Đường Thiên Lộc kinh doanh tập đoàn Đường thị không chỉ ở thành phố này, chính là phóng tầm mắt ra cả nước đều nhìn thấy biển hiệu, nếu như thiên kim Đường thị Đường Tâm Duyệt muốn tìm một công việc mấy ngàn đồng, thật sự khá là trắc trở.
Ai cũng không muốn chọc đến một pho tượng đại thần như Đường Thiên Lộc, dù không có quan hệ hợp tác, ai cũng không đoán được chừng nào Đường thị sẽ tiến quân đến ngành nghề của mình.
Đường Tâm Duyệt đã sớm nghĩ đến việc này, nhưng mà nàng không muốn làm con sâu gạo.
Lúc trước Đường Tâm Duyệt ở trong nội bộ tập đoàn, mấy người đổng sự Đường thị đều biết, cho đến bây giờ Đường tiểu thư làm việc đều sấm rền gió cuốn.
Phong cách của Đường Tâm Thừa và Đường Tâm Duyệt tuyệt nhiên tương phản với nhau, Đường Tâm Thừa là người hiền hoà, trong giới có rất nhiều bạn tốt.
"Trước thử xem sao." Đường Tâm Duyệt mười ngón tương giao nâng cằm, "Bằng không, người khác đều cảm thấy em rời nhà thì sống không nổi."
Đường Tâm Thừa đau lòng cho em gái: "Nếu em muốn thử thì thử, thật sự không được thì em muốn làm gì, anh đầu tư cho em."
Đường Tâm Duyệt cười cười: "Vẫn là anh tốt nhất!"
Lúc Dụ Viên về đến nhà Đường Tâm Duyệt đã về từ sớm, lúc đi thu gà mên phát hiện cơm trưa sớm và đồ ngọt chuẩn bị cho Đường Tâm Duyệt chưa được động một chút nào, nhất thời cả người đều hoảng loạn: "Là do hôm nay tôi làm đồ ăn không hợp khẩu vị của chị hả? A, chị không nói chị không thích ăn cái gì, cho nên tôi tùy tiện nấu." Nàng khẩn trương như thế, giống như Đường Tâm Duyệt đói bụng là lỗi của nàng.
Đường Tâm Duyệt thầm cười trong lòng, gương mặt lại tỉnh bơ: "Tôi lại chưa nói với cô, cô khẩn trương cái gì?"
"Nhưng mà chị đói bụng cả ngày a, chị muốn ăn gì bây giờ tôi đi làm cho chị!" Dụ Viên xoa xoa bàn tay nhỏ, "Chị không thích ăn đồ ngọt hả? Các giáo viên trong trường đều nói Tiramisu ngon lắm!"
Đó là Đường Tâm Duyệt chưa kịp ăn, nhìn dáng vẻ trăm ngàn mối giải của Dụ Viên, cảm thấy trêu chọc Dụ Viên là lạc thú thứ hai sau đọc truyện tranh.
Nàng ôm cánh tay tựa vào ghế, đẩy đẩy gà mên trên bàn: "Tôi muốn ăn dụ viên bốn màu."
Dụ Viên lè lưỡi: "Mặc dù có hơi phiền phức nhưng mà tôi đi làm ngay!"
Đường Tâm Duyệt phất phất tay: "Đi đi, nhớ cho nhiều đường chút."
Chờ Dụ Viên đi rồi, Đường Tâm Duyệt vuốt bụng Hành Cuốn, lẩm bẩm: "Cảm giác như cô ấy đang nuôi hai Hành Cuốn, thật ra chị cũng có chút muốn ăn Tiramisu a, nhưng mà tại sao cô ấy lấy đi hết rồi?"
Hành Cuốn lè lưỡi thở, cho chị giả bộ!
Lúc Dụ Viên làm dụ viên bốn màu, Đường Tâm Duyệt giống như không có việc gì mà đi qua giám sát nàng nấu cơm.
Tiramisu bị Dụ Viên lấy đi vẫn còn đặt trên bàn, Đường Tâm Duyệt giả vờ ngồi xuống, cầm lấy muỗng ăn một miếng.
Đúng lúc Dụ Viên quay đầu lại, thấy Đường Tâm Duyệt ăn cái gì đó, vẻ mặt hiếu kỳ: "Ý? Không phải chị không thích ăn sao?"
Đường Tâm Duyệt nhún vai, tiếp tục lạnh mặt: "Thấy cô vất vả làm ra như vậy, không ăn thì giống như tôi không hợp tình người."
Sống mũi Dụ Viên chua xót, thiếu chút nữa trào nước mắt hạnh phúc: "Tôi đã nói Đường tiểu thư là một người tâm địa thiện lương mà, thông cảm cho tôi như thế thật cảm động a!"
Tiramisu ngon, Dụ Viên cũng dùng loại kem tốt nhất, phô mai, rượu cafe, Đường Tâm Duyệt ăn tỉnh bơ, làm như miễn cưỡng lắm, ăn xong rồi còn nói một câu: "Ăn cũng được, cố gắng lên!"
Dụ Viên ngây thơ cảm thấy, Đường Tâm Duyệt vì chiếu cố cho cảm nhận của nàng, nên mới đến đây khích lệ nàng một chút.
Thật cảm động, quả nhiên tin tức vỉa hè không thể tin, rõ ràng Đường Tâm Duyệt chỉ là mặt lạnh lòng nóng, người khác lại nói nàng cao ngạo lạnh lùng, đều là đồn đãi!
Dụ Viên hài lòng đưa tay ôm má, cảm thấy mình có thể đem toàn bộ thức ăn ngon cho Đường Tâm Duyệt ăn: "Vâng a, tôi sẽ cố gắng làm ra món chị thích ăn!"
Đường Tâm Duyệt vẫn cảm thấy người khác tiếp cận nàng là có mục đích, tất cả người trên thế giới đều muốn hại nàng.
Thế nhưng giáo viên Dụ ngây thơ thuần khiết như thế, nếu như thật sự muốn hại nàng, nàng cũng sẽ không tức giận.
Người có thể vươn tay ra cứu giúp một người trong lúc nghèo túng, dù có là người xấu, thì cũng chỉ xấu một chút mà thôi.
Nàng nhớ rõ ngày đầu tiên gặp Dụ Viên, nàng muốn ăn cơm quán bình dân.
Đi một bước tính một bước thôi, vì rời khỏi Đường thị, dường như nàng cũng mất đi lý do để bị người ta hãm hại.
Dụ Viên không biết gì, một mình ngâm nga nắn bột trong bếp, Đường Tâm Duyệt nói cho thêm chút đường, nàng nghĩ, nhất định khẩu vị của Đường tiểu thư thiên ngọt.
Hành Cuốn chạy tới chạy lui trong nhà Dụ Viên, truyện tranh trên giá sách bị Đường Tâm Duyệt lấy không còn gì, nó liền chui vào tầng cuối cùng chơi trốn tìm.
Cảm thấy buồn chán thì chạy ra ban công, chỗ này nó bị Dụ Viên đè đầu tắm.
Dường như coi là nhà của bản thân, Đường Tâm Duyệt lại được nhìn thấy một Hành Cuốn chạy tới chạy lui ầm ĩ trong nhà giống trước đây.
Mùi hương ngòn ngọt bay ra từ trong bếp, Đường Tâm Duyệt ăn xong Tiramisu rồi thuận tiện ăn luôn cơm trưa, ăn no rồi, nhưng mà vẫn muốn chết sống ăn thêm chút dụ viên.
Nếu ăn nữa, nàng cảm thấy mình có thể mập lên 10 ký, sau đó về nhà, có lẽ Đường Thiên Lộc sẽ tức chết, bộ trong nhà bỏ đói cô hay sao vậy hả? Đi ra ngoài ăn chút khổ, vậy mà ăn tới mập luôn?
Dụ Viên nhìn thoáng qua Đường Tâm Duyệt ăn cơm, lâm vào một trận tự trách móc bản thân, đều do mình nấu ăn tệ quá, nhìn xem Đường Tâm Duyệt đói thành cái dạng gì kìa.
Vì vậy chạy tới cướp cơm đi: "Đừng ăn nữa, lạnh ngắt hết rồi, ăn sẽ đau bụng.
Không thể ăn thì đừng miễn cưỡng a, một lát ăn dụ viên nóng!"
Đường Tâm Duyệt nhìn cơm nước bị Dụ Viên cướp đi, rất...
rất ngon mà...
Nàng tằng hắng giọng: "Không phải bình thường cô hay dạy trẻ con không nên lãng phí thức ăn sao? Phải làm gương."
Quả thật Dụ Viên muốn khóc, thân là một phú nhị đại, một danh môn khuê tú chính thống, vậy mà còn biết tiết kiệm, hoàn toàn không có tác phong phô trương lãng phí a!
Không sai! Người ta hiểu lầm nàng quá nặng rồi, rõ ràng Đường Tâm Duyệt là một phú nhị đại tam quan siêu cấp chính!
*Tam quan nói đơn giản là cách nhìn ra thế giới; Chính = chính trực/đứng đắn
Đường Tâm Duyệt cảm thấy ánh mắt Dụ Viên nhìn mình có hơi kỳ quái, nàng chỉ ăn cơm hồi trưa không kịp ăn thôi mà, có cần phải lộ ra vẻ mặt sùng bái như nhìn thánh mẫu Maria như vậy không?
Nàng hoàn toàn không cách nào hiểu được lời ca ngợi trong lòng Dụ Viên giành cho nàng, nên nàng suy nghĩ một chút, Dụ Viên thích xem truyện tranh bách hợp, sở thích xem hai loli kiss nhau, có lẽ đã thông một chút.
Mẹ nó, quả nhiên cả thế giới đều muốn hại nàng, trách dáng vẻ của nàng quá đẹp sao?
Dụ Viên vẫn lấy cơm nước đi, không phải vấn đề lãng phí hay không, ít nhất cũng nên hâm nóng lại.
Nàng cho rằng cuộc sống tiểu thư như Đường Tâm Duyệt hẳn là đặc biệt tinh tế đặc biệt tỉ mỉ, ai mà ngờ Đường Tâm Duyệt hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của nàng đối với xã hội thượng lưu.
Đương nhiên, đây chỉ là một vài trường hợp.
Chờ đến lúc dụ viên đã nấu xong được bưng lên, thật ra Đường Tâm Duyệt đã no rồi, nếu như đổi lại là trước đây, nàng đã sớm rời bàn ăn đi làm chuyện của mình, nhưng hiện tại đột nhiên nàng muốn chiếu cố cảm nhận của Dụ Viên, lại ăn thêm một chén.
Có trời biết nàng làm sao ăn dụ viên, ăn đến dạ dày chịu không nổi, nàng không nói một câu dắt Hành Cuốn đi dạo.
Bữa ăn này, nàng đi tới 3 tiếng cũng không nhất định tiêu hóa xong.
Đường Tâm Duyệt không mù đường như Dụ Viên, nàng đi tới đâu cũng mang theo hệ thống định vị, chỉ là không ngờ, nàng đi cùng con đường với Dụ Viên.
Vẫn là quảng trường khiêu vũ ven bờ hồ, nàng mang theo một cái khẩu trang.
Trời hơi lạnh, bộ dáng áo gió cộng thêm giày bốt của Đường Tâm Duyệt này, một cái khẩu trang hoàn toàn không che hết được.
Cô Hồ bình thường ăn cơm xong hay đi tản bộ bên bờ hồ lại một lần nữa không hẹn mà gặp phải con chó tên là Thùng Cơm.
Cô Hồ quen dáng vẻ của Hành Cuốn, nhưng không quen Đường Tâm Duyệt.
Nàng hơi khó xử, muốn gọi Thùng Cơm, trước suy sau nghĩ, con chó tên Thùng Cơm kia ngốc như vậy, nhận không ra tên bản thân, hơn nữa dáng vẻ mấy con Husky đều giống nhau, nhận sai chó thì làm sao bây giờ?
Đường Tâm Duyệt vẫn dắt chó đi thẳng không liếc ngang dọc, cho nên hoàn toàn không biết có người để ý đến Hành Cuốn.
Lúc đi ngang qua cô Hồ, nàng nghe có người nhẹ hô một tiếng: "Thùng Cơm!"
Quả nhiên "Thùng Cơm" vẫn không để ý tới người khác, mặc kệ là ai, kêu bạn là thùng cơm bạn cũng sẽ không để ý đúng không? Phú tam đại đẹp trai lễ độ như Hành Cuốn, chỉ bất quá bây giờ hơi nghèo thôi.
Ngày hôm sau đi làm cô Hồ có len lén chạy tới tổ ngữ văn hỏi Dụ Viên: "Hàng xóm của cô, chủ nhân của Thùng Cơm, có phải là một cô gái vóc người rất đẹp không?"
Dụ Viên vẻ mặt ngớ người: "Hẻ?"
"Hôm qua tôi thấy có người dắt một con chó giống Thùng Cơm lắm, xem ra tôi nhận sai rồi." Cô Hồ cúi đầu, trên đỉnh đầu búi một củ tỏi.
Dụ Viên vừa nghĩ tiêu rồi mém chút nữa Đường Tâm Duyệt bị người ta nhận ra, vừa giả vờ đẩy đẩy kính mắt: "Ừm, nhất định cô Hồ nhìn nhầm rồi, tối hôm qua Thùng Cơm chơi với tôi mà!"
Cô Hồ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, không được, tối nay nàng phải ra bờ hồ rình!
Dụ Viên vừa tan học liền chạy vội về nhà, chuẩn bị thương lượng với Đường Tâm Duyệt tối nay cho nàng dắt Hành Cuốn đi dạo, về nhà mới phát hiện Đường Tâm Duyệt không có ở đây.
Ngay cả Hành Cuốn cũng không có, điều này làm cho Dụ Viên chạy vội về nhà nấu cơm cho Đường Tâm Duyệt có hơi lo lắng, chẳng lẽ cô ấy...
dọn đi rồi?
Dù sao cũng là thiên kim Đường thị, chuyện dĩ nhiên rồi, sao có thể mãi sống trong tiểu khu cũ nát này đúng không?
Dụ Viên bĩu môi, a, truyện tranh của mình...
Nàng suy nghĩ một chút, mình có số điện thoại của Đường Tâm Duyệt! Lúc trước nhặt được Hành Cuốn, Đường Tâm Duyệt có để số điện thoại trên báo!
Vì vậy nàng lấy điện thoại ra lập tức gọi đến cho Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt vừa mới bắt máy, liền nghe giọng nói sốt ruột của Dụ Viên: "Chị đi đâu rồi? Chẳng lẽ chị dọn đi rồi? Truyện tranh của tôi chị vẫn chưa trả lại a!"
Đường Tâm Duyệt trầm mặc chốc lát: "Ai nói tôi dọn đi?"
"Chị không có ở nhà, chị cũng không nói với tôi, cho nên tôi nghĩ chị dọn về nhà rồi!" Dụ Viên hờn dỗi trả lời.
Đường Tâm Duyệt lạnh giọng: "Nhà của tôi không phải sát vách nhà cô sao?"
Dụ Viên: "Hả?"
"Tiền cơm tháng này không phải đã thanh toán rồi sao? Ít nhất tôi cũng phải ăn hết cơm tháng này chứ?"
Dụ Viên: "Có lý ghê nè."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...