Editor: Pig
Beta-er: Rine
—
Đêm qua vừa mới mưa một trận lớn, lại liên miên không dứt, làm hạ nhiệt cả thành phố.
Cửa sổ trong phòng đóng không chặt, gió lạnh ẩm thấp dọc theo khe hở không ngừng thổi vào trong phòng, cả căn phòng tràn ngập mùi mưa và bùn đất.
Kiều Diên Hi nằm ở trên chiếc giường xa lạ, ngẩn người nhìn lên trần nhà, cảm giác đầu vô cùng lộn xộn, có chút đau.
Bởi vì máy bay đến trễ nên đến 0 giờ đêm qua cô mới đến thành phố S, nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ nhà họ Kiều.
Sau đó cô lập tức bị cảm.
Ngủ cũng không ngủ được, Kiều Diên Hi dứt khoát đi xuống lầu.
Trong phòng bếp có một dì đang vội trước vội sau chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy tiếng động lập tức ngờ vực quay lại phía sau.
Vẻ mặt ngây ra một lúc, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Trời ơi!
“….Cô, cô chủ?”
Kiều Diên Hi đáp lại bằng một giọng mũi nhẹ nhàng: “Vâng.”
“Sao cô lại dậy sớm vậy?” Dì Chu làm việc ở nhà họ Kiều nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị đại tiểu thư này, khó tránh khỏi việc dò xét vài lần.
Cô gái đứng trên cầu thang xoắn ốc trong phòng khách, mặc một bộ váy ngủ thuần trắng theo kiểu cung đình xưa, tóc đen da trắng, khuôn mặt xinh đẹp không có cảm xúc gì.
Bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết đầu mùa.
Chỉ là chóp mũi hơi đỏ.
Một chút đỏ này lại làm cô trông bớt lạnh lùng, dịu dàng hơn.
“Ôi! Sao sắc mặt cô lại kém như vậy? Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không?” Ánh mắt dì Chu vô cùng tốt, liếc mắt một cái lập tức nhận ra bây giờ trạng thái của cô không tốt: “Hay là do lạ giường nên không ngủ quen?”
“Hay là cơ thể không thoải mái, có cần phải gọi bác sĩ tư nhân đến không?”
Kiều Diên Hi cảm thấy nếu để cho dì Chu tiếp tục nói tiếp không chừng sẽ khiến cô phải đến bệnh viện kiểm tra toàn thân: “Cháu không phải công chúa hạt đậu.”
Dì Chu ngẩn người: “… Hả?”
Kiều Diên Hi nói: “Không có yếu ớt như vậy.”
Nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, dì Chu cười cười, thay đổi để tài: “Đúng rồi! Cháo vừa mới bắt đầu nấu, chắc phải mất một khoảng thời gian nữa.” Sau đó lại xoay người đi vào bếp, chưa đến một phút đồng hồ đã bưng một ly sữa ra: “Cô uống chút sữa trước cho ấm bụng.”
Sữa đã được đun nóng, độ ấm vừa phải.
Kiều Diên Hi cúi đầu uống một ngụm, hai tay cầm ly, nhàn nhạt nói: “Dì gọi cháu là Kiều Kiều là được rồi.”
Một từ lại một từ “cô” làm cho cô cảm thấy không được thoải mái.
Nụ cười trên mặt dì Chu càng thêm hiền lành nhưng bà vẫn lắc đầu: “Đây là quy định.
Lão gia và phu nhân thì có thể gọi như vậy nhưng dì gọi không thích hợp.”
“À…”
Kiều Diên Hi cũng không miễn cưỡng, nói cảm ơn với dì Chu rồi cầm ly sữa nóng ra phòng khách.
Tối hôm qua quá mệt mỏi, cô tắm rửa xong thì lập tức đi ngủ nên bây giờ mới có thời gian đánh giá nơi ở mới này một chút.
Biệt thự được thiết kế trần cao, hai mặt kính trong suốt, lấy ánh sáng rất tốt.
Bên trong trang trí theo phong cách châu Âu, từ sofa đến đèn thuỷ tinh treo, tất cả đều rất tinh xảo xa hoa, thể hiện rõ được gu thẩm mĩ và sự giàu sang của chủ nhân.
Nhưng cô không thích phong cách này, cũng rất không thích ngôi nhà này.
Ăn sáng xong, Kiều Diên Hi ra ngoài một mình.
Sau đó, cô đã phát hiện bản thân mình với thành phố này không hợp nhau.
Sau khi thanh toán tiền thuốc cảm xong, Kiều Diên Hi đi ra khỏi hiệu thuộc, cửa thuỷ tinh cảm ứng tự động mở ra rồi khép lại, còn nói một câu: “Cảm ơn đã đến.”
Cô dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Sắc trời bên ngoài bất tri bất giác đã bắt đầu tối lại, mây đen dày đặc.
Giây tiếp theo, mưa to bắt đầu rơi xuống, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Kiều Diên Hi: “…”
Đây là đối địch với ai vậy?
Tối hôm qua lúc cô đến cũng mưa to, bây giờ ra ngoài lại bắt đầu đổ mưa.
Đường lớn trước hiệu thuốc không cho dừng xe, nếu muốn bắt xe thì chỉ còn cách đi về phía trước một đoạn.
Kiều Diên Hi chuẩn bị quay lại hỏi nhân viên hiệu thuốc xem có thể cho mượn cái ô hay không.
Vừa mới quay đầu lại, cửa thuỷ tinh lập tức mở ra.
Một chàng trai thân hình cao gầy đi ra.
Anh mặc một chiếc áo T-shirt màu trơn, trong tay cầm một chiếc ô đen, cúi đầu, hàng lông mi đen hơi rủ xuống, có vài phần buồn ngủ.
Ngũ quan trên mặt rõ ràng, mặt mày tuấn tú thâm thuý, sống mũi cao thẳng, để lại ấn tượng rất mạnh.
Kiều Diên Hi còn nhớ khi người này bước vào hiệu thuốc, nhân viên cửa hàng sáng mắt lên, tươi cười, thiếu chút nữa thì viết mấy chữ “Tôi yêu anh đẹp trai” vô cùng chói lọi trên trán.
Nhưng biết được thứ đối phương muốn mua chính là cái gì kia, thì hào quang tình yêu cũng biến mất, trong mắt toàn là sự khinh bỉ đối với tra nam.
Tầm mắt “tra nam” liếc qua thuốc cảm trong tay cô, thờ ơ nâng mắt lên, Kiều Diên Hi cũng không nhìn anh, định lách qua người này rồi đi vào trong hiệu thuốc.
Một chiếc ô màu đen cán dài đột nhiên ở trước mặt cô, bị chặn lại, Kiều Diên Hi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
Anh ngáp dài, giọng nói hơi khàn khàn: “Cầm đi.”
Kiều Diên Hi không nhận, anh trực tiếp để ở chân cô, sau đó không quay đầu lại, bước vào trong màn mưa.
—
Bên ngã tư đối diện có mấy chàng trai tập trung trước một cửa hàng bán nước giải khát chưa mở cửa, rõ ràng là đã chờ lâu ở đây.
“Má, sao lại mưa rồi? Cả tối qua còn chưa đủ sao?” Có người oán giận nói: “Anh Phó đâu? Sao còn chưa đến…”
“Đến đây, đến đây.”
Phó Sơ Thần bước hai ba bước bậc thang, cả người ướt đẫm xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trận mưa này tới đột ngột, lại rất to, chỉ là chạy qua đường mà cứ như vừa tắm xong.
Trán và tóc anh ướt đẫm, bọt nước theo tóc nhỏ xuống, ngay cả lông mi cũng đọng lại một chút, cặp mắt đen kia cũng như được phủ một tầng nước, giống như sương mù.
Thấy anh như vậy, mấy chàng trai không mấy thân thiết với Phó Sơ Thần có chút sợ hãi, sợ vị thiếu gia này đổ tội lên đầu bọn họ.
“Cầm.” Phó Sơ Thần không nhìn bọn họ, đưa đồ vật này kia cho Hạ Tu, vén mái tóc ướt đẫm lên, để lộ ra gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
“Được đấy, ông chủ Phó.” Hạ Tu huýt sáo: “Tao còn nghĩ mày sẽ thất hứa.”
Hôm qua là sinh nhật Hạ Tu, mời mấy người bạn về nhà tụ tập.
Bọn họ chơi ma sói suốt cả một đêm, quy định ai thua là phải nhận phạt, kết quả Phó Sơ Thần không thua ván nào khiến cho mọi người căm hận.
Hạ Tu to gan lớn mật đề nghị mọi người hợp sức lại để đánh bại anh một lần, không nghĩ tới thế mà thành công thật.
Phó thiếu gia tuy khó chịu nhưng vẫn nhận thua.
Mái hiên dùng để trú mưa có chút nhỏ, mưa vẫn rơi xuống vai, anh cũng không để ý.
“Mày đang nhìn gì đó?”
Hạ Tu nhìn theo hướng anh nhìn chăm chú, mưa to trút xuống, làn mưa dày đặc khiến mắt không nhìn rõ, cảnh tượng trên đường đều mông lung.
Ngay khi cậu ta nghĩ Phó Sơ Thần sẽ không trả lời thì anh lại nói: “Nhìn người.”
“???” Hạ Tu còn chưa kịp khiếp sợ, chỉ thấy anh đột nhiên xoay người, đặt nhẹ tay lên vai cậu ta, nghiêng đầu nở nụ cười.
Nụ cười này Hạ Thu rất quen thuộc, tự nhiên có dự cảm không lành.
Rất nhanh, dự cảm của cậu ta đã ứng nghiệm.
Khi bị đẩy ra bên ngoài tắm mưa, trong lòng Hạ Tu vẫn còn suy nghĩ: Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình.
Nói thế nào thì nói, tâm tư trả thù của vị thiếu gia này rất lớn.
Không phải chỉ là để anh đi mua thuốc tránh thai thôi sao?
Kiều Diên Hi nhặt cái ô màu đen lên, mở ra, mặt ô còn có năm chữ tên cửa hiệu thuốc, quả nhiên là mượn từ chỗ nhân viên.
Cô không hiểu vì sao chàng trai kia lại muốn đưa chiếc ô duy nhất cho cô, có thể là xuất phát từ thái độ thân sĩ.
Đổi lại cá nhân cô cũng nên biết ơn, chỉ là…
Cuối cùng cô xoay người nhìn hiệu thuốc.
Bị cảm nên cô có chút đau đầu và chóng mặt, nếu lại tắm thêm một trận mưa nữa, có khi sẽ trực tiếp phát sốt.
Anh thấy cô mua thuốc gì.
Cô cũng nhìn thấy anh mua thuốc gì.
Nếu theo bình thường thì tra nam sẽ đến gần rồi thuận thế hỏi cô cách liên lạc, chứ không phải là đưa cho cô một cái ô rồi trực tiếp chạy đi.
Giống như anh thật sự làm thế vì lòng tốt, không muốn để cho một cô gái đang bị bệnh đội mưa về nhà.
Không có ý gì khác.
Nhưng mà anh ta lo lắng cho cơ thể của một người xa lạ như vậy, sao lại không yêu thương bạn gái của mình?
Kiều Diên Hi đứng tại chỗ, chân thành tiếc thương cho người bạn gái không tồn tại của chàng trai kia trong ba giây, cảm thấy hành động của người này khiến cô thật sự không thể hiểu được.
Trận mưa đến nhanh đi cũng nhanh, lúc về đến nhà thì mưa cũng tạnh.
Vừa mới bước đến cửa, Tạ Vũ Tĩnh cũng cùng lúc bước từ trong ra, nhìn thấy cô, bà ta vô cùng thân thiết gọi: “Kiều Kiều đã về rồi.”
Đối với người mẹ kế này, Kiều Diên Hi cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng cũng không ghét, chỉ lễ phép gật đầu.
Tạ Vũ Tĩnh dịu dàng nói tiếp: “Đột nhiên ba con nói với dì là con sẽ đến đây, dì cũng không có thời gian giúp con chuẩn bị, nếu có cần gì thì cứ nói với dì Chu nhé.”
Rốt cuộc thì cũng xuất thân ở xã hội thượng lưu, cho dù vị nữ chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Kiều này có không hoan nghênh thì ngoài mặt cũng phải duy trì vẻ thân mật.
Kiều Diên Hi cũng không vạch trần bà ta, tiếp tục gật đầu: “Vâng.”
“Ở bên này con còn chưa quen, lần sau ra ngoài có thể gọi Hoạ Hoạ đi cùng, hai đứa nên tiếp xúc nhiều hơn.”
Kiều Diên Hi vẫn tiếp tục gật đầu: “Vâng.”
“Vừa hay buổi chiều nay con bé có lớp học đàn dương cầm, Kiều Kiều, con cũng đi cùng đi.”
“…”
Kiều Diên Hi không thể nào đồng ý nổi nữa.
Không phải bình thường loại lời khách sáo như thế này đều là tuỳ tiện nói thôi ư? Sao cô lại phải đi luôn thế này?
—
Hai giờ chiều.
Kiều Diên Hi đứng trước cửa một tòa nhà ba tầng màu trắng, ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, chiếu vào khuôn mặt tràn ngập ý tứ: “Vì sao cô học lớp dương cầm, tôi cũng phải đến chịu tội cùng?”
Bên cạnh cô là cô gái tên Kiều Hoạ, là con gái của Tạ Vũ Tĩnh và chồng trước, theo mẹ vào nhà họ Kiều nên đã sửa họ.
Lúc đi vào, Kiều Hoạ vẫn luôn phổ cập kiến thức cho cô rằng giáo viên dạy đàn dương cầm cho bọn họ lợi hại như thế nào, đã lấy bao nhiêu giải thưởng quốc tế lớn.
Nghe nói là vốn dĩ không nhận học trò nhưng lần này về nước thăm người thân, tiện thể gặp mặt bạn bè, dạy cho mấy đứa nhỏ một chút, qua một thời gian nữa sẽ phải đi.
“Chị có thể đến nghe là nhờ tôi đấy.” Cô gái này lớn lên giống mẹ nhưng tính cách lại ngược lại, có suy nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt.
Kiều Diên Hi bình tĩnh trả lời: “Tôi rất vinh hạnh.”
Kiều Hoạ: “…”
Rõ ràng chị không thấy vinh hạnh chút nào.
Cách bày trí trong căn nhà lớn này tràn ngập hơi thở nghệ thuật, đi vào đại sảnh có thể thấy có rất nhiều bức tranh sơn dầu phương Tây đẹp đẽ.
Một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên sofa uống trà, nghe thấy tiếng động thì lập tức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt màu lam thâm thuý vốn chỉ định liếc nhìn một cái nhưng đột nhiên dừng lại.
Kiều Hoạ cung kính nói: “Thầy Andre.”
Andre phun ra một ngụm trà: “Kiều Kiều? Là Kiều Kiều đúng không? Thầy đã định đi gặp con đó, Kiều Kiều…”
Từ trước đến giờ, Kiều Hoạ chưa từng thấy dáng vẻ thất thố của Andre như thế, cũng chưa từng nghe Andre gọi mình như vậy.
Quả nhiên, “Kiều Kiều” chính là cái người đang đứng bên cạnh cô ta.
Nghe Kiều Hoạ nói, Kiều Diên Hi ít nhiều cũng đoán được thân phận của vị giáo viên dạy dương cầm này, cho nên biểu hiện cũng không quá ngạc nhiên.
Khóe miệng cô hơi cong lên: “Thầy, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã nhiều năm rồi.” Andre kéo cô đến nhìn qua một lượt rồi thở dài nói: “Con đã lớn hơn rồi.”
“…”
Kiều Hoạ cảm thấy mặt mình có chút đau, có lẽ vừa rồi mình không nên nhiều chuyện.
Cái gì mà là cô ta?
Rõ ràng người ta còn thân thiết hơn cô ta nhiều!
Tự trách bản thân một lúc, Kiều Hoạ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn quanh một vòng không tìm được người mình muốn gặp: “Đúng rồi thầy ơi, hôm nay anh Sơ Thần không đến ạ?”
Andre liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô ta: “Dù thằng nhãi kia có đến hay không thì cháu đều phải luyện dương cầm.”
Kiều Hoạ trả lời: “Ồ, vâng ạ!”
Andre đưa hai người lên tầng, tầng hai được cải tạo thành nhiều phòng đàn đơn độc, ông chỉ vào một gian nhỏ trong số đó: “Kiều Kiều, hôm nay con tập tại đây.”
Kiều Hoạ nói: “Nhưng đó là chỗ bình thường anh Sơ Thần…”
Andre liếc nhìn cô ta: “Luyện của cháu đi.”
Kiều Hoạ không dám lỗ mãng, nhanh chóng vào gian phòng của mình.
“Đừng quan tâm đến con bé kia.” Andre vỗ vai Kiều Diên Hi, ý bảo cô yên tâm: “Dù sao người cũng không đến, con cứ dùng nơi này đi.”
“Được, thưa thầy.”
Kiều Diên Hi đã lâu không chạm vào đàn dương cầm, ngồi xuống đánh liên tục mấy bản mới có cảm giác.
Đợi nốt nhạc cuối cùng được đánh xuống, cánh cửa được khép hờ kia bị người ta đẩy ra.
Người nọ dựa vào khung cửa, không vội vào, ánh mắt lười biếng dừng lại trên người cô.
Ánh mắt dừng lại trên người như đánh giá.
Tay Kiều Diên Hi vẫn còn để trên phím đàn đen trắng.
Ngón tay cô sinh ra đã rất đẹp, thon dài lại xinh xắn, trắng nõn giống như ngọc thạch.
Mà khuôn mặt kia lại tinh xảo, bờ môi hồng nhuận, khóe mắt hơi nhếch lên, đáy mắt phản chiếu hình ảnh của anh.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, mắt chàng trai đen láy hơi nhíu lại, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, lại trầm thấp: “Là cậu.”
Đáp lại anh chính là tiếng đàn dương cầm: “Đinhhh….”
Tay Kiều Diên Hi run lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...