Khuyên tai hồng ngọc được đựng trong hộp trang sức, yên lặng nằm trên chiếc bàn trang điểm gọn gàng của cô.
“Anh ta thích cậu! Anh ta là thích cậu! Không cần nói nữa!”
“Chính anh ta đã thừa nhận rồi! Chuyện này mà không có tâm tư thì là có quỷ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của Diệp Lai vẫn còn đâu đây như lửa đổ thêm dầu, khiến lòng Triệu Nghê Hạ vốn không thể bình tĩnh thì càng thêm loạn.
Cô không thuật lại hết cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ nói Bùi Khước hỏi lại câu “Không thể tặng sao”, phản ứng của Diệp Lai đã lớn đến mức hận không thể viết bài văn dài hơn một nghìn chữ để phân tích cho cô một phen.
Triệu Nghê Hạ lại trở về với sự im lặng tuyệt đối của cô, cô nằm dài trên giường, ngơ ngẩn nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy.
Cuộc điện thoại với Bùi Khước lúc nãy, chính cô cũng không biết là cúp máy từ bao giờ, sau đó anh không nói thêm gì nữa, cô động môi mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn yên lặng không cách nào trả lời. Anh ở bên kia cũng không cúp máy, cứ cùng cô dây dưa như vậy.
Cô không cáng đáng nổi, vội vàng nói câu “Tôi nghỉ ngơi trước”, như vậy mới kết thúc được trận giằng co này.
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ, những ngôi sao đều đã ngoi đầu lên.
Triệu Nghê Hạ nằm nửa ngày, bụng đói khiến cô lấy lại tinh thần, thở dài, mang theo tâm tư rối bời đúng dậy ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Blog chính thức của “Rất Lâu Sau Này” đăng thông báo về danh sách khách mời chính thức, hai người làm một tổ tiến hành công khai, tổng cộng đã đăng bốn bài trên Weibo.
Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước một bài, là ảnh đơn của hai người họ được ghép thành một tấm áp phích, còn tấm áp phích mà hai người họ chụp chung thì tạm thời chưa công bố, sau này sẽ có sự sắp xếp khác.
Văn bản kèm theo của Blog tương đối đơn giản, chỉ có hai câu.
@Rất Lâu Sau Này V:
[Giữa mùa hè năm đó cho đến nay.
Tiếng từ biệt và thăm hỏi ân cần, bạn có nghe thấy chưa? @Bùi Khước V @Triệu Nghê Hạ V]
Bình luận thoáng chốc kéo tới lũ lượt, kể từ khi biết bọn họ lên chương trình này, fan CP cứ đợi rồi đợi, thời khắc thế này, cho dù là fan của một người hay là ai đi chăng nữa cũng không có cách nào áp chế nổi những kiên nhẫn và kích động khó cưỡng lại được của bọn họ.
[A a a a tới rồi! Rốt cuộc cũng đã tới! Bùi Khước Triệu Nghê Hạ!]
[Tôi tuyên bố hôm nay chính là năm đầu hôn nhân của Bùi Nguyên Hạ! Phát! Ngày mai phát ngay cho tôi! Một giây cũng không cần cắt, phát luôn hết cho tôi!]
[Nhanh chóng tránh ra! Xe hoa của Bùi Nguyên Hạ đến rồi! Nhanh chóng tránh ra! Xe hoa của Bùi Nguyên Hạ tới rồi! (trái tim)(hoa hồng)(song Hỷ)(hoa hồng)(trái tim)]
[Xoá ngay hai chữ từ biệt đi (giận dữ). Có biết viết văn không hả? Không biết viết thì để tôi viết cho! Bùi Nghê của chúng tôi là ba năm sinh hai đó, ngày tốt như thế đừng ép tôi đánh cô!]
[Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, cả hai cái lỗ tai của tôi đều nghe thấy rồi! Bùi Nghê hôm nay tái hôn rồi!]
Triệu Nghê Hạ dựa theo yêu cầu của tổ chương trình đăng một bài lên Weibo, bọn họ không cho văn án, để khách mời tự do phát huy, cô không viết quá dài, chỉ đánh bốn chữ: [Đã lâu không gặp.]
Không bao lâu sau Bùi Khước cũng đăng Weibo, không biết là vì lười hay vì cái gì, bài viết kèm theo cũng giống như cô: [Đã lâu không gặp.]
Fan hâm mộ bên dưới Blog ngay lập tức thay đổi trận địa, tràn vào bài viết của hai người họ bình luận.
Loại thời điểm này thì tiếng nói của fan CP là lớn nhất, đủ các kiểu vô pháp vô thiên, hổ sói trên trời chiếm cứ toàn bộ trang chủ.
Thông báo mới đến quá nhanh, Triệu Nghê Hạ căn bản không thể nhìn hết, quét mắt một hồi, liếc xem bài viết của Bùi Khước được đăng lại ở Blog chính thức, ánh mắt dừng lại mấy giây, tắt giao diện đi, đăng xuất.
Cuộc gọi thoại với Bùi Khước kia, đến nay vẫn khiến nội tâm cô không thể nào bình tĩnh được.
Sau chuyện kia bọn họ vẫn không nói gì thêm, hai người cứ tiếp tục duy trì trạng thái quỷ dị này.
Bới ra nửa lớp bông, cứ như vậy bị đặt ở giữa không trung.
Nhưng có một số việc trong lòng đã biết rõ.
Đăng xong bài viết lên Weibo, Triệu Nghê Hạ nghỉ ngơi một lát, nhận được điện thoại của Châu Liên.
Chuyện thử vai lúc trước đã có manh mối, anh ấy thông báo với cô: “Thử kịch bản phim đã cầm được rồi, thời gian thử vai cũng đã định, đợi lát nữa anh gửi kịch bản qua cho em.”
Nghe được chuyện về công việc, Triệu Nghê Hạ lấy lại tinh thần: “Là bộ phim mà anh từng nói ‘Yên Hoa Truyện’ sao?”
“Đúng.”
Cô tò mò: “Minh Sách không dùng người của mình làm nữ chính à?”
“Nam chính là người của bọn họ.” Châu Liên giải thích: “Bọn họ sợ quay người của mình thì không chống đỡ nổi đội hình của phim, trừ điều đó ra, các nhân vật khác đều tìm diễn viên ở bên ngoài.”
Triệu Nghê Hạ lại hỏi: “Đạo diễn là ai?”
“Tề Thanh.”
“Tề Thanh?” Cô nghe thế thì kinh ngạc: “Bọn họ mời đạo diễn Tề Thanh?”
Tề Thanh là đạo diễn phim truyền hình lâu năm, trong tay không ít các tác phẩm kinh điển, những năm này nổi nhất có thể nói là khách quen của Bạch Ngọc Lan.
Châu Liên nói là: “Minh Sách bên kia rất coi trọng bộ phim này, bọn họ có ý kéo một đoàn nhà đầu tư đến, nhà đầu tư giàu có mà hống hách, chỉ rõ là muốn Tề Thanh và đoàn đội của ông ấy đến chỉ đạo, Minh Sách cũng cảm thấy phù hợp, dây dưa mãi mới định được.”
Nữ chính lớn trong phim, đầu tư lớn, còn có chiêu bài Tề Thanh ở đây, lần này người đến thử vai đoán chừng không ít.
Triệu Nghê Hạ biết điểm này, Châu Liên đương nhiên cũng biết: “Anh cũng không áp lực em nhiều như vậy, nữ chính có thể tranh thủ được thì tranh thủ, không được thì chúng ta thử nữ phụ. Chủ yếu là đang ở trong giai đoạn coi như phù hợp, em ghi hình xong chương trình giải trí thì có thể vào tổ, sau đó chương trình lại phát, ‘Thái Dương’ lên theo, thì có thể lấp được không ít khoảng thời gian trống, không đến mức hết tác phẩm.”
Trong giai đoạn này, nếu để lựa chọn hạng mục, thì “Yên Hoa Truyện” có thể xem như nổi bật nhất. Dù chỉ là nữ phụ, rất nhiều tiểu hoa không phải tuyến một đều sẽ đến thử xem.
“Cụ thể thử vai ở đâu, đến lúc đó Tề Thanh bên kia sẽ thông báo cho chúng ta.” Châu Liên nói: “Trước tiên em cứ chuẩn bị đi, nếu bộ này không được, thì lại xem mấy bộ trong tay đang có. Anh thấy có mấy bộ không tệ, chỉ là nhân viên chế tác hoặc đầu tư có hơi hạn chế, đến lúc đó anh lại xem một chút.”
Triệu Nghê Hạ biết anh ấy cũng đang sắp xếp, trong khoảng thời gian này chủ động tìm tới anh ấy, đưa kịch bản cho cô không thiếu, nữ chính nữ phụ đều có, mỗi ngày anh ấy đều không ngơi mắt, nghe vậy cũng nói một tiếng được: “Em hiểu, kịch bản anh gửi em, em sẽ chuẩn bị cẩn thận.”
Châu Liên nói xong chuyện này, ngừng một chút: “Đúng rồi.”
“Vâng?”
“Chuyện hot search lần trước em còn nhớ chứ.”
Sao lại không nhớ chứ, mới được mấy ngày, Triệu Nghê Hạ nghe anh nhắc đến thì nghi hoặc: “Sao thế?”
Châu Liên ho một tiếng nói: “Là như thế này, Chử Vệ nói muốn mời em ăn một bữa cơm, nói xin lỗi với em.”
“Ăn cơm?” Triệu Nghê Hạ ngừng lại, từ chối: “Không cần đâu, chuyện đã qua rồi…”
“Anh nói với cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì như vậy. Mấy ngày nay cứ luôn đề cập với anh, đề cập đến mức người ta đau hết cả đầu!” Giọng điệu của Châu Liên như đã đau đầu muốn chết: “Cậu ấy còn hỏi anh, để anh gửi Wechat của em cho cậu ấy, anh nói trước tiên phải hỏi qua em trước mới được.”
Có thể là bởi vì hot search của mấy ngày trước, Châu Liên không lập tức đáp ứng yêu cầu này của Chử Vệ.
Nhưng dù sao một bên là trụ cột của anh ấy, cùng anh ấy gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dắt tay nhau nhiều năm như vậy, một người khác lại là nghệ sĩ số một trong cuộc đời sự nghiệp của anh kiêm bạn bè, không có cô, anh cũng không thể có ngày hôm nay, hai bên đối với anh đều rất quan trọng.
Cho nên Châu Liên thật sự rất khó xử.
“Hơn nữa cậu ấy còn nói có chuyện khác muốn nói với em, anh cũng không biết cậu ấy muốn nói gì. Nếu em không muốn gặp cậu ấy, bằng không thì lúc anh đến nhà cậu ấy tìm cậu ấy, để cậu ấy dùng điện thoại của anh nói chuyện với em? Hoặc là hai người đến phòng làm việc một chuyến? Thật sự không được…”
Nghe tiếng thở dài của anh ấy ở bên kia, suy nghĩ biện pháp khác để điều hoà, Triệu Nghê Hạ do dự một chút, miễn cưỡng nói: “Ăn một bữa cơm, gặp mặt một lần không phải là không được.”
Coi như là đồng nghiệp quen biết nhau ở phòng làm việc.
Nói đến, cho đến nay cô cũng chưa từng gặp qua vị “trụ cột” này.
Châu Liên còn đang vắt óc nghĩ ra biện pháp hài lòng, thấy cô nói vậy thì lập tức thở ra nhẹ nhàng: “Vậy được, anh nói với cậu ấy. Con người cậu ấy cũng không có ý xấu gì, nếu cậu ấy nói gì không đúng, em cứ việc nói cho anh biết.”
Anh cúp điện thoại, lại truyền lời với bên kia.
Vừa nói đi vừa nói về, bữa cơm này cứ quyết định như vậy.
Thời gian hẹn là giờ cơm bữa tối, chỗ là do Châu Liên giúp bọn họ chọn.
Triệu Nghê Hạ sau khi sắp xếp xong thì ra ngoài, kết bạn với Wechat của Chử Vệ, không nhanh không chậm đúng giờ đến nhà hàng.
Làm nghệ sĩ tương đối chú trọng sự riêng tư, Chử Vệ cố ý chọn một vị trí trong góc, nhà hàng này mỗi một bàn đều dùng bình phong để ngăn cách.
Anh ta ở ngoài không khác gì so với ảnh chụp, nhìn có chút phóng đãng, cười lên thì càng giống, thấy cô thì không tỏ ra xa cách, gọi: “Ngồi.”
Triệu Nghê Hạ ngồi xuống đối diện với anh ta.
Hai người đã gọi xong đồ ăn, món khai vị bắt đầu được mang lên, anh ta mới vào chủ đề: “Chuyện hot search thật ngại quá. Châu Liên nói sẽ ảnh hưởng đến chương trình đang ghi hình của cô, chuyện này tôi đã kiểm điểm rồi, lần sau sẽ không phát sinh nữa. Xin lỗi nhé.”
Triệu Nghê Hạ nhận sự áy náy của anh ta, hỏi trực tiếp: “Châu Liên nói anh còn có chuyện khác muốn nói với tôi?”
Chử Vệ cười cười, ngồi thẳng một chút: “Quả thật là có chút chuyện muốn nói với cô một lát.”
Triệu Nghê Hạ chờ câu sau của anh ta.
“Hot search kia mặc dù là tổ chương trình của chúng tôi đẩy, nhưng trừ điều đó ra thì hiệu quả đúng là rất tốt, ít nhất là có thể đẩy tin đồn lên, chứng minh rằng cũng có người thích.” Cặp mắt đào hoa kia của Chử Vệ nhìn chằm chằm cô, mỉm cười nói: “Thật ra trước đây tôi đã muốn nói với cô nhưng không có cơ hội. Lần này thì vừa hay.”
Anh ta hơi ngừng lại, nói rõ ý đồ: “Cô có từng suy nghĩ đến chưa, mong đợi sau khi chương trình ghi hình xong, đổi người khác để xào CP?”
Đôi đũa trong tay có hơi cứng lại, Triệu Nghê Hạ liếc nhìn anh ta, một lát sau, cô nhẹ nhàng thả đũa xuống: “Nếu như anh là muốn nói chuyện này với tôi, vậy thì không cần nói nữa.” Cô nói: “Tôi không có ý định này.”
“Là bởi vì CP hiện tại không dễ huỷ sao? Mặc dù cần một chút thời gian, nhưng thật ra cũng không phiền đến mức đấy đâu. Hay là cô không muốn xào nữa? Hôm đó tôi có nghe Châu Liên nói cô bảo cậu ấy sau này cố hết sức tránh những chuyện về phương diện này, nhưng chuyện này thì cô phải đổi một góc nhìn khác, nghĩ như vậy…”
Anh ta cứ nói liên tục từ đầu đến cuối.
“Anh biết trước khi ra khỏi cửa Châu Liên nói gì với tôi không?” Triệu Nghê Hạ bỗng dưng ngắt lời anh ta: “Anh ấy nói nếu như anh nói gì không đúng, tôi cứ việc nói cho anh ấy biết, bây giờ tôi đang muốn nói lại những lời này của anh cho anh ấy nghe đấy.”
Chử Vệ sững sờ, lập tức bật cười, đầu hàng: “Được được được, trước tiên dùng bữa đi đã…”
Vừa đúng lúc món ăn được mang lên, Triệu Nghê Hạ lại một lần nữa cầm đũa, anh ta cũng không ngờ là lại nói liên tục nhiều như thế.
Nhưng ăn được một nửa, anh ta vẫn chưa hết hy vọng, cứ liên tục thuyết phục cô không đứt quãng.
Cô không trả lời thì anh ta vẫn có thể nói tiếp.
Triệu Nghê Hạ ăn được một nửa, bị anh ta nói đến mức không thể nhịn được nữa, đặt câu hỏi: “Tôi không hiểu lắm, vì sao anh lại cố chấp với chuyện này như vậy?” Ăn được một nửa, Triệu Nghê Hạ không nhịn được mà đặt câu hỏi.
“Châu Liên không nói với cô sao?” Trong sự vui vẻ của Chử Vệ còn thêm mấy phần đứng đắn: “Bây giờ mặc dù tôi đang nổi, nhưng sự nghiệp đã đình trệ hai năm rồi, đã đến lúc gặp trở ngại. Đã thử đổi phong cách nhạc, thử đi đường khác, đều không có tác dụng. Trong vòng này nếu muốn đi con đường như vậy được mấy người, tôi cũng chỉ có thể tìm những phương pháp khác.”
Anh ta nghiêm túc quan sát cô: “Thật sự thì cô có thể suy tính một chút, đối với chúng ta mà nói, cả hai đều có lợi.”
Không đợi Triệu Nghê Hạ tiếp lời, anh ta lại nói: “Có thể cô sẽ nói cô còn cả đống CP đang bày ra, việc gì phải xào cùng tôi. Nhưng cô có nghĩ tới chưa, cô và Bùi Khước, CP của hai người đã rất khó phát triển lớn hơn rồi. Chờ khi chương trình kết thúc, hoặc là huỷ bỏ hoặc là khai thác sâu hơn, lấy tình huống hiện tại của hai người, cô cảm thấy có khả năng sao?”
Triệu Nghê Hạ nghe vậy thì hơi dừng lại động tác, không nhìn anh ta, qua một lát, ăn một miếng chứ không tiếp lời.
Rất lâu sau cô mới nói: “Đây là chuyện của tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...