Dương Thư bị hỏi đến độ không thốt nên lời.
Quả thật cô đã làm những việc "Tiền Nhị Minh" vừa kể.
Nhưng mỗi việc đều có lý do riêng, sao có thể liên quan đến việc theo đuổi?
Làm sao lại biến thành...!cô đang theo đuổi anh ta và bạn của anh ta?
Cô theo đuổi người ta hồi nào???
Cô đường đường là một nhân tài kiệt xuất giới nhiếp ảnh.
Chỉ bằng khuôn mặt và vóc dáng này đã có rất nhiều người mẫu nổi tiếng theo đuổi đến mức cô đối phó còn không hết, mắc gì cô phải theo đuổi người khác?
Mặc dù "Tiền Nhị Minh" có vẻ đẹp trai, nhưng cô hoàn toàn không có ý đồ gì ngoài việc chụp ảnh.
Người đàn ông này đánh giá bản thân cũng cao quá đó!
"Này!" Dương Thư chống tay lên thành cửa sổ, hơi nghiêng người nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh Cánh môi mỏng kề sát vào tai người ngồi bên trong, giọng nói ngọt ngào quyến rũ "Anh phản ứng dữ dội như vậy là có ý với tôi đúng không? "
Vành tai Khương Bái bị hơi thở ấm áp của cô bao bọc, vẻ mặt anh hơi giật mình, cảm giác ngứa ngáy từ vành tai truyền đến tận tim.
Nhịp tim anh dường như đã ngừng lại trong thoáng chốc.
Dương Thư đã đứng thẳng người lại, vẻ mặt đắc thắng.
Cô nhẹ nhàng vén lọn tóc đã rũ trước mắt mắt, không khỏi cảm khái: "Xinh đẹp quá cũng thật phiền phức mà, đi đâu cũng bị soi mói."
Có điều nếu "Tiền Nhị Minh" thật sự thích cô ấy, cô có phải sẽ có cơ hội nói chuyện với anh rồi bắt anh làm mẫu ảnh cho mình không?
Dương Thư tròn mắt suy tư, cảm thấy nếu thật vậy thì cô cũng không thua thiệt lắm.
"Tôi có ý với cô?"
Khương Bái nhìn chằm chằm lông mày tinh xảo cùng đầu lưỡi đang vòng bên răng cấm của cô, khóe môi anh nở một nụ cười ý vị.
(*) Đây là hành động thể hiện nét mặt tự cao, kiểu giống mấy badboy phim Hàn hay có ấy.
Các bạn đứng trước gương rồi thử kéo lưỡi vào răng khôn cười đểu một cái là hiểu:v
Anh dùng đầu ngón tay gõ vào vô lăng, quán sát thật kỹ từ đầu đến chân của cô trong hai giây.
Đôi mắt dài đẹp mắt khẽ nheo lại.
Anh thể hiện vẻ kiêu căng ngạo mạn bẩm sinh của mình ra, miễn cưỡng đáp lời cô: "Không nhìn ra đó, cô thật sự rất tự luyến."
Dương Thư: "?"
Khương bái liếc nhìn cổ tay trắng nõn của cô vẫn còn đặt trên thành cửa sổ, anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra, đóng cửa sổ lại.
Giẫm mạnh chân ga rời đi!
Dương Thư vẫn còn ngây ngốc đứng đó.
Một lúc lâu sau cô hướng đến phía chiếc xe đã khuất dạng kia chửi một câu: "Đồ đàn ông chó!!"
Chị đây là đang tự tin!
Tự tin! Tự tin đó biết không?!!
Đã không có ý gì với cô thì cô muốn theo đuổi ai mặc kệ cô.
Cô thích chân đạp bao nhiêu thuyền thì đạp bấy nhiêu thuyền.
Tên đàn ông chó như anh ta quản được cô chắc?
Tức chết mất!
Dám coi thường nhan sắc của chị Thư ta đây!!!
Cô một chiếc gương trong túi xách ra ngắm nghía.
Hôm nay cô trang điểm rất tinh xảo, rõ ràng là đẹp như tiên!
Đồ đàn ông chó mắt mù!
——
Khương Bái lái xe trở về khách sạn, trong hơi thở vẫn thoang thoảng hương vị quýt tươi mát.
Là mùi hương trên người cô gái nhỏ.
Mùi hương cứ quanh quẩn mãi không chịu biến mất, như có như không trêu chọc trái tim của anh.
(*) Hóa ra tên truyện đáng lẽ phải là "Trêu chọc trái tim anh" mọi người ạ:)) Tui thấy anh nam chính theo đuổi nên cứ tưởng là "Trêu chọc trái tim em":> Bật mí với mọi người là tui edit đến đâu là cũng mới được đọc đến đấy thui á! Cũng hóng hông kém gì mọi người đâu, mỗi tội edit lâu ơi là lâu o(TT.TT)o
Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, cảm giác giống như thiếu dưỡng khí.
Anh mở lại cửa sổ, gió từ bên ngoài tràn vào mới khiến cả người anh dần thoải mái hơn.
Chiếc xe chạy vào bên trong khách sạn, Khương Bái tìm một vị trí đậu xe vào.
Vừa bước vào bên trong, ông chủ ngồi trước quầy nhìn thấy anh liền chào hỏi: "Cậu về sớm vậy, công việc xong chưa?"
Khương Bái thuận miệng trả lời một tiếng, cầm cốc đi đến chỗ bình nước.
Vừa bước tới thì ông chủ nhìn nhìn anh với ánh mắt dò xét: "Sao tai cậu đỏ vậy?"
Khương Bái vô thức sờ sờ lỗ tai trái: "Có à? Chắc tại phơi nắng."
Ông chủ cảm thấy khó hiểu: "Sao có thế được, cậu đi ô tô mà cũng bị phơi nắng à?"
Mặc dù nãy giờ ông chủ ngồi ở bên trong nhưng vừa rồi nghe thấy tiếng đậu xe của Khương Bái thì anh ta cũng có nhìn thoáng ra ngoài.
Cái xe đó mà còn bị hắt nắng vào trong được à?
"Lái xe mắc gì không bị phơi nắng?" Khương Bái bị hỏi liên tục không hiểu sao cảm thấy bực bội trong lòng.
Anh đặt cốc nước lên bàn, quay người đi lên lầu.
"Tôi về phòng ngủ bù đây."
"Cậu lấy nước mà chưa uống kìa"
"Cho cậu."
"......"
Trở lại phòng, Khương Bái nhìn mặt mình trong gương thấy vành tai đúng là hơi đỏ.
Aa của anh rất trắng, chỉ cần phiếm hồng một chút là dễ dàng nhận ra.
Chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến câu nói của cô gái nhỏ ban nãy.
—— "Anh phản ứng dữ dội như vậy là có ý với tôi đúng không?"
Khương Bái nhìn chằm chằm bản thân trong gương, vành tai phiếm hồng vừa rồi không hiểu sao càng lúc càng đỏ.
Kỳ quái!
Phản ứng của anh sao lại giống như đang thẹn thùng vậy?
Khương Bái bị chính suy đoán của bản thân dọa cho nổi da gà.
Chắc chắn là do dạo này anh quá bận rộn công việc nên nghỉ ngơi không tốt, khiến cho tâm trạng bất ổn dễ dàng bị cô trêu chọc!
Chỉ cần tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon là sẽ tỉnh táo lại thôi.
Khương Bái tự an ủi chính mình, xoa xoa lỗ tai rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
——
W A T T P A D - semiichan143
——
Dương Thư cuối cùng cũng tìm kiếm được vài điểm đến tham quan được đề cử trên mạng, một mình dạo chơi đến khi xẩm tối mới quay về khách sạn.
Chỉ là những chỗ đó hoàn toàn không tốt như cô tưởng, thậm chí còn hơi nhàm chán.
Cô bỗng suy nghĩ đến việc tìm một nơi nào đó mạo hiểm kích thích để phấn chấn tinh thần.
Ngoài sân của khách sạn đang có rất nhiều khách hàng ăn uống, phía trên đỉnh đầu là máy chiếc đèn ngôi sao lấp lánh chiếu sáng.
Dương Thư về phòng tắm rửa xong xuôi rồi đi xuống, trông thấy ông chủ đang ngồi trong sân lướt điện thoại thì đi tới hỏi xem gần đây có khu du lịch hoặc khu vui chơi mạo hiểm nào hay không.
Ông chủ suy nghĩ một hồi: "Nói đến nơi có mấy trò mạo hiểm kích thích thì chắc là "Happy Valley" trên núi Vọng Phạm.
Ở đó có tàu lượn siêu tốc dài nhất, dốc nhất và nhanh nhất, trượt cáp siêu tốc cũng rất kích thích nữa, còn có nhảy bungee...!"
Ông chủ quay đầu chỉ vào đỉnh núi Vọng Phạm cao chót vót phía sau.
"Nhảy từ chỗ cao như vậy xuống có phải là siêu kích thích không?"
Dương Thư ngẩng đầu nhìn dãy núi xa xa, đáy mắt trở nên hưng phấn.
Đã lâu rồi cô không được chơi mấy trò mạo hiểm, thật đáng mong đợi!
Ông chủ nhìn thấy vẻ mặt của Dương Thư, không đành lòng dội cho cô một gáo nước lạnh.
"Nhưng cô chắc không thể đến đó đâu."
"Tại sao?"
Ông chủ cho biết: "Đó là dự án do Giang thị đầu tư với số tiền khủng.
Vừa ra mắt nó đã trở nên nổi tiếng và nhận được nhiều lời khen ngợi trên mạng.
Vé vào cửa phải đặt trước từ sớm mới được."
"Nối tiếng đến vậy sao?"
"Đúng vậy?" Ông chủ đang nói thì vô tình nhìn thấy Khương Bái từ trong nhà xỏ tay trong túi quần bước ra.
Anh ta chỉ vào Khương Bái rồi nói vớ Dương Thư: "Nếu cô không tin thì cứ hỏi cậu ta, cậu ta biết rất rõ dự án này."
Vừa nhìn thấy tên đàn ông chó này, Dương Thư liền nhớ đến chuyện ban sáng.
Cô trợn mắt, không thèm hỏi anh.
Khương Bái vừa tỉnh ngủ.
Anh mặc một bộ quần áo đơn giản màu xám khói, trông cà phất cà phơ.
Thấy ông chủ ra hiệu với mình, anh liền đi tới, sau đó nghe ông chủ nhiệt tình nói với Dương Thư: "Hồi đó khi dự án này mới thực hiện được một nửa thì nội bộ bên trong xảy ra tranh chấp đất đai.
Vụ án lúc đó là do người anh em này của tôi phụ trách.
Cậu ta cũng tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị nhờ vậy mà mới quen biết nhau."
Đang tám chuyện vui thì lại có khách hàng không biết vì chuyện gì mà đến tìm ông chủ, anh ta đứng dậy rời đi.
Lúc này chỉ còn lại Khương Bái và Dương Thư đứng ở đó.
Ban đầu Khương Bái không biết bọn họ đang bàn luận về việc gì, chỉ nghe ông chủ nói đến vụ án của Giang Triệt và tập đoàn Giang thị.
Anh liếc mắt nhìn Dương Thư, bước lên một bước sau đó cụp mắt ẩn ý nói: "Vẫn còn nghe ngóng việc liên quan đến Giang Triệt à? Cô nhớ mãi không quên người ta hửm?"
"Ai thèm nghe ngóng..." Dương Thư vừa định phản bác nhưng sau đó lại kịp phản ứng lại.
Hóa ra chủ tịch của tập đoàn Giang thị chính là Giang Triệt, người cô đã gặp sáng nay.
Khương Bái xỏ tay trong túi quần, khuôn mặt góc cạnh bị ánh đèn trên đầu làm cho trở nên hiền hòa hơn.
Khóe môi anh cong lên một đường vòng cung ma mị: "Tôi từng giúp anh ta không ít việc, cũng coi như là có chút giao tình.
Nếu cô coi trọng cậu ta thì không bằng lấy lòng tôi trước đi.
Biết đâu tâm tình tôi tốt sẽ cân nhắc đến việc làm mai cho hai người."
Dương Thư hếch cằm: "Anh cả ngày lúc nào cũng coi trọng người này coi trọng người kia.
Não anh chỉ biết có yêu đương thôi à?"
Khương Bái: "?"
Dương Thư: "Ông chủ giới thiệu tôi đến Happy Valley, anh lại nghĩ tôi nhìn trúng ông chủ lớn của chỗ đó.
Không phải não chỉ biết có yêu đương thì là gì?"
"Ồ." Khương Bái trầm ngâm gật đầu.
"Hóa ra là muốn đi Happy Valley à."
"Nếu vậy thì..." anh lấy thứ gì đó từ trong túi ra, đung đưa trước mặt cô, giọng điệu dụ dỗ.
"Cô muốn cái này không?"
Đó là vé vào Happy Valley không giới hạn, lại còn là vé VIP sang chảnh, không cần xếp hàng!
Dương Thư vô thức đưa tay ra muốn lấy.
Khương Bái giơ tay lên cao trước cô một bước khiến cô giật hụt, đáy mắt anh tràn đầy ý cười.
"Có bảo cho cô hồi nào đâu mà đòi lấy?"
Dương Thư nhìn chằm chằm tấm vé, nuốt nước bọt: "Vậy anh bán cho tôi đi?"
Khương Bái cười: "Bán cho cô thì cô cũng không dùng tới."
"Tại sao?"
Khương Bái chỉ cho cô dòng chữ ở góc trên cùng: Vé tình nhân.
Thật sự là vé tình nhân!
Tại sao Happy Valley còn bán loại vé tình nhân?!
Cô chỉ có một mình, chẳng lẽ mua vé tình nhân thì không được xài sao...!
Dương Thư nhìn chằm chằm mấy chữ kia, bất giác mím môi, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát.
Cẩu độc thân đến Happy Valley còn phải bị kỳ thị như thế à.
Thế giới này thật là vô lương tâm!
Cô đột nhiên nhìn về phía tên đàn ông chó kia: "Anh cũng độc thân, vậy giữ vé này cũng đâu để làm gì?"
"Không cần cô quan tâm." Khương Bái tâm rất tốt ngồi xuống ghế xích đu, bắt chéo hai chân đung đưa.
Anh nghịch tấm vé trong tay nhìn giống như một tên nhà giàu bất cần đời.
Vé này là do Giang Triệt đưa cho anh sau khi bàn chuyện công việc sáng nay.
Anh ta nói những trò chơi ở đây rất thú vị, đề xuất cho anh đến.
Khương Bái cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm vé này lúc đó, còn hỏi tại sao anh ta lại đưa cho mình vé tình nhân.
Giang Triệt đùa rằng một người đi cũng có thể xài vé này như thường, nhưng lỡ anh muốn mang theo một cô gái đi chung thì sao? Vậy nên anh ấy quyết định tặng cho anh vé tình nhân, quả là chu đáo.
Khương Bái không suy nghĩ nhiều khi nhận vé, anh không cảm thấy mình sẽ có ý định đem cô gái nào theo cả.
Ngày mai anh rất rảnh rỗi, có thể sẽ một mình đến đó chơi.
Không ngờ vừa cầm lấy tấm vé này vào buổi sáng, buổi chiều lại gặp sự kiện này.
Khương Bái suy nghĩ một chút, thực ra nếu ngày mai anh dẫn Dương Thư đi cũng thì cũng không hẳn là không được.
Nếu chỗ đó không có gì hay ho thì bắt cô đi chạy vòng vòng mua đồ ăn nước uống cho mình.
Đúng vậy, nếu ngày mai trời mà nắng thì bắt cô cầm ô che cho anh nữa.
Nhưng mà điều kiện đầu tiên là anh muốn cô nói lời gì đó hay ho về anh đã.
Mí mắt Dương Thư giật giật, đột nhiên hỏi: "Tiền Nhị Minh, anh giữ lại tấm vé thì hẳn là cũng muốn đến đó chơi đúng không? Nghe nói chỗ đó có nhiều trò chơi rất kích thích, hay là anh cũng tự tăng thêm kích thích cho mình đi?"
Khương Bái: "?"
Dương Thư thuận tiện kéo một cái ghế nhỏ lại ngồi cạnh anh, bắt đầu ra sức tẩy não: "Nhìn đi, vé của anh là vé tình nhân, một mình anh đi thì rất kỳ cục.
Nhân viên soát vé có khi còn tưởng anh bị bạn gái đã nữa, mất mặt lắm!"
"Không thì thế này đi, mai tôi làm bạn gái của anh, hai chúng ta đặc biệt đến Happy Valley hẹn hò một ngày? Anh thử nghĩ mà xem, cùng tiểu tiên nữ xinh đẹp như tôi một ngày làm người yêu, cùng nhau quậy tung cái Happy Valley đó có phải kích thích hơn nhiều so với đến đó một mình không?"
Khương Bái bị lời đề nghị táo bạo của cô làm cho sửng sốt mất hai giây, suýt thì phá ra cười.
"Cô muốn cùng tôi làm người yêu một ngày à?"
"Ừ, chơi trò một ngày làm tình nhân như vậy không phải kích thích hơn nhiều sao? Anh thấy thế nào?"
Ngón tay thon dài của Khương Bái khẽ phất tấm vé vài lần: "Cô nói nghe cũng có lý nhỉ?"
"Đúng không?" Hai má lúm đồng tiền của Dương Thư khẽ hiện lên, cô cười.
"Vậy quyết định thế nhé, mai tôi làm bạn gái anh, cùng anh đến Happy Valley chơi!"
Có cái vé miễn xếp hàng này, cô nhất định phải chơi hết tất cả trò chơi trong đó không sót cái nào!
Nghĩ tới là thấy vui rồi!
Vả lại...!
Cô khẽ liếc qua gương mặt điển trai lạnh lùng của "Tiền Nhị Minh".
Cùng tên này làm người yêu một hôm cô cũng không lỗ.
Đến lúc đó bắt anh ta xách túi, mua nước, che dù! Vắt kiệt sức hắn!
Nhân tiện có khi còn thừa cơ mượn quan hệ này để chụp vài tấm ảnh...!
Lần trước bắt bẻ cô chụp lén, bây giờ là bạn trai thì chắc không xem là chụp lén phải không?
Buổi sáng, Triệu Tĩnh có nói là bạn trai có thể tùy tiện chụp.
Cơ hội này bây giờ đã đến rồi?
Ông trời đúng là đang giúp đỡ cô mà!
"Mà này, anh có bạn gái chưa?" Dương Thư nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Khương Bái bị cô hỏi thì hơi giật mình, chưa kịp trả lời đã thấy Dương Thư chậc lưỡi thở dài.
"Mồm mém của anh như vậy chắc là không có rồi."
Khương Bái: "......"
Anh không phản bác lại, xem ra không có thật.
"Vậy thì chị Thư đây sẽ rủ lòng từ bi đem anh đi trải nghiệm chút cảm giác yêu đương!" Dương Thư cao hứng vỗ vỗ vai Khương Báo.
"Bạn trai tương lai, quyết định vậy nha, sáng ngày mai chúng ta hẹn gặp ở chỗ này.
Chúc ngủ ngon!"
Cô mang tâm tình vui vẻ, ngâm nga một bài hát tung tăng trở về phòng.
Khương Bái vẫn ngồi trong sân, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Một lúc lâu sau anh mới tiêu hóa được cụm từ "bạn trai tương lai."
Anh bất tri bất giác nhớ đến cái gì đó, lẩm bẩm một câu.
"Tôi đồng ý với cô hồi nào?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...