Bởi vì Lục Ninh Hoàn có đồng hồ báo thức, cuối cũng đã được ngủ thoải mái hơn một chút, thơm thơm ngọt ngọt ngủ tới sáng hôm sau, đồng hồ báo thức thỏ con vang lên đúng thời gian báo thức, Lục Ninh Hoàn mở mắt ra, nhìn cửa sổ rồi nhìn đồng hồ thỏ con, trên mặt của đứa nhóc con 6 tuổi có một ít biểu tình, nàng duỗi tay sờ đồng hồ báo thức, khóe môi giương lên ý cười rời giường.
Lục Đức Vũ lúc này cũng đi ra, thấy Lục Ninh Hoàn thức dậy sớm như vậy nhịn không được nói móc: "U, hôm nay thức sớm như vây nha."
Lục Ninh Hoàn thu hồi ý cười trên mặt, lo chính mình đi rửa mặt.
Lục Đức Vũ ở phía sau nàng xem thường nói, "Né cái gì, thật xem mình là đại tiểu thư nha?" Hắn giương mắt nhìn thoáng qua phòng ở ban công, phát hiện bàn trên cửa sổ có một cái đồng hồ báo thức, dừng lại không đi vệ sinh nữa, ngược lại đi tìm Lục Tử Toàn.
Lục Đức Vũ vào phòng Lục Tử Toàn nói vào bên tai vài câu, Lục Tử Toàn quả nhiên cao hứng chạy ra, cô ta nhìn đến cái đồng hồ báo thức thỏ con màu hồng nhạt ở phòng, không khỏi hứng khởi chạy vào phòng đem đồng hồ thỏ con ôm vào trong ngực chơi.
Lục Ninh Hoàn vừa mới đứng trên ghế để rửa mặt, liền nghe được động tĩnh bên ngoài, vừa ra tới liền thấy cái đồng hồ báo thức bị Lục Tử Toàn ôm vào trong ngực.
Lục Ninh Hoàn vội vàng chạy tới, duỗi tay đoạt lại đồng hồ báo thức của mình nói: "Đây là đồ của chị, trả lại đây."
Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn lại phát hiện có trò thú vị, bọn họ rất ít khi thấy thần sắc Lục Ninh Hoàn khẩn trương như vậy, đại đa số mọi thời điểm là một khuôn mặt lạnh lùng, hai người không nghĩ tới Lục Ninh Hoàn sẽ vì cái đồng hồ báo thức để ý như vậy, tức khắc liền cảm thấy thú vị.
Lục Tử Toàn đem đồng hồ báo thức để cao lên, thời điểm Lục Ninh Hoàn đi tới đoạt lấy liền thảy qua Lục Đức Vũ, Lục Ninh Hoàn lại phải chạy đi tìm Lục Đức Vũ đoạt lại, hai người bọn họ ném qua ném lại.
Lục Ninh Hoàn chạy qua chạy lại, lo lắng chính mình sẽ không đoạt lại được đồng hồ, rốt cuộc lúc Lục Tử Toàn lại một lần nữa ném đồng hồ cho Lục Đức Vũ, Lục Đức Vũ không chụp lại được, đồng hồ thỏ con ở trên không trung, bang một tiếng, rớt xuống mặt đất.
Lục Tử Toàn bĩu môi, "Làm cho ngươi đoạt lại được, quăng không chuẩn đi."
Thỏ con màu hồng nhạt nằm trên mặt đất, đã bị đứt một bên tai.
Lục Ninh Hoàn vội vàng nhặt lên, nàng nhìn đồng hồ thỏ con bị thiếu mất một tai hốc mắt cũng đỏ rực lên, trừng mắt nhìn Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ lớn tiếng nói: "Xin lỗi."
"Lục Ninh Hoàn cô có bệnh à, làm sao chúng tôi lại phải xin lỗi cái đồng hồ báo thức, hơn nữa là cô tới đoạt lấy, đồng hồ báo thức mới bị ném." Lục Tử Toàn không để ý nói, cô ta không hiểu ngày thường cô ta cùng anh mình nói móc Lục Ninh Hoàn cũng chưa có phản ứng gì, hôm nay cư nhiên vì một cái đồng hồ lại cùng với bọn họ to tiếng.
"Mẹ, Lục Ninh Hoàn điên rồi, cô ta muốn đánh con." Lục Tử Toàn hoảng sợ kêu mẹ, một bên nhìn Lục Nình Hoàn một bên lùi về sau.
Trương Nhược Hoa vừa nghe thấy lời này liền chạy nhanh từ trong phòng ra, đem Lục Tử Toàn bảo hộ ở đằng sau, đôi mắt gắt gao nhìn Lục Ninh Hoàn, "Ngươi buổi sáng phát điên cái gì? Còn định đi học không."
Hốc mắt Lục Ninh Hoàn đỏ bừng nhìn Trương Nhược Hoa, "Là hai người bọn họ làm hư đồng hồ báo thức của con, không phải là con sai."
"Ta không biết là chuyện gì xảy ra, chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ báo thức thôi, ngươi đối xử với em trai, em gái ngươi như vậy sao? Ta và chú của ngươi đang nuôi ngươi, không thể so với cái đồng hồ này hay sao?" Trương Nhược Hoa lớn tiếng nói chuyện.
"Không nuôi con nữa cũng được, có thể đem tiền cha mẹ để lại trả cho con." Lục Ninh Hoàn cắn răng đem những lời nói trong lòng nói ra.
"Ai, ngươi có ý tứ gì, ai dạy ngươi, cái gì tiền cha mẹ để lại, làm như chúng ta tham tiền của ngươi không bằng, ngươi định làm phản, liền vu oan chúng ta." Trương Nhược Hoa vừa nói vừa duỗi tay đánh Lục Ninh Hoàn.
Lục Minh từ trong phòng bếp đi ra, lớn tiếng nói: "Ồn ào đủ chưa?" Nói xong liền đi đến bên Lục Ninh Hoàn ngồi xổm xuống, "Ninh Hoàn, chuyện này xác thực là em trai em gái con sai, buổi chiều chú nua lại cái đồng hồ báo thức khác cho con."
Lục Minh nghe được Lục Ninh Hoàn nhắc đến số tiền đó, còn hơi chột dạ, tiền của cha mẹ Lục Ninh Hoàn xác thật là vào túi hắn, bằng không nhà của bọn họ không trở nên giàu như vậy, hắn thậm chí còn đổi xe mới.
Lục Ninh Hoàn quét mắt nhìn bọn họ, trong tay cầm đồng hồ con thỏ bị đứt một bên tai không nói một lời xoay người đi về phía phòng nhỏ của mình.
Trương Nhược Hoa thấy Lục Ninh Hoàn tỏ thái độ, tức giận ồn ào nói: "Ngươi? Chú cùng ngươi nói chuyện, có lòng thương lượng, ta nuôi ngươi chính là bạch nhãn lang."
"Được rồi, đừng nói nữa, hai người các con về sau muốn cái gì thì nói cha mua cho, không được lấy đồ của Ninh Hoàn." Lục Minh hướng về phía con mình dặn dò.
Lục Ninh Hoàn cầm lỗ tai bị đứt của thỏ con, nước mắt mơ hồ tầm mắt, đây là Điềm Điềm cho nàng, vì cái gì mà con của chú đoạt của nàng chứ? Nàng nhường nhịn bọn họ, nhưng đều bị trêu trọc.
Lục Ninh Hoàn đưa lưng về phía phòng khách, không nghĩ sẽ để người nhà bọn họ làm mình khóc, liền lau nước mắt để không bị mỉa mai châm chọc, nàng từ trong ngăn tủ lấy ra miếng băng dán, cẩn thận đem lỗ tai con thỏ dán lại.
Gia đình Lục Minh bọn họ đã bắt đầu ăn sáng, Lục Ninh Hoàn vẫn còn duy trì động tác xem đồng hồ báo thức, Lục Minh nghĩ là hắn vẫn đang lấy tiền của anh mình, hướng về phía Lục Ninh Hoàn kêu một tiếng: "Ninh Hoàn ăn cơm."
Lục Ninh Hoàn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lục Minh lại hô vài tiếng, Lục Ninh Hoàn vẫn cứ như vậy.
Người nhà bọn họ ăn cơm sáng xong, liền chuẩn bị đi ra cửa, Lục Ninh Hoàn trầm mặc đi theo họ.
Lục Tử Toàn hướng Lục Đức Vũ thè lưỡi làm mặt quỷ nói: "Còn tưởng rằng cô ta có bao nhiêu bản lĩnh, còn không phải đi theo."
"Chính là, một cái đuôi, làm phiền người khác, ha ha ha."Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn nói vui vẻ.
Lục Minh cũng rất không hài lòng về biểu hiện của Lục Ninh Hoàn mới vừa rồi, hắn kêu nửa ngày nàng không để ý tới.
Hai tay nhỏ của Lục Ninh Hoàn gắt gao nắm chặt góc áo, liều mạng chịu đựng không khóc, nếu mình khóc, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn sẽ cao hứng, nàng hơn một năm này đều hy vọng chính mình có thể một đêm liền lớn lên, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể nhịn một chút, có lẽ lớn thêm hai tuổi có thể đi bộ đi học.
Thời điểm Thẩm Điềm đến trường, ở rất xa liền thấy được Lục Ninh Hoàn từ trên một chiếc xe bước xuống trước công trường, Thẩm Điềm vô cùng cao hứng chạy qua, "Chị Tiểu Lục, em và chị đi cùng nhau đi."
Lục Ninh Hoàn nghe được Thẩm Điềm kêu nàng, thân hình nho nhỏ cứng đờ một chút, "Hảo a, chúng ta cùng nhau vào."
Bên cạnh Lục Tử Toàn như phát hiện ra điều gì mới, hướng về phía Lục Đức Vũ lẩm bẩm: "Lục Ninh Hoàn cư nhiên có bằng hữu? Cười chết."
"Mặc kệ nàng, dù sao nếu chơi cùng cô ta hẳn cũng sẽ là người quái dị." Lục Đức Vũ tiếp lời nói.
Âm thanh bọn họ không lớn, nhưng Thẩm Điềm vẫn là nghe được, quay đầu nhìn Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn, " Mommy ta nói, người khác nói xấu sau lưng đều không phải là đứa trẻ ngoan, ta sẽ không cùng chị Tiểu Lục nói lại các ngươi."
"Cười chết, ngươi cho rằng ngươi là ai, anh đừng cùng cô ta nói lý, bằng hữu của Lục Ninh Hoàn cùng nàng giống nhau đều có bệnh." Lục Tử Toàn nói.
" Ngươi nói ai có bệnh." Thẩm Điềm đi lên phía trước cùng hai người lý luận.
"Nói hai người các ngươi đó, ai chơi cùng Lục Ninh Hoàn liền có bệnh." Lục Tử Toàn không buông tha nói.
Thẩm Điềm sinh khí đẩy Lục Tử Toàn, Lục Đức Vũ che cho Lục Tử Toàn, hắn so với mấy bạn nữ cao hơn nửa cái đầu, Lục Ninh Hoàn sợ Thẩm Điềm bị thương, vội vàng túm chặt Thẩm Điềm.
"Điềm Điềm, chúng ta đi vào lớp học đi, đừng để ý đến bọn họ."
Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn nói như vậy, Lúc này sự tức giận liền biến mất và được Lục Ninh Hoàn nắm tay đi vào.
"Chị Tiểu Lục, bọn họ là ai, thật là chán ghét." Thẩm Điềm quơ quơ tay nhỏ hỏi.
"Là em trai, em gái, rất là đáng ghét, đừng để ý đến bọn họ."Lục Ninh Hoàn nắm tay Thẩm Điềm nói.
Thẩm Điềm nhìn thần sắc của Lục Ninh Hoàn, cô cảm thấy có khả năng chị Tiểu Lục ở là chú có lẽ không tốt lắm, lại không có biện pháp nói ra, trong lúc nhất thời có chút sốt ruột.
Thời điểm tới cửa lớp 1-1, Thẩm Điềm còn nắm tay Lục Ninh Hoàn không có buông ra, Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm giữa mày nho nhỏ nhăn lại, liền trấn an nói: "Vào lớp đi, yên tâm, bọn họ không làm gì được chị, không cần lo lắng, chúng ta hiện tại phải học tập tốt."
Thẩm Điềm nhìn Lục Ninh Hoàn một cái, sợ Lục Ninh Hoàn không yên tâm, lúc này mới gật dầu vào lớp.
Thẩm Điềm tiến vào lớp thu thập một ít đồ vật, không hứng thú mở thư ra, một tay kéo khuôn mặt nhỏ nghĩ về chuyện của Lục Ninh Hoàn, nhưng rốt cuộc cô mới 6 tuổi, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vẫn là nghe lời học tập trước, chờ về nhà hỏi mẹ cùng mommy!
- ----------
- Gần vào mùa thi nên Editor chạy deadline hơi nhiều với gần kết thúc kỳ thực tập nên hơi bận có thể ra chương hơi chậm mong mọi người thông cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...