Triệu Nghê Hạ ôm một đóa hoa hồng trắng về nhà, cô bước vào căn hộ mà vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Lúc xuống xe, Bùi Khước không cho cô phản ứng quá lâu, thấy cô không nhúc nhích anh liền mất kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.
Đầu óc cô thật sự choáng váng, cầm một bó hoa về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những bông hồng trắng ẩm ướt xinh đẹp được bọc trong giấy gói màu màu xanh lam nhật. Chúng nở vừa phải, thanh lịch, nhẹ nhàng. Cánh hoa hơi cuộn lại xếp thành tầng tầng lớp lớp, hương thơm dìu dịu chứ không nồng nặc, gay gắt hệt như màu sắc của nó.
Dù sao thì cũng cầm về rồi.
Triệu Nghê Hạ nhớ lại tình hình vừa rồi, cô tìm bình hoa rồi mở bó hoa ra và cắm từng bông hoa vào bình. Miệng bình không lớn, một bó hoa được chia thành ba phần, tự tay cô cắt tỉa chúng và bày hoa khắp nơi.
Bàn ăn, phòng khách, kệ TV.
Có thêm một chút màu sắc như vậy, vừa nhìn cũng có thể thấy căn nhà sáng sủa hẳn lên.
_
Ngày thứ ba của buổi ghi hình thứ hai, weibo bộ phim “Thái Dương chiếu rọi” ra thông báo hơ khô thẻ tre, chính thức phát hành bản xem trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi đoạn quảng cáo chỉ kéo dài vài phút nhưng chất lượng quay rất tốt, cộng với lời chúc bằng truyền miệng của đạo diễn ST lần trước đã giúp làn sóng quảng cáo đầu tiên của tổ làm phim khai hỏa thành công, độ nổi tiếng rất cao.
Vì Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước đã quay “Rất Lâu Sau Này” và “Chúc Hỏa” nên bộ phim càng nhận được sự quan tâm nhiều hơn.
Fan của cô và fan CP rất trông ngóng, cư dân mạng cũng đang bàn tán rất sôi nổi.
Dù là tin tích cực hay tiêu cực hay là sự soi xét của khán giả thì cô nghiễm nhiên cũng đã trở thành nhân vật hot nhất trong đoàn phim.
Triệu Nghê Hạ đang định đi tới nhà Bùi Khước thì nhận được tin nhắn từ đoàn làm phim và phòng làm việc CL, phần phim “Chúc hỏa” sẽ được đăng tải trực tuyến, sau khi nhấp vào đọc, thông báo viết dựa theo nội dung đã đăng tải.
Trước đó đạo diễn ST đã cố ý gọi điện thoại hỏi cô có thể tới tham gia tiệc hơ khô thẻ tre của đoàn làm phim hay không, vì thời gian buổi tiệc trùng với thời gian quay “Rất Lâu” nên cô đành từ chối lời mời của đạo diễn.
Nhân thời gian rảnh rỗi, cô nhắn tin cho đạo diễn chúc mừng ông hoàn thành bộ phim.
Nói chuyện phiếm vài câu, cuộc trò chuyện kết thúc, cô lại lần nữa tập trung vào công việc ghi hình trước mắt.
Cô mặc quần áo giản dị đi ra ngoài, ngồi xe của tổ chương trình để tới nhà Bùi Khước.
Nội dung quay ngày thứ nhất là mở tiệc chiêu đãi bạn bè, nội dung ngày thứ ba là đi mua đồ cho căn hộ của anh, ngày thứ ba chỉ có hai người họ.
Chưa kể, tập trước ban nhạc Kim Triêu đã đem đến sự náo nhiệt, nhóm bọn họ không ở đây khiến khán giả nhớ nhung khả năng chọc cười của họ.
Nhưng thực sự cũng không có khả năng đòi hỏi “Anh mau gọi bọn họ tới đi”.
Cô an phận ngồi xuống, hớp một ngụm nước chanh bạc hà anh pha. Cô nhìn bốn phía, chợt nhận ra phòng khách của anh vẫn như ngày hôm qua.
Do dự chớp mắt, cô tò mò hỏi: “Hôm nay chúng ta mua vải len sọc à?”
Bùi Khước cầm cốc đứng gần đó, anh nghe thấy cô nói thì chớp mắt rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Hôm qua KL đã nói rồi, cần một ít.” Anh nhấp một ngụm nước đá: “Còn thừa thì trải ở phòng.”
KL là trợ lý của anh, Triệu Nghê Hạ có ấn tượng với người này. Tuy cậu ta ít nói nhưng đối xử với mọi người rất tốt.
Trợ lý mua bao nhiêu cũng không hỏi anh, dù sao hôm qua cũng mua nhiều như vậy rồi. Phần còn dư lại bày trong phòng cô cũng sẽ không hỏi đến.
Câu chuyện đã đổi sang chủ đề khác, nói chuyện một hồi, tổ chương trình đã gửi nhiệm vụ cho họ qua wechat.
Tối nay họ phải tự làm bữa tối, tự mình ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
“Gần đây có chợ không?” Triệu Nghê Hạ đọc xong nhiệm vụ, cô hỏi anh.
Bùi Khước suy nghĩ một lúc: “Có, phải lái xe tới đó.”
Phải lái xe đồng nghĩa với nó không ở gần.
Cũng phải, người sống ở đây ai lại tự mình đi mua sắm, họ đều có giúp việc hợp đồng.
Những người giúp việc là người lái xe đi mua thức ăn.
Hôm nay Triệu Nghê Hạ tới trễ, lúc cô đến căn hộ thì đã gần ba giờ, đi chợ rất mất thời gian. Cô tra khoảng cách rồi nhờ nhiếp ảnh gia của chương trình đi mua.
Khi ký hợp đồng, tổ chương trình đã đồng ý cho các khách mời sự tự do lớn nhất… Trừ ngày hôm nay, các cảnh quay ngoài trời đều không cần lắp máy quay trong nhà. Ngày đầu tiên và ngày hôm nay tổ chương trình tuân thủ nghiêm túc thời gian quay, chỉ lắp máy quay vào buổi chiều. Khi cô ra về vào buổi tối sẽ có nhân viên bắt đầu gỡ máy quay ra.
Hơn nữa vì quay trong nhà khách mời, không cần chuẩn bị quá nhiều trong nhà của khách nên hai ngày nay không có quá nhiều nhân viên công tác, chỉ có hai chiếc xe đi theo. Phóng viên cũng không được đỗ xe trong gara ngầm, bọn họ đỗ xe quanh tiểu khu, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ.
Nhận được tin nhắn của Triệu Nghê Hạ, tổ chương trình nhanh chóng gửi một chiếc xe và nhiếp ảnh gia đứng dưới tầng.
Chiếc xe chở bọn họ đến một khu chợ gần đó, Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước đội mũ, đeo khẩu trang lần lượt đi dọc theo những gian hàng sạch sẽ.
Món ăn đều do Bùi Khước chọn, tuy cô là người nấu nhưng xét trên nguyên tắc khách đến tùy chủ, cô vẫn đưa quyền quyết định cho anh.
Bốn mươi phút sau, họ thắng lợi trở về.
Nhiếp ảnh gia và tài xế đã làm xong việc.
Thấy thời gian không còn sớm, vừa về đến căn hộ, Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước bắt tay chuẩn bị bữa tối.
Không có khách nào khác ở đây mà chỉ có hai người bọn họ, vốn không cần quá tỉ mỉ phong phú nhưng Bùi Khước lại làm mọi việc hết sức chăm chú, rửa nguyên liệu nấu ăn, cho vào nồi nấu, từng bước đều hết sức tỉ mỉ.
Cô cũng không tiện nói gì thêm, đứng cạnh giúp đỡ anh.
Có lẽ do họ mở lửa quá lớn, đồ ăn anh xào lại cay, hệ thống xử lý mùi trong phòng bếp đang hoạt động nên trong lúc không để ý cô đã bị sặc hai lần.
Bùi Khước liếc mắt nhìn cô, anh lấy một cái đĩa ra rồi tắt bếp, bỗng nhiên ngừng lại.
Cô đưa tay ra nhận cái đĩa kia, tay cầm đĩa của anh không định đưa cho cô, cô ngước mắt: “?”
“Cô đứng đây có hơi vướng chân vướng tay.” Bùi Khước nhíu mày.
Triệu Nghê Hạ thấy khó hiểu, phòng bếp trong căn hộ của anh rất rộng rãi, cô cũng chưa từng dụng vào anh, sao lại vướng chân vướng tay được.
Cô lùi xuống hai bước để giữ khoảng cách với anh: “Anh nấu nốt món này đi, tôi sẽ làm món cuối cùng.”
“Không cần.” Mặt Bùi Khước toát lên nét nghi ngờ: “Tôi nghi ngờ tài nấu nướng của cô.”
Triệu Nghê Hạ: “...”
Không đợi cô nói thêm nhiều lời anh đã đặt món chiên sang một bên, quay người lại tiếp tục bận rộn: “Ra ngoài đi, đợi món sau của tôi.”
Cô còn muốn nói gì đó.
Anh bồi thêm một câu: “Tôi đói rồi, đừng lãng phí thời gian.”
“...”
Triệu Nghê Hạ không có cách nào khác nên đành bị đuổi ra khỏi phòng bếp, cô chỉ có thể ngồi ở phòng khách, để một mình anh ở đó từ từ phát huy.
Gần hai mươi phút sau, toàn bộ món ăn đã được dọn lên bàn.
Bữa ăn này rất ngon.
Cơ mà so với món đầu tiên có ớt hai màu làm nguyên liệu, hai món sau có vẻ thanh đạm hơn.
Triệu Nghê Hạ đang ăn bỗng nhớ đến những nguyên liệu cô đã lấy ra: “Ớt tôi cắt nhỏ đâu rồi?”
“Trước khi cho vô nồi tôi sơ ý làm đổ rồi.” Bùi Khước ngừng một lát rồi đáp tiếp: “Tôi định bắt lấy cái đĩa, nguyên liệu bên cạnh đổ theo.”
Cô ừ một tiếng, thấy anh không muốn nhắc đến đoạn “Nhạc đệm gập ghềnh” này nữa nên chăm chú ăn.
Sau khi ăn xong, hai người bưng nước ngồi xuống bàn trà.
Tổ chương trình không công bố nhiệm vụ là trò chơi hay câu hỏi cho họ, chủ đề hôm nay có lẽ là về cuộc sống hằng ngày.
Dĩ nhiên Triệu Nghê Hạ sẽ không đi gây sự, cô nghỉ ngơi một hồi rồi để Bùi Khước bật TV treo tường lên.
Cô đang nghĩ nên xem gì thì Bùi Khước ngồi trên ghế sofa bỗng hỏi: “Hôm nay đoàn phim của cô ra mắt trailer đúng không?”
Cô quay đầu lại nhìn vào mắt anh: “Ừ, đúng rồi.”
Cô lại hỏi: “Làm sao anh biết được?”
Bùi Khước dựa vào tay vịn sofa, anh thấy câu hỏi của cô vô cùng ngớ ngẩn, liếc nhìn cô rồi nói: “Tôi có điện thoại di động.”
“...”
Hình như đây đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn.
Anh cầm điều khiển từ xa lên rồi bắt đầu tìm kiếm trên mạng.
Triệu Nghê Hạ do dự trong giây lát: “Có ổn không khi tổ chương trình không báo trước kịch bản cho chúng ta?”
Bùi Khước không hiểu có vấn đề ở đâu: “Có gì mà không ổn?”
Không phải cô xấu hổ mà là do vấn đề này chương trình có giới hạn rất rõ ràng, cô mấp máy môi định nói chuyện thì chợt nghe anh nói: “Tổ chương trình có thể cắt đi nếu không thích.”
“...”
Cả ngày hôm nay Triệu Nghê Hạ hoàn toàn không nhắc đến quảng cáo của bộ phim mới trong buổi ghi hình, thực ra vì cô ấy sợ chủ động nhắc đến nó, thì mọi người sẽ cảm thấy cô không biết điều. Suy cho cùng hôm nay đoàn làm phim tuyên truyền, trong nội dung bàn luận sôi nổi trên mạng nhắc nhiều đến chuyện cô và anh quay hình chương trình này, càng không ít người ghen tỵ nói móc cô nhờ Bùi Khước mới được thơm lây.
Tuy nhiên thấy thái độ của anh là “đoàn chương trình không thích thì đừng phát sóng, tôi thích xem gì thì là chuyện của tôi”, trong phút chốc cô cảm thấy hình như không cần thiết nói điều gì thêm nữa.
Xem thì xem thôi.
Kết quả tìm kiếm “Thái Dương Chiếu Rọi” vừa ra, có lẽ do độ nổi tiếng quá cao, ba đoạn quảng cáo của đơn nguyên “Chúc Hoả” đã xếp hạng đầu tiên.
Bùi Khước điều khiển remote điều khiển từ xa di chuyển đến đoạn quảng cáo đầu tiên, khung cảnh bỗng chốc được phóng to một chút, ngay cả những dòng chữ do nhà điều hành viết dưới video cũng trở nên rõ ràng.
Triệu Nghê Hạ đang uống nước, ngước mặt lên xem, xém chút nữa thì sặc nước.
Dòng chữ đó viết vô cùng bắt mắt người xem…
“Triệu Nghê Hạ gắng sức để quấn lấy nhau say đắm, hiến tế tình yêu trong đau khổ.”
Cao Nguyên là nam diễn viên đóng vai nạn nhân trong “Chúc Hoả”, do trong tình tiết phim dòng thời gian bị làm rối, phần diễn trong ký ức của anh cũng không quá ít.
Bọn họ đích thực có quan hệ “ám muội” trong phim.
Nhưng nói sao nhỉ, câu này hoàn toàn đang gây hiểu lầm.
Tuyến tình cảm của họ vốn dĩ không phải là tuyến chính, chỉ là một tuyến nhánh của mối quan hệ giữa các nhân vật, quay hình rất tinh tế, có thể nói từ đầu đến cuối đều không có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào, đạo diễn yêu cầu sự “ám muội” trên ánh mắt và chi tiết biểu cảm.
Huống chi trong phim cô còn đóng vai một trong những nghi phạm giết chết Cao Nguyên.
… A, điểm cuối cùng có lẽ là cái gọi mà “hiến tế tình yêu trong đau khổ” chăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...