Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê

Chương 1
Thật ồn ào, đau quá.
Hạ Mẫn Nhi cảm thấy cả người đều đau, muốn mở mắt nhưng mí mắt thì không tài nào mở được, chỉ chốc lát sau, bóng tối lại nuốt lấy cô, vài ngày sau, thần chí của cô vẫn không rõ, vẫn hỗn loạn, sau đó vẫn rơi vào bóng tối đen mịt.
Thỉnh thoảng cô lại nghe thấy được âm thanh, mang hàm ý phê bình - -
"Đúng là, tự nhiên lại điên cuồng thúc xe ngựa vào vách núi, chắc chắn cô ta muốn chết rồi!"
"Nhưng ông trời đúng là tốt với cô ta, cô ta rơi ra từ xe ngựa, cả người may mắn đáp trúng tấm nệm, nếu không chắc chắn sẽ có kết cục như chiếc xe ngựa, vỡ tan tành không còn gì."
"Đúng là mạng lớn thật, nhưng bây giờ đầu óc ngu ngu ngơ ngơ, ngũ tạng lục phủ đều bị thương, xương cũng bị thương vài nơi, phải chi cô ta chết luôn cho rồi, còn sống để trả tiền trị bệnh làm chi ?"
Chết ? ! Đúng vậy, nàng thật sự thấy cả người đau nhức, cũng thường thở hổn hển, cảm giác như mình là con búp bê rách bị lật tới lật lui, động tác thô lỗ, thường nàng đau đến mức rống lên, nhưng cổ họng của nàng đau quá, thân thể lại không có lực, giống như không làm gì được cả.
Ngu ngốc không biết qua bao nhiêu ngày, ý thức của nàng vẫn mơ hồ, nhưng cũng rõ ràng hơn lúc trước một ít, nàng có thể cảm giác được mỗi sáng mình đều bị mớm thuốc đông y, lại có người dùng ghim châm vào thân thể nàng, làm nàng vừa mỏi vừa đau, một ngày rồi một ngày...
"Hừ! Nửa chết nửa sống, ngươi nghĩ như vậy thì sẽ không bị vứt bỏ ư ? ! Hạ Mẫn Mẫn, ngươi muốn chết thì chết nhanh đi, đừng ngăn cản ta làm chính thất phu nhân."
Một thanh âm tức giận bén nhọn vang lên bên tai cô, cô cảm thấy thật ồn ào, lại muốn bắt bẻ nàng ta, nàng tên Hạ Mẫn Nhi, không phải Hạ Mẫn Mẫn!
Nhưng trong nháy mắt, nàng lại lâm vào hôn mê.
Không lâu sau lại có người lay lay nàng, khí lực rất nhẹ, nhưng sau đó - - tát !
Có lầm không? Có người đang đánh nàng sao ? Đau quá !
"Đúng, đánh mạnh một chút, kêu mẹ mi mau tỉnh lại, nếu không, ngươi cứ chờ bị quăng đi."
Hạ Mẫn Nhi hoảng hốt. Mẹ cái gì chứ ? Chẳng lẽ đang kêu nàng sao ? Nàng mới mười tám tuổi, còn mẹ cái gì ? Kỳ lạ, sao nàng lại cảm thấy mặt mình ươn ướt chứ ?
Nhưng trong nháy mắt, nàng lại bất tỉnh đi.
Nhưng đôi khi nàng lại nghe thấy một giọng nam trầm trầm, từ tính, âm thanh này quả thật rất ít khi nghe thấy.
"Nàng như thế nào?"
"Bẩm Cừu Gia, càng lúc càng tốt, người xem, những vết thương trên mặt phu nhân đã được điều trị tốt, nhũng chỗ khác cũng không có gì đáng ngại, hai tháng này điều dưỡng uống thuốc, mạch tượng sẽ trở lại bình thường."
Hai tháng? Ai? Nàng sao? ! Hạ Mẫn Nhi nghĩ thầm.
"Vậy tại sao nàng ta vẫn không tỉnh ?"
"Lão phu cũng không hiểu, có lẽ Đại phu nhân bị kinh sợ rất nghiêm trọng cho nên không dám tỉnh lại."
Không! Ta tỉnh, chỉ là không mở nổi mí mắt a! Hạ Mẫn Nhi muốn kêu lên, nhưng lại không nghe thấy được âm thanh của mình.
Không biết lại qua mấy ngày, rốt cuộc, lại có một người nữa gõ gõ vào gò má nàng, lại thêm một chất gì đó ẩm ướt cay cay rơi vào mắt, lông mày nàng cau lại, sau đó thì tỉnh lại.
Nhưng khi mở mắt ra, nàng vẫn không hiểu nàng có phải còn đang mơ hay không ?
Có phải nàng đang nằm mơ không ?
Mặc dù mơ mơ hồ hồ, thấy một đứa bé một tuổi đang yên ổn ngồi trên ngực nàng, đôi tay nhỏ bé vuốt gương mặt xinh đẹp, cái miệng hình thoi chảy xuống một giọt lại một giọt ---
Cô lấy cánh tay mập mạp kia, lại gạt đi nước miếng trên mặt, sau đó - -
Là người cổ đại à ? Nàng nháy mắt mấy cái, để đôi mắt rõ ràng trở lại. Không sai, mấy người này ăn mặc như diễn viên cổ trang, đi qua đi lại trước mặt nàng, có nam, có nữ, có già có trẻ, mà căn phòng này cũng y hệt như trong truyền hình, chiếc bàn đen gỗ mộc, tủ treo quần áo, bàn trang điểm làm bằng gỗ thô, cái gương đồng to ở đối diện ...

"A... A... A..." Cậu bé kêu lên những tiếng kỳ lạ, rốt cục cũng có người chú ý đến nàng
Sau đó có người xông lên phía trước, một tay ôm lấy đứa bé trai, bảo phải báo cho Gia gì gì đó, nhưng đa số người đều cung kính đứng đằng sau một mỹ nữ.
Trên đầu mỹ nhân này là một chiếc trâm đơn giản, mặc chiếc váy dài tao nhã nhưng ánh mắt lại lạnh tựa như băng, giống như đang có huyết hải thâm cừu gì với cô vậy
Nhưng những nam nữ già trẻ khác lại ăn mặc như nô bộc, ánh mắt nhìn về phía nàng có vẻ sợ hãi lại có vẻ khinh bỉ. Quái lạ, đây là lần đầu tiên nàng gặp bọn họ mà, hơn nữa, chẳng phải nàng vẫn đang ở trong "mơ" sao ? Sao bọn họ lại nhìn nàng như vậy ?
Hạ Mẫn Nhi vừa nghĩ như vậy thì thấy một nam tử sải bước vào trong phòng, bên cạnh là một ông lão râu tóc bạc phơ.
Ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn thẳng vào hắn, hắn mặc chiếc lăng bào tựa như hoàng đế vậy, thắt lưng buộc ở giữa, Khang mang giày da, cả người tản ra một khí chất trầm ổn, còn gương mặt của hắn --
Quả nhiên, những gương mặt vô cùng dễ nhìn này chỉ xuất hiện trong mộng thôi!
Hai hàng lông mày anh tuấn, đôi mắt thâm thúy lộ ra con ngươi sâu thẳm, đôi môi mỏng đặt trên chiếc cằm cương nghị, kết hợp thành một gương mặt vô cùng đẹp trai, đẹp đến vô pháp vô thiên.
"Cuối cùng cũng tỉnh." Cừu Dận Khang nhìn thê tử nói.
Hửm ? Tiếng nói trầm tĩnh này... Ánh mắt Hạ Mẫn Nhi sáng ngời. Nàng nhớ được, đây là âm thanh lọt tai nhất trong những âm thanh mà nàng nghe thấy gần đây , nhưng mà ...
Lông mày nhíu lại, nàng hồ đồ rồi, đây có phải trong mộng không ?
"Đúng vậy, Mẫn tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh." Mỹ nữ kia đi đến bên cạnh mỹ nam, tuy cười nhưng giọng điệu lại nghe như trào phúng.
Mẫn tỷ tỷ là kêu nàng sao ? Không thể nào! Nàng làm sao mà già hơn nàng ta được ?! Hạ Mẫn Nhi thầm kêu trong lòng.
Cừu Dận Khang nhíu mày nhìn thê tử mơ mơ hồ hồ : "Thế nào ? Sao chưa đi tìm chết mà còn nằm trên giường suốt ba tháng."
"Tìm chết? Ta?" Hạ Mẫn Nhi nháy mắt. Kì lạ, giọng nói này là của nàng sao ? Sao lại yếu ớt như vậy ? Sao lại mềm mại như vậy ?
"Đúng vậy, Mẫn tỷ tỷ, tỷ phải biết trân trọng sinh mạng của mình chứ ? Vậy thì thôi đi, chết thì phải chết dứt khoát, sao lại phải để Cừu Gia tốn nhiều tiền bạc vì tỷ chứ!" Tuy giọng nói rất dịu dàng mềm mại nhưng từng chữ từng câu, Hạ Mẫn Nhi đều thấy rất chói tai.
Nàng không rõ, đây là trong mộng hay thật sự ... Nàng ngoắc ngoắc tay với nữ nhân kia, ý bảo đối phương đến gần một chút, bởi vì nàng muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện thân thể cực kỳ mềm yếu, vô cùng nghiêm trọng.
Cừu Dận Khang nhíu mày, tại sao con ngươi phẫn hận, u oán kia bây giờ lại xuất hiện vẻ nghịch ngợm thông minh như thế chứ ?
Tằng Dĩ Tuyền mặc dù không hiểu nàng muốn làm gì nhưng có Cừu Gia ở đây, nàng chỉ đành cố đến gần, thật không ngờ --
Hạ Mẫn Nhi dùng sức véo lấy gương mặt của nữ nhân trước mặt, nhưng một giây sau lại là nàng rút tay về, vẻ mặt hoảng sợ nhìn đối phương --
Sao, làm sao có thể? Nhiệt độ cơ thể, ngay cả xúc cảm cũng rất Khang thật, chẳng lẽ - -
"Ngươi làm gì vậy ? Hu hu hu...
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Đau chết người!" Tằng Dĩ Tuyền che lấy gò má bị véo đỏ, đáng thương nhìn trượng phu, "Ngươi nhìn đi, nàng ta vừa ăn hiếp ta, hoàn toàn không coi ngươi ra gì, hu hu ..."
Cừu Dận Khang nhìn gương mặt thê tử tái nhợt, tròng mắt nhất thời dại ra. Nàng ta lại đang làm trò xiếc gì ?
Sắc mặt hắn rùng mình, "Hạ Mẫn Mẫn, ta đã chắc chắn bỏ ngươi rồi, nhưng xét thấy khi vào cửa Cừu gia, ngươi vẫn khỏe mạnh an toàn nên hôm nay, ta cho ngươi ở đây một tháng, hết thời hạn thì đi đi."
Hạ Mẫn Nhi áy náy lại hoảng loạn, khó mà tin được những gì lỗ tai mình nghe được, đôi con ngươi lạnh buốt kia nhìn thẳng vào nàng làm nàng không khỏi rùng mình.
"Ta... Ngươi là chồng của ta, ý ngươi có phải vậy không ? Chẳng lẽ không phải mơ sao ? Ngươi thật sự có tồn tại sao ?"
"Mẫn tỷ tỷ lại đang giả điên kìa." Tằng Dĩ Tuyền nhịn không được đáp thay cho Cừu Dận Khang.
"Ta không có. Ngươi là ai? Đây là đâu ? Đừng dọa ta, có phải các ngươi đều là ảo ảnh không ?"

Nàng sợ hãi thử ngồi dậy, nhưng thân thể vẫn quá nhu nhược, tên nam nhân anh tuấn đưa tay ra đỡ lấy nàng, nhưng không phải thương hương tiếc ngọc, mà đúng hơn gọi là bạo lực vô cùng.
Con ngươi của Cừu Dận Khang lạnh lùng, hai tay bấu chặt lấy vai nàng, lại nghiêng thân đên gần, gương mặt vừa đẹp trai vừa uy nghiêm.
Hạ Mẫn Nhi kinh hãi đôi mắt lãnh đạm của hăn, nhưng làm nàng tê dại nhất là đôi tay hắn đang xuyên qua lớp vải của nàng, hắn còn nghiêng người về phía trước, phà hơi thở vào mặt nàng, làm cho nàng biết rõ, lúc này nàng hoàn toàn tỉnh táo!
Đây không phải là mộng! Da gà của nàng đã dựng đứng hết toàn thân rồi, trời ạ!
"Ta đã rất chán ghét với cái trò giả điên này của ngươi rồi, tỉnh lại đi, diễn mãi không ngán sao?" Nói xong, hắn lạnh lùng buông tay ra, nàng chán nản ngã xuống giường.
Giọng điệu của hắn lạnh quá, ánh mắt thật bén nhọn, là sao chứ ? Nàng vô ý thức nuốt nước bọt.
"Đỗ tổng quản." Cừu Dận Khang nhìn chằm chằm nàng nhưng lại nói với Đỗ tổng quản ở đằng sau.
"Có, Cừu gia."
Hạ Mẫn Nhi không hiểu gì nhìn nam tử trung niên kia đi tới, đưa một bức thư đến cho nàng, nàng nhận lấy, "Đây là ?"
"Từ thư ." Cừu Dận Khang nói dứt khoát.
Nàng há hốc mồm cứng lưỡi, quả thực há hốc mồm.
"Từ lúc này trở đi, ngươi chỉ là một người xa lạ ở trong phủ thôi." Hắn bỏ lại những lời này, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi rời khỏi.
Tằng Dĩ Tuyền cũng vỗ về gò má sưng đỏ, liếc nhìn nàng, cũng bỏ đi, từng người từng người một cũng bỏ đi, chỉ còn một nha hoàn đang run rẩy đứng cạnh cửa.
Khang mày của Hạ Mẫn Nhi lại thắt lại lần nữa. Nàng khủng bố đến vậy sao ? Còn từ thư này nữa ? Nàng rút ra, trong đó chỉ có hai dòng chữ --
"Hạ Mẫn Mẫn không tuân lễ giáo, bôi nhọ gia phong, không xứng làm người của Cừu gia, từ nay cắt đứt quan hệ, nam có thể lấy vợ nữ có thể gả đi, không liên quan gì đến nhau nữa. Cừu Dận Khang." Nàng lẩm bẩm đọc.
Rốt cuộc là cái tình huống gì chứ ? Sao tự nhiên nàng lại bị biến thành người cổ đại ? Còn bị bỏ rơi nữa chứ ?!
Nhưng sau khi kinh hãi rồi, tâm trạng của nàng cũng từ từ hòa hoãn xuống mà bình tĩnh suy tư.
Nàng ngoắc ngoắc ngón tay với nha hoàn đang run rẩy kia, ý bảo nàng ta đến gần một chút. Không ngờ - -
"Để con tự đánh mình, đại phu nhân..." Nha hoàn Tiểu Vũ kinh hãi quỳ xuống, vừa khóc vừa đánh mình.
Hạ Mẫn Nhi giật mình kinh ngạc nhìn nàng vừa đánh vừa khóc. Không đau sao? Hay là... Bởi vì nàng đang ở trong mộng? Nàng cũng thử xem nào.
Cho nên nàng hung hăng véo mình một cái, "A hu, đau đau!" Gạt người!
Hạ Mẫn Nhi rưng rưng vỗ về gương mặt đau đớn của mình, sau khi đã xác định 200% mình là người cổ đại rồi thì cũng tỉnh táo lại.
Nàng cũng thấy rõ, tiểu nha hoàn này vô cùng sợ nàng, cho nên lợi dụng điểm này, hỏi nàng ta về thân phận của nàng, tình cảnh, còn về trượng phu và những người ban nãy nữa
Tiểu Vũ căn bản không cần biết nguyên nhân gì, chỉ nghe thấy nàng hỏi là trả lời. Nàng cảm thấy rất nghi ngờ, có phải chủ nhân té xe ngựa rồi mất trí nhớ luôn không ? Sao cái gì cũng không biết chứ ? Cũng không hề đánh người, không tức giận, thỉnh thoảng còn len lén tự đánh mình, thật là kỳ lạ !
Sau khi hỏi Tiểu Vũ với thời gian gần một nén nhang, cuối cùng nàng cũng hiểu được rất mơ hồ - -
Nàng là Hạ Mẫn Mẫn, từ khi mười sáu tuổi đã vinh danh Giang Đô đệ nhất mỹ nhân, gả cho Giang Nam đệ nhất phú hào Cừu Dận Khang, mặc dù hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng lại được tôn lên làm "Cừu Gia", bởi vì với lai lịch buôn bán lớn của Cừu gia, cộng thêm việc hắn đã tự tay lập nghiệp khi mới mười lăm tuổi.
Phạm vi buôn bán của Cừu gia rất rộng, có lương thực, thuốc men, bất động sản, khách sạn, tơ lụa, thậm chí còn kinh doanh với nước ngoài, hơn nữa, sau khi được Cừu Gia tiếp nhận, sự nghiệp của Cừu gia lại càng lên cao hơn. Bề ngoài tuấn mỹ, suy nghĩ kín đáo, công tư quyết đoán, đây chính là những bình luận của mọi người ở Giang Đô dành cho hắn, nhất là khi hắn là một người lạ, vào đây làm ăn buôn bán, tuy không hiểu được mọi người đang nói gì nhưng nhờ có phiên dịch viên đặc biệt, trong một thời gian ngắn, hắn đã thu lợi kinh người.
Về chuyện vợ chồng giữa hắn và Hạ Mẫn Mẫn thì hai người họ vốn rất tôn trọng nhau, nhưng không lâu trước thì bà nội hắn bắt hắn nạp thêm Tằng Dĩ Tuyền, cũng là một mỹ nữ, sau đó lại thêm hai người thiếp nữa.

Hạ Mẫn Mẫn mười bảy tuổi, vừa sinh con sau chín tháng mười ngày, tính tình vốn rất tốt nhưng Tiểu Vũ nói, khi Hạ Mẫn Mẫn sinh con xong thì tính cách bắt đầu thay đổi, hay rầu rĩ, hay quát tháo, hay đánh đập, hay khóc ...
Không lâu sau, vì không có khẩu vị ăn uống nên dáng người càng thêm mảnh dẻ, một gương mặt mỹ nhân xinh đẹp cũng từ từ trở nên dữ tợn ...
Aizzz, có lẽ đây là chứng trầm cảm sau khi sinh, nhưng chẳng lẽ cổ đại cũng có triệu chứng này hay sao ?
Sau khi hỏi được một đống vấn đề, Hạ Mẫn Nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cần phải đi ra ngoài hóng mát một chút. Về phần Hạ Mẫn Mẫn không tuân lễ giáo, phản bội gia phong thế nào, có lẽ một lát sau nàng sẽ hỏi lại.
"Tiểu Vũ, trang điểm cho ta đi, ta muốn đi ra ngoài dạo một lát."
Nàng dời hai chân xuống dưới giường, lúc này mới phát hiện có điều kỳ lạ, khi nào thì chân nàng trở nên ngắn như vậy ? Nàng mang đôi giày thêu hoa, bước nhanh đến trước gương đồng.
Trong nháy mắt, tròng mắt của nàng trợn to lên. Có lầm không? Sao nàng lại biến thành như vậy chứ ! Bây giờ không biết có cao đến 1m50 không nhỉ ? Sao tự nhiên từ một em gái chân dài xuyên qua, sao bây giờ nàng lại biến thành thế này ? !
Nhưng gương mặt này thì ... Nàng chống khủy tay lên mặt bàn, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt trong gương.
Đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sâu thẳm mênh mông, sóng mũi dọc dừa thanh tú, đôi môi anh đào hồng hồng xinh xắn, hơn nữa xương của nàng cũng được xem như mảnh khảnh, giống như chỉ cần một cơn gió thôi cũng làm cho nàng bay đi, khi còn ở thế kỷ 21, ai cũng bảo nàng vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh nhưng bây giờ nhìn lại, nàng lại thấy mình giống như tiên nữ hơn!
Có phải đại phu nhân bị va chạm mạnh đến nỗi hư não luôn rồi không ? Nhìn mặt mình cứ ra vẻ đắc ý như thế. Tiểu Vũ sợ hãi nhìn chủ nhân của mình.
"Thôi khỏi trang điểm đi. Mau tới giúp ta chuẩn bị, Tiểu Vũ."
Hạ Mẫn Nhi nhìn đủ rồi, quay ra ngồi thẳng trước bàn trang điểm. Tuy chưa từng làm người cổ đại bao giờ nhưng ít ra nàng cũng xem không ít phim, chỉ mặc một cái yếm đơn giản cộng thêm chiếc quần dài, sau đó khoác thêm cái váy vào, còn một mớ tóc dài xõa lung tung ngoài đằng sau nữa, hỏi nàng làm sao mà ra đường đây ?
Bàn tay của Tiểu Vũ rất khéo léo, chỉ trong chốc lát, Hạ Mẫn Nhi đã thay đổi sang trang phục lụa trắng, chất liệu vừa nhẹ nhàng vừa phiêu dật, tay áo được khâu từ vải gấm, chiếc váy dài khâu hình chim sẻ, vừa năng động vừa hoàn hảo.
Nhưng đẹp như vậy cũng không dễ đi nha !
Tuy tay áo ngắn, thắt lưng bó sát hông nhưng dây lăng thắt bằng gấm này còn nặng hơn cả đống đồ giả của búp bê, hơn nữa nàng không chỉ khoác lên một lớp !
Nàng không được tự nhiên lắm, thỉnh thoảng lại phải kéo áo lên. Bộ trang phục này dài đến hai thước sao ? Nàng dứt khoát quấn lên tay, nhưng còn phải vừa đi vừa nâng đám váy áo phía sau nữa, thật là phiền toái!
Đi vài bước đã đủ khổ cực rồi, nàng nhìn Tiểu Vũ đi theo sau đuôi, chỉ chỉ vào đầu mình, "Có cần đặt nhiều đồ lên đầu vậy không ? Nặng quá à, chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát ta à ? Có thấy cổ ta đứt rồi không? !" Nàng chỉ định nói giỡn, không ngờ - -
Tiểu Vũ nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, "Tiểu Vũ không dám! Đại phu nhân xin tha mạng!" Nàng vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu không ngừng, "Đây vốn là thói quen của Đại phu nhân..." Nàng vốn là người hầu do Cừu Gia sai đến chăm sóc đại phu nhân, còn những người khác muốn đi thì đi, không ai muốn ở lại hầu hạ đại phu nhân cả.
Hạ Mẫn Nhi nhìn nàng sợ đến run người, ngửa đầu trợn trắng mắt, lại nhếch nhếch khóe môi, "Đứng lên đi! Đừng có động một chút là quỳ được không ?"
"Dạ." Nàng ta khóc thút thít đứng dậy.
Aizz, thật là mệt mỏi, xem ra làm người cổ đại cũng không dễ, chỉ giả mạo thôi cũng đã nghiêm trọng lắm rồi.
Chỉ là... Lông mày nàng nhíu lại, rốt cuộc là do năng lượng siêu nhiên nào đã đưa nàng đến đây ?
Trong vũ trụ có rất nhiều điều bí ẩn, và cũng có những bí ẩn không tài nào lý giải được, giống như những máy bay, con tàu đã biến mất một cách kỳ lạ ở Bermuda vậy, đến nay vẫn không ai biết lý do vì sao.
Vậy còn nàng ? Gặp mưa ở Bhutan, cả người và xe đều rơi xuống vực, chẳng lẽ do một vị thần nào đó đã cho nàng đi vào cỗ máy thời gian, xuyên qua đến đây ? Aizzz, nghỉ không ra !
Nàng tùy ý quơ quơ tay, từ Tiểu Vũ biết được đây là một đại trạch ở Cừu gia, gọi là "Hoài Viên" .
Hoài Viên chia làm ba phần phân biệt, bắc, trung, nam, mỗi nơi đều có cây cối, rừng trúc non nước, còn có nhiều hòn non bộ, đình đài lầu các, xa hoa được làm từ gỗ lim quý hiếm, phía trước có hồ sen, phía sau có hòn non bộ, ở giữa trồng hoa quế còn ở một khúc khác là một cái sân.
Tiểu Vũ nói, trong Hoài Viên này có ba người ở, mà Cừu Dận Khang có một vợ ba thiếp, còn nàng là chính thất.
Tuy nơi này rất đẹp nhưng lại quá nóng, lại thêm lớp quần áo dày làm cho người nàng đổ đầy mồ hôi.
Bông tơ tùy tiện bay theo làn gió, ở giữa là một ao sen trong suốt, nước gợn nhộn nhạo, giống như đang dụ nàng xuống vậy.
"Hừm!" Nàng cố ý dừng lại, ho nhẹ hai tiếng, lại quay đầu nhìn Tiểu Vũ đang nơm nớp sợ đứng đằng sau, nàng ra vẻ nghiêm túc, "Ngươi đi làm chuyện khác đi, đừng đi theo ta nữa."
"Dạ."
Nhìn thấy Tiểu Vũ đi xa rồi, lập tức quăng hết mấy cây trâm cài trên đầu xuống, ném lên bờ, sau đó tiếp tục lột hết đống áo quần cồng kềnh ra, đá rơi xuống giày thêu, kéo chiếc váy thật dài đến đầu gối rồi, nàng ngồi cạnh hồ bơi, đặt đôi chân trắng nõn xuống bờ ao.
Wow! Thật là thoải mái, nàng lại xoắn tay áo lên tận vai, xõa tóc xuống, cả người cũng khoan khoái không ít
Gió mát thật, bông tơ lại bay tứ tung, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đúng là kỳ lạ, nàng còn nghĩ mình đang ở chốn thần tiên nào cơ ...

Nàng cúi người, nhìn cái bóng trong hồ. Đúng là vô cùng xinh đẹp! Tinh tế hoàn mỹ, dung mạo động lòng người, chiếc gương trong phòng cứ mơ mơ hồ hồ, không thể nào nhìn thấy rõ ràng được, nhưng mặt nước trong suốt như thủy tinh này - -
Nàng cúi eo xuống thấp, lại nghiêng về phía trước để nhìn kỹ lại gương mặt của mình, làn da trắng mềm mềm như lông cừu, khi còn ở hiện đại, mặt dù cũng là mỹ nhân nhưng nàng lại không cách nào trắng được như vậy, còn hai hàng lông mi này nữa, vừa uốn vừa dài, giống như vừa được chải mascara vậy, nàng càng nhìn, thân thể lại càng nghiêng về phía trước...
"Ngươi đang làm gì?"
Đột nhiên, một âm thanh tức giận bạo lực xuất hiện, làm nàng sợ hãi, chỉ còn biết "A a a" cố gắng muốn đứng dậy nhưng không biết làm sao, cuối cùng ngã xuống hồ nước.
"Ặc..." Nàng vừa ho vừa lau đi bọt nước trên mặt, chật vật đi lên cạnh bờ ao
"Một lần không chết được nên muốn thử lần thứ hai ?" Cừu Dận Khang thô lỗ kéo nàng lên.
Hạ Mẫn Nhi khẽ cắn môi, cảm giác được một giọt nước đang chảy xuống mắt nàng, môi nàng, nàng căm giận đưa tay lau đi bọt nước trên mặt, nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc này, "Ai muốn chết chứ ? Là do ngươi mới đúng ? Người dọa người sẽ chết đó, ngươi rống với ta làm gì ?"
"Nữ nhân này!"
Cừu Dận Khang nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nàng. Cả người nàng ướt sũng, hệt như con chó vừa rơi xuống nước, nhưng vừa mở miệng thì lại tựa như con cọp mẹ xổng chuồng vậy!
Mắt nàng tóe ra lửa nhìn chằm chằm hắn, không thể không thừa nhận, nam nhân này đẹp trai thật khó đỡ, cả người đầy hơi thở cương nghị, vĩ ngạn anh tuấn, khó trách có tam thê tứ thiếp như thế.
Nhưng hắn vẫn chú ý tới bộ dang của nàng, "Bây giờ ngươi đang làm gì thế ? Muốn cam chịu à ?"
"Thì sao ? Chẳng phải ta đã cầm từ thư rồi sao ." Đúng là rầy rà!
"Nghĩa là ta xen vào việc người khác sao ? Ngươi - -" Cừu Dận Khang nghi ngờ nhìn nàng khom người, xung quanh là lớp váy dài, vắt hết nước ra rồi lại thực hiện lần nữa, cho đến khi hài lòng nàng mới đứng thẳng lưng lên.
"Hửm ? Ngươi vẫn còn ở đây sao ?"
Giọng điệu ghét bỏ cộng thêm gương mặt bất mãn, giống như nhìn thấy hắn chướng mắt lắm vây.
Hắn cắn răng trầm giọng, "Hạ Mẫn Mẫn - - "
"Là Hạ Mẫn Nhi! Ta cho ngươi biết, ta không thích cái tên này, cho dù sai một chữ cũng kém rất nhiều, ngươi có thể xem như ta hỏng não rồi hay muốn làm lại cuộc đời cũng được, nhưng phải kêu đúng tên."
Aizzz, không biết nàng sẽ ở lại cổ đại này bao lâu đây ? Nhưng nàng tuyệt đối không muốn làm một người khác ! Nàng rất thích tên của mình.
"Hừ, tên có thể tùy tiện sửa đổi sao ? !"
Sao không được chứ ? Ở thời đại của nàng đổi họ cũng được nữa còn gì ?!
"Vị Cừu Gia này - - không biết gọi ngươi như vậy có đúng không nhưng có thứ gì mà không thể đổi chứ ?" Nàng nhíu mày hỏi ngược lại, "Không phải ta đã biến thành khách rồi sao ? Có câu "khách tùy chủ tiện", cho nên xin ngươi đừng quấy rầy ta, ta cần phải suy nghĩ thật tốt về tương lai sau này của ta."
Cừu Dận Khang tinh tế nhìn nàng, cảm giác nàng đã thay đổi thật sự, giọng nói, ánh mắt, còn gương mặt trước kia lúc nào cũng sáng chói trước mặt hắn, lúc này lại chỉ còn một mái tóc thô dày, gương mặt không trang điểm, quần áo không chỉnh tề, đôi chân trần trụi - -
Lúc này, trên một cành cây bất ngờ vang lên một tiếng chim hót, một tiếng chim hót rất bất thường. Nàng ngẩng đầu, đi tìm chung quanh, nhìn thấy một ổ chim trên cây, nàng kéo váy nhanh chóng chạy tới.
Càng làm hắn kinh ngạc hơn, nàng lại bới đống rác dưới sân ra tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại đột nhiên hưng phấn ngồi xổm xuống.
Tìm cái gì? Hắn cau mày nhìn theo, lúc này mới thấy, trên tay nàng là một chú chim non.
Hạ Mẫn Nhi cười tít mắt nhìn chú chim nhỏ trong lòng bàn tay, "Không sợ, không sợ, ta dẫn ngươi về nhà đó." Nàng cẩn thận đứng dậy, ngẩng đầu nhìn quanh rồi đi thẳng vào trong, hoàn toàn không biết Cừu Dận Khang cũng đi theo, đứng dưới một góc cây nghi ngờ nhìn nàng.
Nhìn nàng cẩn thận che chở cho chú chim non, tay kia lại kéo váy ra nhét vào đai lưng, sau đó lại như con nít đạp lên chiếc ghế đá, từng bước từng bước leo lên, cuối cùng cũng vịn được cành cây cao kia.
Lúc này, Cừu Dận Khang phát hiện thỉnh thoảng nàng lại đưa mắt liếc về con chim kia, không quên nhẹ giọng nói nhỏ, "Được rồi ... Sắp rồi ... Chờ một chút nữa ..."
Hắn nhíu mày, nhìn nàng thuận lợi đặt con chim vào tổ, sau đó nhẹ nhàng đặt đồ ăn vào trong cho nó.
Nhìn thấy hình ảnh này, con ngươi của hắn suy tư không ngừng.
Đúng là khó tin được, nàng đang an vị trên cành cây kia, hai tròng mắt rạng rỡ tỏa sáng nhìn ổ chim nhỏ, nét mặt đáng yêu hệt như một đứa bé.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? Đây không phải là chuyện mà Hạ Mẫn Mẫn hắn biết có thể làm!
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận