Uông Dĩ Bác lè lưỡi, duỗi ngón út về phía Hàn Tư Thần nói: Chúng ta ngoắc tay thành giao.”
Hàn Tư Thần cười , liền rất phối hợp với cậu mà đồng ý ngoắc tay.
Giọng nói của cậu bé truyền đến tai của Hạ Vạn Tinh rõ ràng từng câu một khiến cô hoàn toàn đơ cứng người, lúc sau có chút choàng váng, vẻ mặt khó coi không thể tin được.
Vẻ mặt choáng váng, kinh ngạc,khó tin đó đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cái bàn đó trong đầu “Ong ong” những dòng suy nghĩ lẫn lộn…
Anh ấy chưa có bạn gái cũng chưa kết hôn cho nên, đây là con nuôi hay con ruột?
Thế liệu Hàn Nhân có biết không?
Hạ Vãn Tinh càng nghĩ nhiều, cuối cùng chìm sâu trong dòng suy nghĩ đó càng nghĩ nhiều hơn.
Hàn Tư Thần vẫn luôn có cảm giác có ánh mắt ai đó luôn dõi theo mình, quay đầu lại theo bản năng, ngay lập tức đã đụng phải ảnh mắt của Lạc Hành Xuyên.
Anh sững người,đứng hình một giây, liền nhìn thấy bóng dáng của một người quen thuộc sau Lạc Hành Xuyên.
Ở đây gặp được cô ấy đúng thật là nằm ngoài dự tính.
Hàn Tư Thần khẽ cau mày,đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người thì đột nhiên ông chủ của LO bước tới chào hỏi, anh quay đầu khẽ gật đầu chào lại ông ta.
“ Quen à tiểu Hàn” Thành Phi cũng đã để ý đến bàn của bọn họ.
Hà Tư Thần cũng không giải thích nhiều “ Có gặp qua”.
Thành Phi liếc nhìn cô “ Cô gái đó rất xinh, người đối diện cũng rất đẹp trai, đều là những người rất có khí chất, thực sự vừa đẹp lại có tài năng.”
Anh lơ đãng “ Ừm” một cái rồi lại nhìn chằm chằm vào bóng người ngồi đối diện Lạc Hành Xuyên “Cũng xinh phết đó chứ”
Anh ấy nhìn có vẻ rất có thành ý.
Bàn bên này, Lạc Hành Xuyên thu hồi ánh mắt nhẹ giọng nói với Hạ Vãn Tinh “ Anh ấy đang nhìn cậu”.
Hạ Vãn Tinh còn không thèm ngẩn đầu lên thờ ơ đáp : “Tôi không thấy anh ta, cậu đừng nhiều chuyện.”
Cô vừa rồi còn chưa hiểu ra hết ý trong câu nói của cậu bé.
Phục vụ mạng đồ ăn lên, Hạ Vãn Tinh thúc giục “ Ăn nhanh đi tôi còn có việc gấp phải về”.
Lạc Hành Xuyên không gấp gáp “ Cậu vội cái gì chứ?”
Trong viện có một cậu bé tự kỉ tôi mới làm quen được với nó, tôi phải về chơi với nó.”
Anh không hề vạch trần bộ dạng cố tình trốn tránh của cô thay vào đó anh hỏi “ Thực sự không qua chào hỏi à? Chuyến công tác này tháng sau là phải khởi hành rồi đấy”.
“ Không đi” Hạ Vãn Tinh thì thào “ Cậu không nghe thấy đứa bé nó vừa gọi là bố à?”
Cô cần loading lại đã.
Lạc Hành Xuyên trầm ngâm gật đầu: “Cái này đúng là có hơi không thích hợp.”
Hạ Vãn Tinh âm thầm quan sát xung quanh, nếu muốn rời đi nhất định phải đi qua bàn của anh nhưng hôm nay cô thực sự không mấy nhã hứng qua đó.
Cô mím môi nói “ Tôi đi trả tiền.”.
Quầy lễ tân ở bên phải, cô có thể đi thành một đường vòng mà không cần đi qua bàn của anh.
Lạc Hành Xuyên cười “ Đi đi, hiếm khi nào cậu mời tôi ăn cơm.”
Hạ Vãn Tinh trừng mắt đứng dậy nhìn cậu rồi đi thẳng luôn.
Hàn Tư Thần không chắc là cái người mình nhìn thấy có phải cô không, chỉ nhìn thấy bóng dáng cô thẳng thừng mở cửa, nó thực sự là hoàn hảo, không góc chết.
Cô nói dạo này không ở nhà là vì ra ngoài tìm cảm hứng với tên đàn ông kia.
Hàn Tư Thần lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô cho đến khi cô rời đi.
Hạ Vãn Tinh suýt chút nữa thì bỏ chạy , trong đầu cô chỉ nghĩ đến cảnh đó, nếu như cô không tận mắt nhìn thấy quả thực là không thể tin được.
Không thể tin được là cô lại bị một kẻ đàn ông ích kỉ, có con riêng phản bội.
Cô đột nhiên lại rây vào một người đàn ông có con riêng??
Lại còn kí cái “Hợp đồng tình yêu” chết tiệt?!
Hạ Vãn Tinh đúng là khó có thể chấp nhận được.
Trong đầu cô xuất hiện một cô bé chibi không ngừng nhắc nhở cô : Anh ta không phải người xấu.
Có những chuyện không phải tận mắt mình nhìn thấy, chính tai mình nghe thấy là thật, nhưng cô vẫn chọn tin tưởng những gì mình đã nhìn thấy.
Bước ra khỏi nhà hàng từ hôm đó, Hạ Vãn Tinh lúc nào cũng ở trong trạng thái “ Nhìn nhận sự thật” và “ Giả vờ như không thấy gì”.
Cô dường như rơi vào trạng thái tâm thần phân liệt không quyết định được chuyện gì.
Mặc dù trong tiềm thức cô có nghĩ rằng nó có thể chỉ là một hiểu lầm nhưng chưa tận tai nghe được những lời giải thích của anh ấy thì nó lại là một chuyện khác.
Hạ Vãn Tinh buồn bực, cô cầm theo một đồng xu, khoanh chân ngồi trên giường, tự nhủ: “ Thôi cứ để cho ông trời quyết định đi, mong rằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
Cô tung nó lên, nhìn đồng xu xoay trong không khí rồi rơi xuống giường.
Hạ Vãn Tinh trợn to mắt, nhìn về phía đồng xu 1 tệ, khóe miệng giật giật, lẩm bẩm “ Đây không phải là điều mình muốn hỏi.”
Cô lấy điện thoại dưới gối, suy nghĩ rồi chọn cách đi vòng.
Hạ Vãn Tinh mở wechat của Hàn Nhân ra gõ: Ngủ chưa?
Đúng lúc Hàn Nhân đang đứng trong nhà của Hàn Tư Thần, đột nhiên nhìn thấy tin wechat của Hạ Vãn Tinh, cô vô thức nhìn xuống anh trai mình.
Hàn Tư Thần bắt gặp ánh mắt của cô, nhíu mày: Nhìn cái gì?
Hàn Nhân một bên trả lời tin nhắn của Hạ Vãn Tinh , một bên bình tĩnh hỏi: Anh ơi anh có biết chị chuyện Hạ đi công tác không?
Hàn Tư Thần lại nghĩ đến hôm ở nhà hàng cô và người đàn ông khác cùng nhau ăn tối, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, lạnh nhạt trả lời: “Liên qua gì đến cô ấy?”
“ Đương nhiên là có rồi.” Hàn Nhân ngẩng đầu “ Hiếm khi thấy Thiên Ưng thích chị ấy như vậy, anh có thể nhờ cô ấy chăm sóc chị mấy ngày.”
Hàn Tư Thần liếc nhẹ một cái “ Đừng nghĩ nữa, cô ấy không ở nhà đâu.”
Hàn Nhân sững sờ, nhìn lên dòng tin nhắn của Hạ Vãn Tinh trên wechat “Chị không ở nhà” sững người: “ Chuyện này anh biết hết rồi à?”
Hàn Tư Thần không có tâm trạng đâu mà trả lời cô, xoay người về phòng ngủ, “ Tắm rồi đi ngủ sớm , ngày mai bay sớm anh sẽ không đợi em đâu đấy.”
Hàn Nhân nhanh chóng nắm lấy tay của anh “ Này, này, này cho em hỏi câu cuối.”
“ Hai ngày này, nghe nói, anh với một người phụ nữa và một đứa nhóc cùng đi ăn à.” Hàn Nhân trong lòng hừng hực khí thế tò mò hỏi: “ Ai thế? Có phải là vợ con của người bạn chiến hữu kia của anh không?”
Hàn Tư Thần xoay người, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, thoáng lướt qua điện thoại của cô, suy tư hỏi: “Chị Hạ nhờ em hỏi hả?”
Hôm đó rõ ràng là nhìn thấy anh nhưng lại giả vờ như không gặp.
Hàn Nhân suy nghĩ rồi lộ ra điệu cười ranh mãnh “Ách, cũng không thể nói thế được, chị ấy chỉ nói em có thể làm cô rồi, em thấy lạ quá nên mới hỏi anh”.
“ À.” Anh khịt mũi rõ ràng không bị thuyết phục.
Hàn Nhân: “ Anh nghiêm túc tí đi, không em sẽ mách mẹ với bà Đinh Hà.”
Hàn Tư Thần nhíu mày “ Dọa anh à? Còn muốn nói chuyện này cho bà nữa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...