người ai cũng nhớ em, bao giờ em sẽ tới nữa ?”.

Tạ Viêm trông vợ cậu kĩ càng đi, hai đứa nó anh anh em em vậy mà còn ngồi ăn được, em tôi nó theo thằng khác thì đừng khóc.

“Mấy người từ từ nói chuyện nhé. Tôi đi ngủ tiếp đây. Đêm qua mệt chết !”.

Tôi đứng lên vừa bước được hai bước thì có điện thoại, nghe nhạc chuông thì biết là ai rồi. Tới đúng lúc lắm.

“Alo, cưng à….”

Ngọt ngào sến súa không thôi, đây chính là cảm nhận tôi muốn họ thấy.

Tạ Việm lộ ra vẻ mặt kinh tởm, da gà nổi đầy. Tôi đi khỏi còn nghe hắn rống theo : “Chịu không nổi ! Khi nào thì chia tay đấy?”.

Á à, dám rủa ông, có mà ông thấy tương lai không xa mày bị Thư Niệm nhà ông đá ấy

.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tôi chưa từng gặp ai có cái miệng quạ đen như Tạ Viêm.

Nhờ mấy lời tốt đẹp của hắn, bữa nọ tôi phát hiện cơ thể, nói đúng hơn là nửa thân dưới có chút khác thường. Vốn nổi tiếng quí mạng hơn tất cả, tôi không để dằng dai, cũng bất chấp ngại ngùng qua bệnh viện khám.

Xem xét toàn bộ, vị bác sĩ mặt lạnh như tiền nhắc nhở : “Trước khi khỏi bệnh nghiêm cấm quan hệ”. Cầm tờ kết quả xét nghiệm, tôi tức đến xây xẩm mặt mày , cơ hồ hộc máu.

Tôi luôn hành xử rất cẩn thận. Trước kia dù nơi nơi phong lưu, ngày ngày đào hoa, tôi vẫn có thể an toàn thoát thân. Giờ đã có partner cố định, cuộc sống cũ thôi đừng nhắc đến thì thôi, tôi lại chung thủy đừng hỏi, vậy mà cư nhiên lại nhiễm bệnh!

Tuy không phải bệnh nghiêm trọng gì, còn phát hiện sớm, cứ theo lời bác sĩ uống với chích thuốc thì khỏi thôi; nhưng đây quả thực là sự nhục nhã quá lớn trong đời, bắt gian ngay trên giường còn không xấu xa tới mức này, so với việc nuốt một đống ruồi nhặng còn kinh tởm hơn.

Tôi không có cách nào lừa mình dối người thêm nữa, lúc này Thiệu Ngôn cũng hết đường quanh co. Nếu cậu ta giống tôi, nghĩa là chỉ có nhau, sao có thể mang về thứ không sạch sẽ đó.

Vì thế nghe tôi nói ra nghi vấn, cậu vô cùng đau đớn ân hận nói: “Em xin lỗi, là lỗi của em. Có lẽ là lúc em đang ở nước ngoài, cùng bạn bè đi uống rượu, đúng lúc…”

Hay lắm, câm ngay cái miệng xoen xoét của cậu đi, tôi không có nhã hứng muốn biết cái tên gian phu hoặc dâm phụ kia là ai.

“LEE, anh cũng hiểu mà, loại người như chúng ta khó tránh được hấp dẫn lắm.”

Cậu có hấp dẫn, tôi không chắc?

Tôi có thể nhịn được, cậu thế quái nào nhịn không nổi?

“Em chỉ gặp dịp thì chơi thôi. Anh không cần kích động như vậy. Em là người yêu của anh mà.”

Cậu biết diễn kịch còn tôi không nhận ra thì tiếc cho cái mắt nhìn của ông đây quá. Ba tháng chỉ cùng một người trên giường, nói bản thân mình như vậy chỉ sợ không ai tin tôi.

Khó có lần tôi triệt để “quay đầu”… vậy mà… cuối cùng, lại bị “hãm hại” đến khốn khổ thế này. Hay ông trời muốn tôi phát huy tính dâm loạn vô độ khi vẫn còn đang sống, mang tinh thần ‘bay lượn vạn khóm hoa’ mà phát dương quang đại?

“LEE, anh đừng thế mà. Em vẫn nghĩ anh là người chín chắn.”

Đúng vậy, ông đây bắt đầu lưu lạc tình trường thì cậu còn đang quấn tã, cho nên cậu bỏ ngay cái kiểu dỗ dành các em gái đó đi cho tôi nhờ.

“LEE, anh tha thứ cho em đi. Em thật lòng yêu anh mà.”

Được rồi, cứ nghe cậu luôn miệng nói yêu nói thương kìa, có lẽ tôi nên tha thứ đi thôi.



Chờ sau khi cậu chết đi.



Tôi tuy phong lưu, háo sắc thật đấy nhưng còn biết hai chữ “CHUNG THỦY” nó viết thế nào. Khi một mối quan hệ kết thúc, tôi tuyệt đối không làm ra chuyện khốn nạn gì với người kia. Bằng không Lâm Cánh dù đã chia tay vẫn là bạn tốt của tôi bao năm như vậy.

Tuân thủ quy tắc trò chơi mới là phong lưu đích thực, phá luật… được gọi là hạ lưu. Đã phá luật, còn muốn bò trở lại van xin, đó là thấp hèn.

.

Vài ngày sau, INBOX di động của tôi bị dội bom, nói đến nói đi cũng chỉ một nội dung, một kiểu cách.

“Tha thứ em đi, em thật lòng yêu anh mà. Cho dù có quan hệ với người khác một chút cũng đâu sao? Tim em chỉ thuôc về anh thôi. Tình dục và tình yêu đâu có là một?”

Ông đây cần cái trái tim heo kia của cậu làm gì? Tình dục với tình yêu thế nào cũng phải tách ra, tôi đây chỉ có tình dục là tốt rồi. Cậu cho là tim cậu là cái thứ gì quý hiếm lắm đấy.

“LEE, anh đừng nhỏ nhen vậy mà. Yêu thương cần có khoan dung. Bằng không sao có thể yêu lâu dài đây?”

Nói hay quá ha? Hôm nay cậu mới biết tôi nhỏ nhen sao?

Nếu như tôi có thể hào phóng, khoan dung, tôi đã sớm an phận đứng ở vị trí thứ hai trong tim Kha Lạc, ôm mỹ nhân, hưởng mỹ tửu, việc chó gì mà tra tấn bản thân, lại còn đến phiên thằng nhóc con như cậu nữa?

Tôi không để ý thêm tới Thiệu Ngôn nữa, trực tiếp đập nát di động. Vậy nhưng cậu vẫn bám riết không tha, cả ngày gọi điện cho Thư Niệm, lại không ngừng gửi mấy bó hồng vật vã tới công ty.

Cần gì chứ? Nếu tặng hoa mà có tác dụng, vậy vợ chồng người ta có cãi nhau thì cứ dắt nhau đến tiệm hoa chả phải OK hết sao?

Chẳng bằng tặng tôi một đám hoa cúc đi. Sau này có cần mang đến cắm trên bia mộ cậu tôi đỡ mất tiền mua.


Tôi cực kỳ ương ngạnh, không hề làm màu làm mè đâu. Không cần biết Thiệu Ngôn sám hối, cầu xin, trách cứ, tức giận thậm chí cưỡng bức; tôi vẫn hoàn toàn làm ngơ.

Đến cả Tạ Viêm còn giơ ngón cái lên xuýt xoa: “Quá hay! Quá lạnh lùng, có cốt khí thật! Tôi ngưỡng mộ anh! Qua làm một ly nào!”

Hắn và Thư Niệm chỉ biết bọn tôi cãi nhau nhưng không hiểu lý do.

Tôi là người mạnh mẽ, can cớ gì trưng sẹo ra cho người ta nhòm.

Nếu không bày ra cái khôn mặt ngoan tuyệt “Để cho cậu ta chết đi!”, tôi sẽ yếu đuối, sẽ thua, sẽ bị thương nặng hơn.

Được rồi, mẹ nó, tôi làm sao mà không bị thương cho được, ra vẻ không khó chịu chẳng qua tôi đang sống chết chống đỡ thôi.

Mỗi lần tôi tưởng tượng sẽ sống thật tình thì lại gặp chuyện khốn nạn. Rõ ràng cứ phong lưu đến 60 tuổi, chờ chơi đến độ da nhăn nheo cũng không có gì hối tiếc cho đỡ phiền chả hay hơn sao?

Nghĩ đến bộ dạng yêu tôi đến chết đi sống lại của Thiệu Ngôn, thế mà vẫn ra ngoài…. Nói dối thành tính, phong lưu thành nghiện. Nhất thời tôi không khỏi phẫn nộ mà nảy ra muôn vạn nghi ngờ.

Ông đây nuốt không nổi.

******************

Mà cái gọi là họa vô đơn chí khi ta bắt đầu ý thức được “họa” thứ nhất thì nó ào ào kéo đến tựa hồ như bệnh dịch. Tôi ở LA sự nghiệp lụn bại phải đến Thiên Tân, sau khi chạy tới Thượng Hải thì Tạ Viêm cũng suy theo…

Mấy vụ đầu tư của Tạ Viêm rất không thuận lợi, dồn toàn lực nghiên cứu một sản phẩm điện tử, vốn dĩ cứ nghĩ là sẽ kéo doanh thu của công ty lên như thác lũ, thế nào mà chưa chính thức tung ra thị trường đã có công ty khác bán một sản phẩm tương tự mà giá cả lại rẻ hơn rất nhiều.

Chưa kịp phục hồi sau đòn thù bất ngờ này, các version cải tiến sau đó cũng lien tiếp ê chề thất bại. Chiêu thức gì tung ra cũng bị đối phương bắt giò. Bất kể đổi mới thế nào, công ty kia cũng nhanh chân hơn, công ty chúng tôi luôn luôn bị dẫn trước, cảm giác như ma dựng tường(*), đánh mãi không trúng cũng khó có thể bảo tồn sức lực.

Theo dự định, kế hoạch này sẽ mang lại lãi ròng, giờ lại thành lỗ chỏng gọng. Nếu buông tay, tổn thất nhân lực lẫn tài lực đều thảm trọng nhưng tiền không thu về được khiến ban điều hành công ty không chịu để nó chết hẳn, vì thế lại càng dốc vốn. Cứ tiếp diễn nữa, tôi chắc hẳn hải cảng mới đi vào quỹ đạo của Tạ gia cũng tan rã theo mất.

Chỉ là, kiểm tra toàn bộ khiến hòa khí của toàn tập đoàn giảm sút, tra không ra nội gian thì chớ lại còn mở rộng phạm vi nghi can mà mọi người sẽ bồn chồn théo. Nhưng dù vậy, những điều cơ mật của công ty không ngững rò rỉ ra ngoài, vấn đề vốn lãi quay vòng ngày càng trúc trắc dần lâm vào tình trạng xấu.

Để nguyên thì tổn thất càng khó có thể thừa nhận nhưng Tạ Viêm cũng chỉ có thể tính toán bỏ tiền mình ra cứu chính mình.

Tâm tình tôi vốn dĩ đã thấp đến cực điểm, thêm chuyện này khiến nó lặn xuống cả chục ngàn YARD (**). Duyên phận của tôi cùng Tạ gia bất quá là bèo nước gặp nhau, nếu thấy nguy cơ, tôi vỗ mông biến là được, nhưng đôi mắt tuyệt vọng của thằng em trai tôi tính sao đây?

Đã là lúc nào rồi mà Thiệu Ngôn mỗi ngày đều bai bải vào máy ghi âm điện thoại bàn, mà tóm lại cũng chỉ mấy câu: “Anh muốn em làm gì cũng được. Em nguyện ý đánh đổi mọi thứ để có được sự tha thứ của anh…” vân vân và mây mây cực kì buồn nôn, khiến tôi bị Tạ Viêm cười nhạo không ít lần.

Làm gì cũng được? Khéo quá, tôi cho cậu một cơ hội làm tình thánh, sẽ thấy cậu có tư chất đó hay không ngay.

Cuối cùng tôi cũng bắt máy.

Mấy ngày qua đây là lần đầu tôi gặp lại cậu. Nói trong lòng tôi không có chút đau đớn chua xót thì là nói dối 100%. Nhưng cho dù là long can phượng đảm mà biết có dính Sh*t rồi kêu tôi nuốt thì sao tôi làm nổi.

“LEE, anh cứ coi như trước giờ đều là lầm lạc của em đi. Anh tha thứ cho em, chúng ta làm lại từ đầu, được không?”

Tôi ngồi đối diện cậu, cầm ly lên nốc cạn một nửa, chậm rãi trả lời: “Tôi muốn cậu cho Tạ Viêm vay vốn.”

“Sao?”

“Muốn tôi nguôi giận thì cho Tạ Viêm vay vốn lãi xuất thấp.”

“…”

“Nếu cậu làm được, chúng ta thành quan hệ bình thường. Bằng không về sau cậu đừng xuất hiện trước mắt tôi, con mẹ nó, gặp một lần tôi sẽ đánh một lần.”

Rất nhiều người dùng cái ý “làm lại từ đầu” mà làm thần dược vực lại tình yêu. Bà mẹ! Ai cần nặng lòng với cậu đến thế, làm lại từ đầu với cậu thì tôi thăng thiên rồi. Cứ có chuyện thì nhấn cái nút RESET mà xong thì hay quá. Rất tiếc, thượng đế thiết kế ra loài người mà quên cái nút đó rồi.

Tôi không phải người tốt, đừng mơ tôi không ăn mà phải trả tiền. Muốn tôi bị phản bội mà không so đo, bỏ của chạy lấy người hoặc dễ dàng tha thứ mà sau này thành bạn bè sao? Nghĩ hay quá ha~ Tình thánh cũng không có tốt vậy đâu…

Thiệu Ngôn ngẩn người, cười nói: “LEE, anh thật sự không giống những người khác. Anh khiến em mê muội rồi.”

Mê cái đầu cậu, cậu uống nhầm thuốc mê ấy.

“Em đồng ý.”

Tôi nâng ly lên, cả hai chạm cốc, hàm ý kết thúc giao dịch.

Tên Tạ Viêm chết tiệt kia, nhìn xem ông đây hết lòng với cậu thế nào. Sau này cậu không tốt với thằng em ngốc ngốc kia của ông thì chờ ông đến bóp cậu chết đi.

Thiệu Ngôn nói tiếp: “Em đồng ý. Nhưng em sẽ không chia tay anh đâu.”

Tôi cười cười.

“LEE, anh cũng nên rõ ràng. Không ai yêu anh như em, mà anh cũng yêu em. Tìm được người mình yêu, yêu mình thế này đâu có dễ dàng. Dù em sai lầm đến thế nào, cũng đừng giận em nữa. Nha~”

Tôi không cười nữa, cầm ly rượu uống cạn.

Cậu ta thật tự kỉ.

Nhưng tôi ngã phải đảo trái mà sống đến giờ, đã trải qua bao nhiêu việc, nói chuyện “yêu”, liệu có được mấy người?

Mãi mãi ta không thể biết người tiếp theo yêu mình đang ở đâu, khi nào thì xuất hiện, hoặc giả người đó có thật sự xuất hiện hay không.

Cho đến giờ tôi luôn tin tưởng rằng trên thế gian này nhất định có một người sẽ mang lại hạnh phúc cho bạn, người ấy chắc chắn tồn tại, sẽ đứng tại một góc tươi sáng trong cõi đời tối tăm này. Một ngày nào đó chắc chắn người ấy sẽ đi đến trước mặt bạn. Tạm thời có không tìm được thì bạn cũng đừng nản lòng.

Nhưng hiện tại lại tôi bắt đầu hoài nghi, người kia và tôi hẳn cũng giống nhau, trong quá trình kiếm tìm đầy mỏi mệt cũng không chịu đựng được, rốt cuộc không muốn bước tiếp, tùy tiện đứng lại.


Đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, có thể chờ con người đích thực thuộc về mình sao? Hay đang tìm thì đã già?

Có lẽ cứ cố đấm ăn xôi, chính là sẽ chết đi trong nỗi cô đơn và tuổi già.

“Anh coi lại đi LEE. Em thật sự yêu anh mà.”

Tôi đột nhiên nhận ra, trên thế giới này quả thật không có chuyện mười phân vẹn mười như thế. Mối quan hệ không tồn tại quá nhiều trách nhiệm mới có thể nhẹ nhàng vui vẻ, tùy ý làm bậy, dễ dàng nói tiếng yêu thì tình cảm của cậu ta phân nửa đã là giả dối.

Nếu tôi cứ kiên định, cứ chấp nhất số một số hai, căn bản tôi sẽ không chờ được cậu ấy quay đầu lại yêu tôi.

Tôi lại uống tiếp, cười nói: “Để tôi suy nghĩ.”

Cách đây vài chục năm, tôi vẫn nghĩ mình chỉ cần chờ đợi chút thôi, một chút thôi, sẽ có người đáng để mình hết lòng, người ấy sẽ khiến mình lòng bàn tay ướt mồ hôi, tim đập thình thịch, cảm thấy cuộc đời này thật viên mãn. Tôi và người ấy đứng cạnh nhau, ấy chính là toàn bộ thế giới này rồi. …

Nhưng giờ, tôi không còn trẻ nữa: một người nếu không muốn cô độc suốt quãng đời còn lại, có thật sẽ phải khuất phục, thoái nhượng. Thứ bẩn thỉu gì đó rớt xuống đất chỉ cần nhặt lên rửa qua loa rồi bỏ miệng chăng?

******************

Nhận lời Thiệu Ngôn sẽ “suy nghĩ” nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không ra bèn hẹn Lô Dư đi uống. Hào khí cùng thần kinh mạnh mẽ của hắn chắc sẽ khiến tôi dễ chịu hơn, lòng dạ cũng rộng mở hơn, nói không chừng có thể thông suốt.

“Lee à, tôi thấy hình như anh có quan hệ với cái người của Thiệu gia kia thì phải.”

“Từng… là từng thôi” tôi chán nản trả lời.

“Hả? Chia tay rồi hử?” Tin tức không còn UPDATE khiến hắn ngỡ ngàng “Chia tay cũng được, nhìn gia thế bọn họ có vẻ ngon lành, kỳ thật đã sớm rỗng tuyếch rồi.”

Tôi lắp bắp: “Cậu nói sao?”

“Nội bộ bên ấy có vấn đề, nhìn bề ngoài thì không biết. Bên đó thiếu nợ bọn tôi, cứ lần lữa mãi không trả.”

Tôi buông chén, nhíu mày ngẫm lại. Bình thường ở cạnh Thiệu Ngôn tôi vẫn thấy cậu ta lãng phí như trước, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của áp lực kinh tế.

“Sớm muộn gì bọn tôi cũng phải ép họ nôn tiền ra. Anh không liên can gì hóa lại hay, còn dính líu nữa thì “không phải đầu cũng phải tai”, Lô Dư nhấp một ngụm rượu, “Xã hội đen đòi nợ cũng không dễ dàng đâu. Hắn ta hiện giờ đang có chỗ dựa, tôi còn phải suy tính xem thế nào mới dám động thủ lần nữa.”

“Ai đỡ lưng cho họ?”

“Đồng Thiện. Anh có nghe qua chưa?”

Da đầu tôi run lên một trận.

“Nếu có gặp thì anh cũng chớ để bộ dạng bên ngoài của lão lừa. Mẹ ơi, “tài năng” của hẳn tôi rành như lòng bàn tay, gian xảo cực kì. À phải! Anh đang làm cho Tạ gia thì nhớ cẩn thận chút, lão già kia tham lam vô độ, lão đang thèm thuồng cái hải cảng của Tạ gia lắm đó.”

Đột nhiên một trận lửa rực lên trong lòng tôi, sau đó dịu đi, để lại một mảnh thanh tĩnh, tỉnh táo đến đáng sợ.

Tạ Viêm đã dùng cổ phần tuy không phải tất cả, để lấy tiền rót vào vấn đề “lộ hàng” của công ty, phiêu lưu cực kỳ, lại không thể thoái lui. Nếu tài chính tiếp tục có vấn đề, nói không chừng cái hải cảng kia thật sự sẽ rơi vào tay kẻ khác.

Trước đây tôi còn thấy hoang mang, một công ty vô danh mới toe sao lại có năng lực đối chọi với Tạ gia, lại không ngờ “con ngựa ô” này thực chất chính là Đồng Thiện.

Mà cho dù là Đồng Thiện, chúng tôi đã đề phòng nghiêm mật như thế sao lão ta vẫn cứ biết hết mọi chuyện.

Cơ hồ nghi vẫn vừa nảy ra tôi đã biết ngay đáp án. Đầu tôi nhanh chóng “oành” một tiếng, thiếu chút nữa thở không nổi.

Toàn bộ hệ thống bảo mật của Tạ thị có cẩn thận đến đâu cũng vô dụng cả thôi. Tôi mang số liệu của công ty về nhà, Tạ Viêm cũng lưu lại những vấn đề trọng yếu trong máy tính của mình. Tuy đều có PASSWORDS nhưng chỉ cần sờ đến được thì sợ gì không có cách tìm ra.

Thiệu Ngôn kết đôi với tôi nên sẽ thường xuyên tới nhà. Tính về việc tư, cậu ta là bạn trai tôi, xét về việc công, cậu ta cũng có quan hệ lui tới với Tạ Viêm từ trước, chúng tôi hoàn toàn không phòng bị.

Thằng khốn! Nhất thời tôi cũng không kịp nghĩ ra từ nào “hay ho” hơn để chửi hắn. Người đàn ông này nữa người dưới không sạch sẽ chưa kể, chân tay cũng thật bẩn thỉu.

Bình sinh tôi ghét nhất hai việc: một là cướp người, hai là cướp đồ. Hắn ta cư nhiên đạt được cả đôi.

Không đơn giản đi.

.

Tôi lại cùng Thiệu Ngôn lui tới, dùng phương cách thuần khiết mà “làm lại từ đầu”, tiếp tục đưa hắn về nhà, giữ lại ăn cơm.

Vận khí của Tạ Viêm đã trở lại, một mảnh đất căn bản giá trị không đáng bao nhiêu lại được người ta mua với giá trên trời, kịp lúc mang tiền về cứ u vãn tình hình.

Đến khi Đồng Thiện biết được thì mảnh đất đó là do Tạ gia có thông tin ngầm rằng sẽ quy hoạch nay mai, bất quá mới chỉ là “nghe nói”. Còn phải chờ lâu lâu một chút à nha.

Đương nhiên, tôi phải cảm ơn đại ca ‘XHĐ’ Lô Dư đã phô trương thanh thế cùng nhân lực giùm rồi.

Không lâu sau đó, có một lượng hàng lậu theo ý định phải cập cảng Thượng Hải nghe phong thanh đâu đã bị xã hội đen cướp sạch trên biển Bắc. Giới làm ăn ngầm xơi lẫn nhau, người ngoài cũng không có ý kiến gì.

Chúng tôi cũng được nhận ưu đãi từ phía Lô Dư, ăn chia không nhỏ khiến tôi phải giật mình. Lô Dư cũng không thể tưởng tượng nổi lại nhiều đến thế, thậm chí đến hàng hóa cũng là loại đặc chủng: súng đạn.

Tổn thất của Đồng Thiện và Thiệu Ngôn so với Tạ Viêm kinh khủng hơn nhiều. Nhưng tôi không hề thấy áy náy: TÔI KHÔNG PHẢI QUÂN TỬ.

Tuy hợp tác cùng xã hội đen có chút xấu hổ, tiền cầm cũng phỏng tay nhưng cuối cùng thì cơn bĩ cực của Tạ Viêm cũng nhờ thế mà kết thúc. Trong khoảng thời gian này không còn bị lộ tin tức hoặc quấy rối nữa, công việc kinh doanh của công ty lại bình thường. Tôi nghĩ vấn đề “hưu trí” của thằng em mình đã không thành vấn đề, mà tôi cũng bớt đi cảm giác áy này của việc dẫn sói vào nhà.

Thiệu Ngôn cũng đột nhiên biến mất, chỉ tưởng tượng đến sắc mặt của hắn tôi cũng đã thấy ghê tởm. Mà ngay cả khi nhận được thư đe dọa, Tạ Viên và tôi chỉ cười khẩy.

Kỳ thật chúng tôi đâu có làm gì, chúng tôi cài hệ thống bảo mật chằng chịt cho máy tính, ra vẻ là việc tuyệt mật. Mà Thiệu Ngôn nhìn lén chưa tính, hắn còn muốn xem toàn bộ thư, thư chưa tính, còn muốn nói cho người khác biết. Năng lực này muốn dùng mãi sao?

Hắn không sợ hãi mà đối xử “chân thành” với tôi như vậy, tôi cũng không nề hà gì mà đáp lại.

.

Tan tầm tôi bước đến bãi đỗ xe, cực kỳ yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của tôi, nghe lạnh lẽo đến kì quái. Cách xe vài bước, tôi uể oải bấm nút mở khóa.

Không có vang tiếng “tít tít” như bình thường, giống như có vấn đề gì đó.

Tôi đang muốn nhấn một lần nữa thì ngừng lại.

Tôi linh cảm hình như xe của mình không giống thế này.

Chả hiểu có phải giác quan thứ sáu này nọ không, mí mắt tôi đột nhiên giật giật, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Mới chạy hai bước, tôi đã nghe “Oành” một tiếng, sau lưng nóng rực, người bị sức ép đẩy đi thật xa. (may nó ko hút lại Φ__Φ)

Đợi tới khi tỉnh táo lại sau cơn choáng váng ngắn ngủi, tôi còn hoảng hốt nhưng vẫn mừng rơn vì chưa mất mạng, tuy cả người đau đến muốn ngất đi.

Nhất thời tôi không còn cảm giác trên lưng, không biết có phải bị bỏng không, tôi chỉ có thể trở mình, hi vọng nếu có đang cháy bùng bùng thì cũng dập lửa cho chắc ăn.

Lúc này mọi thứ hiện lên sờ sờ trước mắt tôi. Bãi đỗ xe đã thành một đám hỗn độn, xe đậu bên cạnh cũng bị cháy lan, thành một đống sắt vụn đúng nghĩa. Vụ nổ liên hoàn thực thê thảm.

Nếu tôi ngồi trong xe, hoặc giả tới gần hơn một chút, hiện giờ chỉ sợ một mảnh mang lên LEE cũng không còn.


Tiếng nổ quá lớn khiến mọi người khiếp hãi, đã nghe loáng thoáng có tiếng nhốn nháo, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ có rất nhiều người chạy tới coi nguyên nhân. Sợ còn có mai phục, tôi không dám nằm im, liều mạng đứng lên.

Nghiêng ngả lảo đảo ra bãi đỗ xe,tôi dang tay chặn ngay chiếc xe đầu tiên trờ tới.

Xe đã dừng lại rồi. Hiển nhiên tài xế bị bộ dạng của tôi làm phát khiếp, không nói nhiều liền nhảy xuống mở cửa.

Tôi lê lết lên xe, không thể ngồi xuống nên chỉ có thể miễn cường co rút ở ghế sau.

Hôm nay tôi cực kỳ may mắn, gặp được người lái xe tốt bụng, không hề hỏi han tôi, một mạch chạy thẳng tới bệnh viện, vượt qua vô số đèn đỏ.

Tới bệnh viện, tôi đã hết nói ra lời, người kia là một nam sinh nhỏ nhắn, vậy mà vẫn đủ sức kéo tôi vào bên trong, sau đó lo hết thảy thủ tục, còn thay tôi gọi điện thoại báo nguy nặc danh.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, tôi gọi cậu: “Cậu… phiền cậu… giúp tôi… gọi điện cho em trai tôi.”

Cậu vừa nghe hai chữ “em trai” liền tỉnh táo ngay, cảm động nói: “Tình anh em của hai người chắc tốt lăm.”

Anh em dù không ra làm sao thì sắp chết cũng nên gặp lại chứ gì nữa?!!!

Trong bệnh viện không thể dùng di động, cậu ta ghi lại số của Thư Niệm, chạy biến ra ngoài gọi cho nó. Tôi không cần ở đó cũng biết phản ứng của thằng em quý hóa.

“Em anh lo lắm đó” lúc cậu ta trở lại đã tràn một vẻ xúc động trên mặt, đi theo tôi đến tận cửa phòng giải phẫu: “Anh đừng lo, nhất định không sao đâu. May là em trai tôi là chủ nhiệm khoa Ngoại ở đây, có gì phiền toái thì tìm nó được rồi. Phải cố lên nhé!”

Thoạt nhìn cái mặt kia không phải mặt của học sinh trung học sao? Em trai cậu ta lại là chủ nhiệm khoa? Tôi mê muội luôn.

Bất quá không phải không thừa nhận, nhờ có cậu luôn lải nhải mà tôi không để ý vết thương nữa, bớt khó chịu.

.

Thuốc mê hết tác dụng, tôi mở mắt ra đã thấy mặt Thư Niệm.

“Hi.” Tôi thoải mái nói.

Tôi vốn tưởng nếu Thư Niệm bị kích thích hẳn sẽ nhu nhược ngồi im, nào ngờ hai mắt nó đỏ ngầu, trên mặt đầy vẻ liều chết.

“Là thằng khốn nào?”

Cư nhiên có thể bức ra vẻ nam tử Hán của thằng em, tôi đây làm anh Hai cũng cảm động phết.

“Em bị anh làm cho sợ chết được.”

Lửa giận qua đi, hai mắt đỏ của nó đã giàn rụa nước mắt, quả nhiên thằng nhóc mau khóc này chỉ có…

“Lúc nghe nói anh phải phẫu thuật, em… em còn tưởng anh sẽ…”

“Sẽ gì mà sẽ. Anh phúc lớn mạng lớn lắm.”

Mấy câu an ủi của tôi hiển nhiên không có tác dụng, nó nhìn thân hình băng bó như xác ướp của tôi mà thút thít.

Ai, thằng em quả thật vẫn là không ra gì mà!

Tôi an ủi nó một lúc nữa, lại dặn dò: “Đúng rồi! Em đừng nói cho Kha Lạc đó!”

Tôi không muốn bị Kha Lạc chế giễu. Vốn ra vẻ khoe khoang người yêu trước mặt cậu, kết quả thằng người yêu khốn nạn chưa kể, ngay cả đặt bom giết người hắn cũng dám làm với tôi.

Chuyện đến nông nỗi này mà còn gặp cậu khác gì tát vào mặt tôi hai phát liền? Lúc đó tôi còn khoe khoang cái gì mà “ân ái mĩ mãn”, chết cười! Tôi không chịu nổi sự thương hại của cậu đâu.

“Là cậu ấy xem TV nên biết chuyện…”

“Vậy nói anh chết rồi.”

“Không được! Anh không được nói lung tung.”

Tôi lại bắt đầu phải an ủi Thư Niệm. Không biết ai đó đẩy cửa bước vào.

“Lạc Thiệu Cung! Lạc Thiệu Cung!Nhìn anh em họ tình cảm chưa kìa.”

Tôi =___=|||||||.

Hai người trẻ tuổi đi vào. Một người đang bị cậu lái xe đưa tôi vào đây lôi kéo, là một thanh niên mặc BLOUSE trắng, hẳn là em trai cậu ta, tuy rằng hai người khác nhau một trời một vực. Người kia là bác sĩ phụ trách ca của tôi rồi.

Dĩ nhiên Thư Niệm cực kỳ cảm kích hai anh em nhà kia, cảm kích đến độ nước mắt nhòe nhoẹt.

Bác sĩ bắt đầu nói tình hình trước mắt của tôi. Cơ bản là đã ổn định rồi. May đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo, vết bỏng trên lưng cũng không quá nặng, chỉ là chân tay mặt mũi tôi lại bị dính đòn không hề nhẹ.

Kỳ thật tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, hồi tưởng lại trong nháy mắt đó, cảm giác cọ da cọ thịt cái ROẠT trên mặt đất thật không dễ quên.

“Có thể bị hủy dung.”

Mẹ ơi!

Ta có thể cảm giác được gân xanh rần rật nổi trên trán. Đừng đùa chứ!

Thư Niệm còn nhanh miệng hơn tôi, mặt trắng bệch thều thào: “Hủy dung?”

“Chỉ là có thể thôi. Chúng tôi có thể phẫu thuật thẩm mĩ, nếu làm tốt sẽ không có vấn đề, chỉ là mọi người nên chuẩn bị tinh thần. Hơn nữa có khi phẫu thuật xong sẽ khác một chút.”

Nghe được chữ “khác một chút”, không hiểu thế nào tôi lại thoáng vui mừng.

Cũng được cũng được, nát mặt rồi chỉnh lại, tôi muốn cải tạo hoàn toàn, sẽ không còn giống Thư Niệm nữa.

Nếu mà xấu quá, tôi có thể nhân cơ hội yêu cầu chỉnh thành BRAD PITT, TOM CRUISE (*) vân vân và mây mây.

Nhưng đây cũng chỉ là mua vui trong nỗi khổ mà thôi.

Lòng tôi giờ đắng ngắt.

Con mẹ nó, đây là cái vận thế gì vậy?

Nói không chừng đời này kiêng kị lớn nhất của tôi chính là “động lòng”.

Muốn cùng Lâm Cánh chung sống, cậu chạy mất. Gặp Kha Lạc, hoàn toàn mất hi vọng; mà Thiệu Ngôn, thật sự không ra cái gì thì ngay đến vẻ bề ngoài tôi luôn tự hào cũng mất luôn.

Khốn kiếp!

=Hết Chương 18=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui