Edit: Tiểu Yến Thời gia (Kai’Sa Team)
Giang Thành, cuối thu, năm rưỡi chiều.
Mặt trời không biết từ lúc nào đã bị tầng mây che khuất, ánh nắng kẹt giữa mây dày, chỉ còn le lói vài tia sáng nhạt.
Trịnh Thư Ý gà gật nằm trên bàn, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra từng đợt.
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên giữa những tiếng gõ bàn phím máy móc và dày đặc có tác dụng rõ rệt, kéo ý thức Trịnh Thư Ý từ hỗn độn trở lại.
“Alo, xin hỏi cô là phóng viên Trịnh Thư Ý của “Tuần san Kinh tế Tài chính” phải không?”
Trịnh Thư Ý nhận điện thoại, gắng gượng tỉnh táo để nói chuyện: “Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Tôi là trợ lý Trần Thịnh của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự.
Tháng trước quý tạp chí đã đặt lịch hẹn phỏng vấn tổng giám đốc Thời - Thời Yến, thời gian là ngày mai, cô còn nhớ không?”
Trịnh Thư Ý lập tức tỉnh táo lại, vô thức ngồi thẳng lưng lên.
Chuyện này đương nhiên cô nhớ rõ.
Cái tên Thời Yến kia quãng thời gian gần đây cô đã nghe quá nhiều lần rồi.
Người này vừa du học châu Âu trở về đã tiếp quản ngân hàng Minh Dự, một ngân hàng thương mại tư nhân thuộc tập đoàn Minh Dự, trở nên nổi tiếng trong giới.
Chuyện này không hẳn là tốt trong mắt những người cùng ngành thời điểm đó.
Xét ra thì tình hình hoạt động của ngân hàng đã tràn ngập nguy cơ.
Thậm chí có vài nhà phê bình tài chính còn nghiêm túc lựa lời phát biểu, cho rằng Thời Văn Quang đã ném công ty con sắp vô dụng cho con trai chơi.
Nhưng từ lúc Thời Yến làm chủ ngân hàng Minh Dự, anh đã nhanh chóng giải quyết được vấn đề phụ thuộc quá mức của ngân hàng vào hoạt động kinh doanh tiền gửi và cho vay, đồng thời mạo hiểm thay đổi cơ chế quản lý và kiểm soát rủi ro, xoay chuyển tình thế như sấm rền gió cuốn.
Thời Yến năm 27 tuổi khiến cho toàn bộ giới tài chính chú ý, danh tiếng vang xa, những lời mời phỏng vấn dĩ nhiên cũng làm nghẽn cả đường dây nóng của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự.
Tuy tiếng tăm đột ngột nổi lên nhưng những bài báo phỏng vấn anh lại thật sự ít ỏi.
Kể cả những tờ báo hàng đầu cũng rất khó có được cơ hội phỏng vấn anh.
Chỉ cần vài câu ngắn gọn của anh đã đủ để chiếm chỗ bắt mắt trên trang bìa.
Mà cơ hội lần này, Trịnh Thư Ý nghe nói là do chính tổng biên tập đã giúp Thời Yến một chuyện nhỏ nên mới đặt lịch hẹn được.
Khi tổng biên tập giao nhiệm vụ lần này cho Trịnh Thư Ý, cả tòa soạn đều không khỏi hâm mộ.
Cái tên “Thời Yến” có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt trong giới truyền thông, đây cũng có nghĩa là phóng viên phỏng vấn anh sẽ thu được sự chú ý tương tự.
Nhưng cú điện thoại lúc này lại khiến trái tim Trịnh Thư Ý nảy lên, cô dè dặt hỏi: “Xin hỏi có thay đổi gì sao?”
“Là thế này.” Trần Thịnh nói, “Lịch hẹn là chín giờ sáng mai phỏng vấn, nhưng vì tổng giám đốc Thời có công việc cá nhân nên ngày mai anh ấy sẽ không có thời gian.”
Trịnh Thư Ý: “Vậy sau đó…”
“Mấy ngày sau có lẽ cũng không có thời gian.” Trần Thịnh nói, “Cho nên nếu bên cô thuận tiện, có thể hoãn lịch phỏng vấn một tuần được không?”
Không thể.
Việc xuất bản các bài phỏng vấn chú trọng tính kịp thời, nếu trễ thời gian này, hoa huệ cũng đã lạnh rồi*.
(*) Ám chỉ thời gian chờ đợi quá lâu
“Một tuần sau thật sự không được, anh xem có thể nhín ra chút thời gian không? Gọi điện phỏng vấn cũng được!”
Trần Thịnh: “Chuyện này chỉ sợ không được, công việc cụ thể tôi không thể tiết lộ cho cô nhưng nhanh nhất cũng phải một tuần sau mới có thời gian trống.”
“Vậy tối nay thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Tối nay có thời gian không? Ba tiếng đồng hồ, nếu không hai tiếng cũng được.”
Không đợi Trần Thịnh trả lời, Trịnh Thư Ý cắn răng nói thêm: “Một tiếng cũng được! Anh giúp tôi lần này được không?”
Trần Thịnh im lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Tối nay tổng giám đốc Thời có một buổi tiệc quan trọng, có lẽ, tôi chỉ nói có lẽ, trên đường đi sẽ bớt được chút thời gian.
Cô xem…”
“Tôi sẽ tới đó chờ!” Trịnh Thư Ý không nói hai câu đã chấp nhận, “Anh cho tôi địa chỉ, tôi có thể tới đó chờ.”
Trước khi cúp máy, Trần Thịnh nhấn mạnh lần nữa: “Cô Trịnh, tôi có thể sắp xếp một chỗ cho cô, nhưng tôi không thể đảm bảo tổng giám đốc Thời sẽ có thời gian.
Có khả năng cô sẽ chạy một chuyến vô ích.”
Tiếng “tút tút” trong ống nghe quanh quẩn bên tai hồi lâu, Trịnh Thư Ý “phịch” một tiếng nằm bò lên bàn, sự căng thẳng dần tiêu tán nhưng trái tim lại bắt đầu thẫn thờ.
Có thể phỏng vấn Thời Yến, cô vốn nên vui vẻ, nhưng tâm lý mẫn cảm trong kỳ kinh nguyệt bị sự mất mát lúc này đẩy lên cao trào.
Cảm xúc của Trịnh Thư Ý tuyệt đối không thể nói là ổn, thậm chí còn hơi chua xót.
Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô, Nhạc Tinh Châu.
Là lần đầu tiên bọn họ đón sinh nhật sau khi ở bên nhau.
Nhạc Tinh Châu đã đặt trước phòng ăn, mua vé xem phim, chờ cô tan làm cùng đi chúc mừng.
Hiện giờ cô không những không thể cùng bạn trai đón sinh nhật mà còn phải kéo thân thể ốm yếu đi công tác, thậm chí có khả năng chạy một chuyến vô ích.
Trịnh Thư Ý quay mặt lại, nhắm mắt hít thở sâu vài hơi sau đó lập tức tắt máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khổng Nam vốn đang vùi đầu viết bản thảo, nghe được tiếng động ở bàn đối diện liền ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Thư Ý chống bàn đứng một hồi, chờ cơn đau quặn ở bụng dưới trôi qua, mới nói: “Phỏng vấn trước thời hạn, tối nay tớ phải đi.”
“Hả?” Lúc này Khổng Nam mới để ý tới sắc mặt Trịnh Thư Ý.
Tuy làn da cô vốn trắng nõn nhưng lúc này không hề có một chút máu nào, gần như trong suốt.
Dấu vết ốm yếu viết rõ ràng trên mặt, hoàn toàn không có sự linh động thường ngày.
“Cậu có đi được không đấy?”
“Không được cũng phải được, nếu không thì làm thế nào.”
Trịnh Thư Ý đi tới cạnh máy in, ôm một xấp giấy tờ, cúi mặt nhìn chằm chằm xuống đất ngơ ngác.
Máy in lặng lẽ hoạt động, giấy chất đống ngay ngắn trước mặt.
Chẳng biết là tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Trịnh Thư Ý đột nhiên ngẩng đầu, chớp mắt một cái rồi cũng lấy điện thoại của mình ra.
Cô định gọi điện nói với Nhạc Tinh Châu một tiếng, nhưng vừa mới mở danh bạ ra, đối phương dường như có thần giao cách cảm đã gọi tới.
“Em yêu, khi nào tan tầm? Anh tới đón em?”
Trịnh Thư Ý dựa vào máy in, ngón tay vẽ vòng tròn trên trang bìa: “Xin lỗi nhé, tạm thời em phải đi phỏng vấn, có thể mất khoảng hai tiếng, chắc là không ăn cơm với anh được rồi.”
Cô nghĩ một lát rồi lại nói: “Hôm nay thân thể em không thoải mái, có lẽ buổi tối cũng không đi xem phim được.”
Nhạc Tinh Châu nghe vậy thở dài: “Thôi được rồi, anh gọi bạn đi cùng vậy.”
“Vâng, xin lỗi anh nhiều.” Trịnh Thư Ý mím môi, giọng càng nhỏ hơn, “Lần sau bù cho anh được không?”
Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp máy, chuyển tay cầm bút, tay kia chống cằm cười híp mắt hỏi: “Cho bạn trai cậu leo cây?”
“Nếu không thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo?”
“Ài, đáng thương thật, bạn trai thân yêu của cậu cứ thế bị một người đàn ông chưa biết mặt đoạt đi cơ hội cùng cậu ăn mừng sinh nhật.”
“Nói giống như là tớ đi ăn sinh nhật với Thời Yến vậy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đóng ghim, “Tớ cũng phục mình rồi, Thời Yến trông như thế nào tớ còn không biết nhưng lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.”
Khổng Nam cảm thấy có chút là lạ: “Nhưng mà nói lại thì, bạn trai cậu không ý kiến gì sao?”
“Loại chuyện này có thể có ý kiến gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ nghĩ, nói, “Anh ấy chẳng nói gì cả, tỏ ý đã hiểu.”
“Chậc, bạn trai cậu quá là hiểu chuyện nhỉ.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Không giống bạn trai tớ, dính người muốn chết.
Nếu tớ cho anh ấy leo cây, mặc kệ do nguyên nhân gì, chắc chắn anh ấy sẽ giận tớ.”
Trịnh Thư Ý thất thần trong chốc lát.
“Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau nhói.
Cô theo phản xạ rút tay ra mới không bị máy đóng sách đâm thủng da.
Nhưng cảm giác đau đớn bén nhọn nơi đầu ngón tay thật lâu không tiêu tan, dần lan vào trong lòng.
Trịnh Thư Ý một tay cầm tài liệu, một tay nắm điện thoại, đứng trước máy in ngẩn người.
“Tớ tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa tới một hộp thuốc, “Tớ thấy thuốc giảm đau của cậu đã hết rồi, cầm lấy của tớ này.
Uống một chút trước đi, đừng để lúc phỏng vấn bị đau ngất đi.”
Nói xong, cô ấy xích lại gần, thấp giọng nói: “Nếu cậu làm hỏng, có người như hổ rình mồi sẽ vui vẻ muốn chết.”
Lúc này Trịnh Thư Ý đã không còn lòng dạ nào đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô chỉ có mấy chữ “hiểu chuyện”.
Nhạc Tinh Châu có phải quá “hiểu chuyện” hay không?
Hơn nữa, khi nãy cô nói thân thể mình không thoải mái, Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô khó chịu chỗ nào.
Những ý nghĩ này một khi sinh ra sẽ khó mà ức chế được, nảy mầm trong lòng.
Trịnh Thư Ý hơi hoảng hốt ngồi vào vị trí, cầm điện thoại chần chờ một lúc mới gửi tin nhắn cho Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý: Anh có mất vui không?
Nhạc Tinh Châu: ?
Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu anh hiểu, công việc quan trọng, sau này còn có rất nhiều dịp đón sinh nhật cùng nhau mà.
Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, em nói thân thể không thoải mái, làm sao vậy? Ốm à?
Trịnh Thư Ý thở phào một hơi.
Xem ra là kỳ sinh lý nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều.
Trịnh Thư Ý: Không có gì, chu kỳ tới không thoải mái TAT
Nhạc Tinh Châu: Đau lòng bé yêu.
Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu? Sau khi kết thúc anh tới đón em.
Địa chỉ Trần Thịnh cho là trang viên Warner ở ngoại ô phía tây.
Giờ cao điểm, đường kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, vòng vo từ tàu điện ngầm đến xe buýt rồi lại bắt taxi, mất một tiếng mới tới nơi.
Nói không bực bội là giả, dọc đường đi không biết cô đã âm thầm mắng Thời Yến bao nhiêu lần.
Nơi Trần Thịnh sắp xếp cho cô là khu nghỉ ngơi ở tầng trên của phòng tiệc.
Chỗ này rộng rãi, sang trọng nhưng lại không có một bóng người, đủ để khiến sự cô đơn của một người xa lạ phóng đại gấp trăm lần.
Trịnh Thư Ý ngồi trên sofa, hai chân lắc lư theo nhịp đồng hồ tích tắc trên tường, hết lần này đến lần khác đánh giá bốn phía, mục đích để mình không ngủ quên mất.
Nhưng thời gian chờ đợi quả thực quá dài, mấy lần cô đã gật gù như con gà mổ thóc, suýt nữa thì ngủ mất.
Cho đến khi ngoài cửa có tiếng động vang lên, Trịnh Thư Ý mới giật mình ngồi thẳng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Ánh đèn hắt thẳng vào, một người đàn ông bước tới, càng đi càng sáng ngời.
Trịnh Thư Ý thấy rõ người tới, lập tức lại ỉu xìu.
Người đến không phải Thời Yến mà là anh rể của anh ta, Tần Hiếu Minh, hiện là phó tổng của tập đoàn Minh Dự.
Người này đã từng nhận phỏng vấn của Trịnh Thư Ý vài lần cho nên bọn họ cũng coi như quen biết.
Tần Hiếu Minh vừa tiến vào đã thấy Trịnh Thư Ý.
Mới đầu cô bỗng chốc ngồi thẳng lưng, cặp mắt sáng lấp lánh kia ở nơi tối tăm cũng toát ra sự hưng phấn.
Nhưng khi đối mặt với anh, ánh mắt đó chớp nhoáng lại mờ đi, cả người cũng hơi suy sụp.
“Tổng giám đốc Tần, anh cũng ở đây à?”
Tần Hiếu Minh hơi ngừng lại, cầm điện thoại che loa đi, “Ừ, sao cô lại ở chỗ này? Có phỏng vấn?”
Trịnh Thư Ý thành thật trả lời: “Vâng, tới chờ tổng giám đốc Thời ạ.”
Tần Hiếu Minh quan sát cô mấy lượt, lại nấn ná nơi sắc mặt tái nhợt của cô mấy giây, cũng không nói nhiều mà chỉ lẩm bẩm câu “Để cho cô chờ lâu như vậy” rồi đi.
Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, từng giọt tí tách đập lên lá cây phát ra âm thanh sàn sạt lạnh lẽo và buồn bã.
Dưới lầu thi thoảng sẽ truyền đến động tĩnh trong bữa tiệc, tuy nhỏ vụn nhưng cũng có thể thấy vô cùng náo nhiệt.
Đối lập như vậy, Trịnh Thư Ý lại càng cảm thấy mình thảm hại hơn.
Hai tiếng sau.
Ngay lúc Trịnh Thư Ý quả thực buồn ngủ không chịu được, mí mắt trên dưới đánh nhau, chuông điện thoại rốt cuộc vang lên.
Tiếng chuông lanh lảnh vọng trong căn phòng trống sinh ra dự cảm xấu.
Trần Thịnh: “Cô Trịnh, xin lỗi, bữa tiệc đã kết thúc.
Kế tiếp tổng giám đốc Thời còn có việc khác cho nên…”
Quả nhiên.
Trịnh Thư Ý im lặng mấy giây rồi mới mở miệng nói: “Tôi biết, cảm ơn anh.”
Cuộc phỏng vấn này đã không kịp rồi.
Trịnh Thư Ý đứng lên, đầu choáng váng.
Cô đỡ ghế sofa đứng một lúc lâu rồi mới dợm bước trên giày cao gót vào thang máy.
Chờ khi cô ra đến cổng lớn của trang viên Warner, không ngoài dự kiến, mưa đã giăng kín.
Gió thu lạnh kèm mưa bụi như dao nhỏ cắt lên đùi Trịnh Thư Ý.
Cô chưa từng nghĩ hôm nay sẽ phải lăn lộn lâu ở bên ngoài, trang phục là váy công sở bình thường, nhìn thì nghiêm túc đứng đắn nhưng tất chân mỏng dính chỉ để làm cảnh, căn bản chẳng được việc gì.
Dưới lớp áo choàng, hai chân cô phơi bày ra ngoài.
Chiếc váy khó lắm mới che kín đầu gối, đứng một hồi cô gần như mất cảm giác chân.
Dần dần có người đi ra, Trịnh Thư Ý lùi qua một bên.
Lúc nghiêng đầu nhìn, cô phát hiện có không ít người mình đã từng phỏng vấn.
Nhìn dáng vẻ thì đây chính là một bữa tiệc trong giới tài chính.
Trịnh Thư Ý theo bản năng muốn nhìn thêm xem có khả năng gặp được Thời Yến không.
Nhưng cô không biết mặt anh.
Tác phong của Thời Yến rất khiêm tốn, cực ít xuất hiện trước mặt công chúng.
Lúc chuẩn bị tài liệu Trịnh Thư Ý đã lên mạng tìm kiếm thử, chỉ thấy một vài bức ảnh chụp tập thể có anh xuất hiện, nhưng không có ảnh rõ mặt.
Lát sau, một nữ giám đốc của công ty tài chính internet có quan hệ với Trịnh Thư Ý thấy cô đứng chờ xe buýt đáng thương nên ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, nhưng Trịnh Thư Ý từ chối.
Vừa nãy Nhạc Tinh Châu nói muốn đến đón cô.
Bây giờ là mười một giờ đúng, chỉ một tiếng nữa sinh nhật anh sẽ trôi qua.
Cô nghĩ, dù thế nào cũng vẫn phải chính miệng nói với anh một câu “Chúc mừng sinh nhật”.
Bãi đậu xe tầng một vừa rộng rãi lại sạch sẽ, khách mời lục tục lái xe rời đi, lưu lại ánh đèn lờ mờ.
Chẳng bao lâu sau, sảnh lớn bữa tiệc không còn mấy người nữa.
“Phóng viên Trịnh?” Một người đàn ông tiến lên.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn, là quản lý cấp cao của một công ty tư nhân, mới gặp mặt cô một lần nhưng thường lên WeChat nhắn tin nói chuyện với cô.
Người đàn ông cười tiến lên, dựa vào rất gần, mở miệng toàn hơi rượu: “Một mình à? Tôi đưa em về nhà nhé.”
Người này bình thường xuất hiện trong các trường hợp xã giao đều ra hình ra dạng, nhưng hiện tại anh ta còn không thèm hàn huyên đôi câu, ý đồ rõ như ban ngày.
Trịnh Thư Ý: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Người đàn ông tiến đến gần rồi kéo cánh tay cô, “Đi thôi, mưa lớn như vậy không bắt xe được đâu.”
Trịnh Thư Ý cau mày, gỡ tay anh ta ra, “Thật sự không cần, cảm ơn, bạn trai tôi sắp tới rồi.”
Nghe được hai chữ “bạn trai”, người đàn ông dừng lại đánh giá Trịnh Thư Ý.
Lúc đối mặt với cô, biết lời này không phải thoái thác, anh ta không nói hai lời bèn quay đầu đi mất.
Kế tiếp lại có một người đàn ông trẻ tuổi mời cô như vậy.
Đây cũng là người quen, nhưng Trịnh Thư Ý biết anh ta là phú nhị đại* playboy chân chính.
(*) Thế hệ nhà giàu thứ hai
Tương tự như người trước, sau khi dùng sức mạnh của hai chữ “bạn trai” tống tiễn người đi xong, Trịnh Thư Ý tiến đến đứng sát tường.
Vốn dĩ hôm nay bị Thời Yến cho leo cây nên trong lòng cô đã không thoải mái, liên tiếp gặp những chuyện như vậy, trong lồng ngực càng có một ngọn lửa không tên bùng lên.
Cảnh cô đứng trong gió rét vừa vặn rơi vào mắt Tần Hiếu Minh đang đi ra từ phòng tiệc.
Tần Hiếu Minh động lòng trắc ẩn, xoay người nói với Thời Yến: “Đây không phải là Trịnh Thư Ý sao? Cô gái trẻ rất đáng thương, uổng công chờ em một hồi.
Bên này nhiều người, anh cũng không tiện, em tìm cơ hội hỗ trợ, tiễn cô ấy một đoạn đường đi.”
Thời Yến liếc mắt nhìn sang.
Cô gái dùng khăn quàng quấn chặt mấy vòng, chỉ lộ ra gương mặt lớn hơn bàn tay một chút.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, sắc mặt cô hơi tái nhợt, chóp mũi bị cóng đỏ ửng nhưng vẫn khó che được vẻ xinh đẹp tinh xảo, mắt hạnh môi đỏ, mềm mại yêu kiều giống như đứa trẻ phấn nộn đứng ở đó, có chút khiến người ta thương xót.
Chờ khi Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, một chiếc Bentley màu đen đã chậm rãi dừng trước mặt cô.
Đồng thời sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý quay đầu, bỗng chốc mắt chạm mắt với người đàn ông đang đi tới.
Ánh mắt người đàn ông hơi dừng lại, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu phản chiếu lên gọng kính tơ vàng của anh, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo lấp loáng trên gò má.
“Phóng viên Trịnh?” Anh dừng bước lại, khuỷu tay hơi cong lên hiện ra mấy phần hời hợt, “Tôi tiễn cô một đoạn đường?”
Người đàn ông này Trịnh Thư Ý chưa từng gặp qua.
Cô nghĩ, sao bây giờ đám phú nhị đại đều tùy tiện như vậy.
“Không cần, cảm ơn.”
Đôi mắt sau gọng kính loang loáng ánh đèn, đuôi mắt cong lên, rõ ràng ánh mắt nên ngả ngớn lại lộ ra cảm giác áp bức khó có thể coi thường.
Vì vậy dưới cơn gió lạnh thấu xương, Trịnh Thư Ý đón lấy ánh mắt anh, bổ sung: “Bạn trai sẽ lập tức tới đón tôi.”
Từng câu từng chữ cộng thêm từ ‘bạn trai’, ngầm ý chính là: Tôi là hoa đã có chủ.
“…”
Khóe miệng Thời Yến cong lên một cách lạnh lùng.
Anh đút một tay vào túi, bước đi.
Nhân viên mở cửa xe, anh khom người bước lên, chiếc Bentley thoáng chốc chạy như bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...