Vòng thứ nhất tất cả mọi người đều thuận lợi, câu của Triệu Nghê Hạ lại đúng là bộ phim cũ, cô đã từng xem qua rồi, nghe một lúc thì nhớ lại được chính xác.
Vòng thứ hai gia tăng độ khó khăn, nhưng bọn họ đều vẫn miễn cưỡng trả lời đúng.
Vòng thứ ba lúc đến Phương Bất Ngữ thì anh ta bị làm khó, suýt chút nữa anh ta không đáp được, sau cùng khi bắt đầu đếm giây thì lại đoán đúng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Lân không khỏi trêu chọc anh ta một tiếng: "Kinh điển như vậy mà anh cũng nghe không ra à?"
Tốt xấu gì Phương Bất Ngữ cũng đoán đúng, đến lượt Triệu Nghê Hạ, cô mới chính thức bị bối rối.
Không biết là nhạc nền phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình nào, thật là dễ nghe, nghe xong có thể biết là đã rất cố gắng để phối nhạc, nhưng cô chưa từng nghe qua, nên nhanh chóng bị làm khó.
Bên trong tiếng nhạc, các khách quý khác xung quanh đều nhìn về hướng cô, cô im lặng càng lâu, biểu cảm của họ càng kỳ lạ hơn.
Ánh mắt Tô Trúc Nhan nhìn xuống trên người cô, khóe môi cô ta khẽ nhếch: "Đàn chị Nghê Hạ, chị không trả lời được câu này sao?"
Trịnh Lân không nhịn được xen vào một câu: "Tiểu Triệu, cô xem người bên cạnh chút đi! Nhìn xem người bên cạnh cô ấy!"
Triệu Nghê Hạ vô ý thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, bởi vì không cần tranh giành trả lời, dáng vẻ của Bùi Khước tùy ý hơn không ít. Giờ phút này anh đang dựa vào ghế sô pha, đối diện với tầm mắt của cô, trên mặt không vui không buồn, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nội tâm cô đột nhiên nhảy một cái, ý của Trịnh Lân chắc chắn không phải bảo cô nhìn thái độ của Bùi Khước, anh ta nói như vậy chỉ có thể là bởi vì, cái nhạc nền này là trong tác phẩm của Bùi Khước.
"..."
Triệu Nghê Hạ mím môi dưới.
Cô có thể chắc chắn là mình không trả lời được, ngoại trừ "Nơi ly biệt", cô chưa từng xem qua các tác phẩm của anh mấy năm nay.
Tuy rằng ý của Trịnh Lân không phải kêu cô nhìn xem biểu cảm của Bùi Khước như thế nào, nhưng bỗng nhiên cô lại thật sự không có can đảm đi để ý thái độ của anh.
"Hết thời gian."
Giọng nói của Tô Trúc Nhan vang lên thanh thúy, cô ta cười nói: "Thật đáng tiếc, câu hỏi này thất bại rồi. Đáp án là 'Người chiến thắng'."
Cô ta nhìn Bùi Khước: "Trong tác phẩm của thầy Bùi, bộ phim điện ảnh này còn rất nổi tiếng."
"Vừa rồi tôi cũng không nghe ra." Có thể là do nhận ra Triệu Nghê Hạ xấu hổ, Lương Ưu nhìn về hướng bên này, hoà giải: "Đột nhiên nghe được có chút mờ mịt, hóa ra là 'Người chiến thắng' sao, ta nói mà, nếu đổi lại là tôi có lẽ cũng không trả lời được."
Triệu Nghê Hạ cảm ơn cô đã giải vây, nhưng vẫn là thẳng thắn nói với mọi người đang ngồi: "Thật ngại quá, tôi còn chưa xem bộ phim này."
Chính cô cũng không biết nói là cho bọn họ nghe, hay là nói cho ai nghe.
Trịnh Lân nghe vậy thì lập tức nói: "Cô chưa từng xem qua? Vậy thì hãy đi xem đi, rất đẹp mắt, lúc ấy tôi cũng đi rạp chiếu phim ủng hộ đấy."
Anh ta nói chuyện không có nhiều lời nói sắc bén như vậy, có lẽ cũng chỉ có ý đề xuất, Triệu Nghê Hạ cười cười với anh ta, gật đầu: "Được, lần sau tôi sẽ xem."
Bùi Khước không lên tiếng.
Mấy vòng sau, những người khác lần lượt bắt đầu đáp sai.
Bùi Khước cũng sai mấy lần, đến sau cùng hai câu hỏi, không biết được tổ chương trình đưa ra câu hỏi là cố ý sắp xếp hay là có sự trùng hợp như vậy.
Triệu Nghê Hạ nghe nhạc nền, lưng có chút dừng lại.
Mà anh trả lời đúng cả hai câu.
"Phim 'Giữa hè không khác nhau'."
...
"Phim 'Vấn Tiên Quyết'."
Cái hai bộ phim này, một bộ là phim thanh xuân bọn họ hợp tác, một bộ là phim cổ trang do bọn họ đóng vai chính.
Triệu Nghê Hạ cũng gặp phải một câu hỏi về tác phẩm khác của anh, vẫn trả lời sai.
Vòng thứ hai cứ như vậy kết thúc.
Ba lượt cùng bốn vòng chơi trong hai trò chơi khác nhau, dưới sự lôi kéo của Trịnh Lân, bầu không khí trở nên càng ngày càng sôi động.
Triệu Nghê Hạ cùng Bùi Khước bên này lại yên tĩnh trở lại.
Một trò chơi vòng cuối cùng là lá bài loại.
Cần khách quý đấu với nhau.
Vì để kích thích ham muốn thắng lợi của mọi người, trước khi bắt đầu một vòng cuối cùng, tổ chương trình còn đẩy một ván gỗ dán đầy hình ảnh món ăn tới.
Trịnh Lân là người sôi nổi nhất, Phương Bất Ngữ cũng nói không ít với người bên ngoài trừ Tạ Chi, có bọn họ làm mẫu, lại thêm những người khác cũng nói lên vài câu riêng của mình, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Triệu Nghê Hạ cùng Bùi Khước rơi lại ở phía sau không chen lên phía trước, do dự một chút, cô giật giật vạt áo trong của anh.
Bùi Khước khẽ rũ mắt xuống nhìn qua.
Cô mím nhẹ môi, thử hỏi thăm dò: "Buổi tối chúng ta ăn món cá kia có được hay không?"
Trên ván gỗ dán hình ảnh một món cá sóc* tuyệt đẹp lạ thường, nhìn qua vô cùng kích thích vị giác.
Bùi Khước không trả lời lại ngay.
Triệu Nghê Hạ nhìn anh, mấy giây sau, lúc cô không nhịn được sắp dời ánh mắt đi thì anh khẽ ừ.
Sau cùng ngược lại là anh dời ánh trước đi mắt.
Được anh đáp lại câu này, trong lòng Triệu Nghê Hạ nhẹ nhàng thở ra.
Điểm số của bọn họ cũng không phải là quá nhiều, ngoại trừ miếng cá kia chắc chắn cũng phải đổi điểm khác, vẫn phải tranh thủ thắng thêm nữa mới chắc chắn được.
Triệu Nghê Hạ đang cố gắng giữ vững tinh thần, vì bữa tối mà điều chỉnh trạng thái cho thật tốt.
Cô chơi bài cũng được xem như lợi hại, quy tắc chơi bài bị tổ chương trình sửa đổi, thực hiện một số thủ thuật, cần có một chút trí nhớ. Sau khi cô hiểu được quy tắc của trò chơi, chẳng mấy chốc đã lần lượt đấu cùng các tổ khách quý khác, thay đổi thế thất bại của trò đoán bài hát lúc trước, chém giết khắp nơi.
Bùi Khước cũng hiểu được rất nhanh, sau mấy lần trao đổi mấy lần ở trò chơi, hai người bọn họ đã ngồi vững chắc, cùng nhau thắng lợi.
Vòng cuối cùng này đương nhiên là bọn họ thắng, điểm số cộng lại vượt qua các đội khác rất nhiều.
Trịnh Lân, Phương Bất Ngữ còn có Lương Ưu cũng không nhịn được trêu chọc.
"Bật hack! Chắc chắn là bật hack! Trọng tài kiểm tra một chút có được không? Tôi không phục!"
"Chuyện gì xảy ra, thần bài à? Đúng là giấu tài mà."
"Hai người thắng, tôi cũng không biết tại sao lại thua, hai người thật là khủng khiếp..."
Trịnh Lân chơi rất thích thú, lúc này anh ta đề nghị: "Nếu không thì thế này, hai người đấu một ván, nhìn xem các người ai thua ai thắng? Người nào thắng thì chính là thần bài của chương trình chúng ta?”
Triệu Nghê Hạ vì bữa tối phong phú mà chơi, chiến thắng đã tới tay còn phải mất đi, chỉ là cô còn chưa mở miệng, Lương Ưu cướp lời cô, phụ họa theo: "Đúng, so tài một trận! Hay là lại thêm một cái trừng phạt? Nhìn hai người bọn họ thắng tôi không được thoải mái nha! Thế này đi, người thua đồng ý với người thấng một điều kiện! Tôi muốn xem các người tàn sát lẫn nhau!"
"..."
Triệu Nghê Hạ bị làm ầm ĩ đến dở khóc dở cười: "Không được, các người làm vậy...”
Không còn cách nào, bắt buộc phải xem náo nhiệt.
Không hiểu sao Tiếu Ngưng và Phương Bất Ngữ cũng bắt đầu ồn ào, Tạ Chi cùng Ninh Lam không sôi nổi như bọn họ, nhưng cũng cười, ngoài miệng cũng hùa theo nói hai câu.
"So tài đi mà!"
"Nhìn xem người nào trong hai người thắng..."
Triệu Nghê Hạ đành phải nhìn về phía Bùi Khước.
Anh ngược lại không quan tâm lắm, anh rất lịch sự mời cô chọn vị trí: "Cô ngồi chỗ nào?"
Thấy anh không có ý kiến gì, Triệu Nghê Hạ không muốn làm những người khác mất hứng, tùy ý chọn một bên ngồi xuống.
Bùi Khước ngồi xuống ở chỗ đối diện cô.
Bài đã rửa sạch, hai người đều bắt đầu đâu vào đấy.
Các khách quý khác chia ra ngồi hai bên và phía sau của bọn họ xem chơi bài, hoặc là nhìn bên này vài lần, lại đi đến bên kia nhìn vài lần.
Chơi bài cần một chút chiến lược, thậm chí cần tính toán.
Triệu Nghê Hạ vẫn rất lành nghề, Bùi Khước cũng rất lợi hại, hai người đánh bài vô cùng giằng co.
Trịnh Lân thấy trên tay hai người bọn họ đều thua, anh ta quan sát một hồi, chậc chậc lên tiếng: "Tiểu Bùi này làm sao còn chơi hung hăng như vậy, vừa rồi nếu là tôi chơi, tôi chơi ba bốn lượt là có thể thua."
Người tới tôi đi, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Như Trịnh Lân nói, chiến lược của Bùi Khước đúng thật là có chút hiểm ác, sau khi Triệu Nghê Hạ chơi cùng anh vài lượt thì phát hiện ra rồi.
Giằng co đi đi lại lại lẫn nhau, đến sau cùng, vẫn là anh giải quyết dứt khoát nên chiến thắng.
Triệu Nghê Hạ buông xuống bộ bài chưa hết lá, sảng khoái nhận thua.
Trịnh Lân trêu đùa: "Thần bài của chương trình chúng ta xuất hiện rồi! Chúc mừng tiểu Bùi!"
Những người khác cũng trêu đùa theo.
Lương Ưu nói: "Trừng phạt! Đừng quên trừng phạt!"
Mặt mũi cô ấy tràn đầy vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bị Triệu Nghê Hạ ném đi một câu "Cậu được đấy", cô ấy trốn đến phía sau Tiếu Ngưng, còn nói ồn ào: "Trừng phạt trừng phạt! Không cho phép chơi xấu!"
"Biết rồi biết rồi, không chơi xấu!" Triệu Nghê Hạ đau cả đầu, cô trung thực đầu hàng, nhìn về phía Bùi Khước: "Anh nói điều kiện đi."
Trịnh Lân vô cùng nhiệt tình: "Tiểu Bùi, anh nghĩ ra được chưa? Nghĩ không ra thì để chúng tôi phạt giúp anh nhé?”
Bùi Khước không cần bọn họ hỗ trợ, anh thu dọn bài trên bàn, sửa sang lại mấy lần, không cần suy nghĩ đã mở miệng: "Dùng hình ảnh của tôi làm hình nền điện thoại bảy ngày."
Triệu Nghê Hạ sững sờ: "Cái gì?"
"Wow!"
Những người khác đều phát ra tiếng ồn ào.
"Nếu để hình nền không tiện, hình nền trò chuyện cũng được."
Bùi Khước chậm rãi sắp bài, giọng nói không nhanh không chậm, ngước mắt nhìn thẳng cô: "Nhưng để một tháng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...