Mấy ngày nay, Lí Văn Tĩnh lại chứng nào tật nấy, phong lưu đào hoa khắp nơi, chẳng những mời gánh hát vào phủ uống rượu mua vui, còn ngày nào cũng ca hát suốt đêm, cùng đám nhạc nữ kia chơi trò trốn tìm.
Liễu Ngâm Nguyệt nhìn cảnh tượng sa đọa thối nát này, không khỏi tức giận nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới mạnh đến mức chảy ra tơ máu, nhìn phu quân mình bên trái một cô bên phải một nàng chìm đắm trong nữ sắc, nàng nhịn không được lên tiếng ngăn cản.
“Vương gia, hãy dừng nhạc lại đi “
Nén xuống đau lòng cùng tức giận, nếu không phải vì danh dự của vương phủ, nàng sẽ mặc kệ tên nam nhân thúi này muốn làm gì thì làm!
Nhưng thân phận nàng là vương phi, cũng có một phần trách nhiệm giữ gìn danh dự của vương phủ.
Lí Văn Tĩnh nghiêng đầu, nhìn kỹ dung mạo tuyệt mỹ nhập vào đáy mắt, tà mị cười nói “Bình thường ái phi né ta không kịp, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến tìm ta?”
“”Thiếp thân thỉnh Vương gia tự trọng, mua vui kiểu này, sẽ…ảnh hưởng đến danh dự của vương gia.” Nàng lạnh nhạt nói .
“Danh dự?” Hắn cười cuồng vọng.”Lí Văn Tĩnh ta phong lưu đào hoa cả kinh thành đều biết, ‘mẫu đơn hoa hạ tử, tố dã quỷ phong lưu’( chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma vẫn phong lưu). Ai cũng biết tính tình của bổn vương không thể thay đổi mà! Ái phi sao không đến uống cùng bổn vương một chén ?”
“Nhàm chán!” Nàng rốt cuộc chịu không được, quay đầu định bỏ đi.
Còn chưa đi được nửa bước, đã bị tên Lí Văn Tĩnh tràn đầy men say kia kéo vào trong lòng .
“Buông ra, Vương gia!”
Liễu Ngâm Nguyệt giãy dụa muốn đứng dậy, ai ngờ hắn lại càng ôm chặt hơn.
“Các ngươi đi xuống hết đi, bổn vương muốn uống rượu cùng ái phi.” Hai nữ tử phải trái một cô vốn đang trong vòng tay hắn nghe xong liền rất nghe lời cùng đám người múa hát lui xuống.
“Buông ta ra, cái đồ ma men, ta không uống!”
“Con ma men? Nói cho cùng, đúng là ta say, ta say chính là vì nàng đó ” Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, đôi mắt si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của giai nhân trong lòng.
Liễu Ngâm Nguyệt nháy mắt giật mình, nhìn hắn không giống say rượu, giọng điệu kiên định trầm thấp này có ý gì? Hắn là…nói thật sao???
Lúc nàng còn đang thất thần chìm trong dòng suy nghĩ sâu xa, Lí Văn Tĩnh từ lúc nào đã uống một ngụm rượu vào miệng, cúi xuống hướng về phía nàng, lúc Liễu Ngâm Nguyệt ý thức được hành vi bá đạo của hắn, liền giãy dụa muốn né .
“Ta không ——” Nàng chỉ nói được có vậy…
Hắn cư nhiên lại mớm rượu, còn thuận tiện hôn nàng luôn! Một ngọn lửa vô hình như đốt cháy cổ họng, hai gò má nàng cũng vì vậy mà trở nên đỏ ửng, vô lực mặc kệ hắn hôn bừa bãi.
Rất lâu sau, hắn mới rời khỏi môi nàng, kiều nhan quả nhiên đỏ bừng vì rượu, giống như một đóa hoa nhỏ mới nở, dễ dàng khơi mào lửa tình nơi hắn.
“Ngâm Nguyệt. . . . . .” Lí Văn Tĩnh nhẹ nhàng gọi tên nàng.
“Đừng bắt ta uống rượu, ta không phải nữ tử thanh lâu .” Nàng nghẹn ngào kháng nghị.
Nhìn ánh mắt bi thương của nàng, lòng hắn đau nhói, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, đêm nay hắn thế nào cũng không muốn buông nàng ra, cho dù nàng có chán ghét hắn thế nào.
Một tên thuộc hạ không chút tiếng động từ khi nào đã đến gần Lí Văn Tĩnh, gọi nhỏ: “Vương gia.”
Ánh mắt vốn mông lung giả dạng đang say rượu của hắn trong nháy mắt trở nên tinh tường, hắn nở nụ cười.
“Có động tĩnh rồi phải không? Truyền lệnh xuống dưới, cứ y như kế hoạch mà làm.”
“Tuân lệnh.”
“Người đâu, đỡ vương phi về phòng nghỉ ngơi.”
Sao vương gia lúc này với khi nãy khác quá vậy, nếu không biết còn tưởng như hai người? Liễu Ngâm Nguyệt phát hiện chuyển biến của Lí Văn Tĩnh, hắn vốn nhìn giống như có bảy phần say, lúc này sao đột nhiên tỉnh táo giống như chưa uống rượu bao giờ?
Có chuyện gì thế này? Có phải nàng nhìn lầm không? Rượu vừa mới rót vào miệng đã lan khắp cơ thể sinh ra tác dụng, làm thân thể trở nên mềm nhũn…
Tỳ nữ vâng lệnh đỡ nàng về phòng, Tiểu Nhân từ bên trong ra cửa đón.
“Tiểu thư, ngài uống rượu ?”
“Ừ, đầu có chút choáng váng, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tiểu Nhân đỡ ngài lên giường.”
Liễu Ngâm Nguyệt vừa mới bước vào trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ xa truyền đến, nàng dừng bước tò mò lắng nghe.
“Tiếng gì vậy?” Nàng đi trở ra ngoài , mở cửa phòng.
Tỳ nữ giữ cửa liền đưa tay ngăn cản nàng “Thỉnh vương phi quay về, Vương gia phân phó ngài cần phải ở trong phòng.”
“Đó là tiếng gì vậy? Tiền viện xảy ra chuyện gì sao? “
“Cái này. . . . . . Nô tỳ không rõ lắm.”
Nàng còn muốn tìm hiểu cho rõ ràng lại bị tỳ nữ kia cản trở đường đi.
“Vương phi, bên ngoài rất nguy hiểm, trăm ngàn lần không thể ra ngoài. “
“Nguy hiểm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đang giấu ta chuyện gì?” Nàng chất vấn.
“Vương phi thứ tội, nô tỳ chỉ phụng mệnh ——” Tỳ nữ kia còn chưa nói hết câu đã ngã vào giữa vũng máu, Tiểu Nhân nhìn thấy liền hoảng sợ hét chói tai.
Trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một bóng đen quỷ mị, tay lắc lắc con dao nhỏ dính đầy máu tươi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Liễu Ngâm Nguyệt, bước về phía nàng với dung nhan như hoa đang thất sắc, trong giây lát cắp lấy nàng biến mất trong màn đêm.
Lí Văn Tĩnh nghe tiếng động liền chạy đến, chỉ thấy tỳ nữ chết thảm trên mặt đất cùng Tiểu Nhân sắc mặt tái mét đang ngồi bệch dưới đất.
“Vương, Vương gia. . . . . .”
“Vương phi đâu?” Hắn hoảng sợ hỏi Tiểu Nhân.
“Bị. . . . . . Bị một hắc y nhân. . . . . . Bắt đi. . . . . .” Nàng vẫn còn kinh hồn chưa ổn định.
“Mau đuổi theo!” Hắn rống to.
Thị vệ vây kín vương phủ, phòng giữ nghiêm mật, cho dù Ngọc Diện Hồ* Phong Dịch Vân có cánh cũng không thể thoái khỏi. Nàng trăm ngàn không ngờ, mình theo lệnh của Lí Văn Hú lẻn vào vương phủ điều tra lại thất bại, vốn là tính thừa dịp Lí Văn Tĩnh đam mê hưởng lạc, lẻn vào thư phòng trộm văn kiện bí mật, ai ngờ lại bị tên chết tiệt Lí Văn Tĩnh bày mưu lập bẫy.
Đáng chết! Nàng thầm mắn trong lòng. Không ngờ mấy tên trong đoàn hát này đều là cao thủ Trung Nguyên giả trang, hại nàng trở tay không kịp bị đả thương tâm mạch.
Địch đông như vậy, muốn toàn mạng ra khỏi vương phủ, thì chỉ có thể kèm theo con tin, mà người tốt nhất dĩ nhiên là Vương phi.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Ngâm Nguyệt. Lí Văn Tĩnh cư nhiên ngay cả liếc cũng không liếc nàng một cái? Bây giờ nàng không chế vương phi ngoại trừ bảo vệ tính mạng còn muốn trả thù Lí Văn Tĩnh, nàng phải bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ!
“Đi!” Nàng không chút khách sáo lôi Liễu Ngâm Nguyệt đi.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đừng có nhiều lời! Nếu làm ta tức giận, thì dung nhan xinh đẹp của ngươi không còn đâu.”
Vẻ mặt Liễu Ngâm Nguyệt thống khổ, bị Vân nhi nắm chặt tay đau muốn chết, nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra ? Vân nhi cô nương giống như là con người mới vậy, dữ tợn đáng sợ, hình như nàng còn biết võ công….
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Phong Dịch Vân tự hào nói: “Nghe cho rõ, tên thật của ta là Phong Dịch Vân, cũng không phái thiếu nữ trói gà không chặt gì, người giang hồ gọi ta là Ngọc Diện Hồ, kêu ngọc diện là vì khen ngợi dung mạo tuyệt mỹ của ta. “
“Ngọc Diện Hồ? Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại lẻn vào phủ giết tỳ nữ của ta, bây giờ còn bắt ta?” Nàng không rõ , vương phủ thế nào lại chọc đến nhân sĩ giang hồ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...